Tôi là một con người yếu đuối.
A, vì bây giờ tôi là tộc Elf, nên phải là một Elf yếu đuối mới đúng.
Nhưng không thay đổi sự thật là tôi yếu đuối.
Ở kiếp trước tôi là một giáo viên.
Từ lúc nhỏ ước mơ của tôi đã là được làm giáo viên.
Tôi muốn trở thành một người giáo viên có thể cười đùa vui vẻ với học sinh của mình.
Để đạt được mục tiêu của mình tôi không hề tiếc bỏ ra bất kì giá nào.
Tôi đã thử qua toàn bộ mọi thứ mà những đứa trẻ trong thế hệ này có vẻ ưa thích.
Game, manga, tiểu thuyết, và nhiều thứ khác trên Internet nữa.
Tôi thử qua và nghiên cứu mọi thứ có thể trở thành chủ đề của một câu chuyện.
Mặc dù trong lúc đó tôi cũng có hơi bị nghiện một vài cái.
Cứ như thế, tôi đổi cách nói chuyện của mình, tạo ra một vỏ bọc nhân vật, trở thành một giáo viên đáng thương và trở thành một người dễ làm bạn.
Dù cái phần giáo viên đáng thương lại là thuộc bản chất của tôi, nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn ổn nên cũng không quan trọng lắm.
Nhưng rồi tôi cũng suy nghĩ.
Như thế này có được không?
Ước mơ của tôi thực sự chỉ là dùng vỏ bọc để cười đùa thế này sao?
Nhưng tôi lại sợ việc thể hiện bản chất của tôi ra sẽ làm hư hết công sức của tôi từ trước giờ.
Nên tôi cứ thế sống qua ngày.
Thế rồi tôi luân hồi qua thế giới khác.
Lúc đầu tôi hoảng hốt.
Việc cuối cùng tôi nhớ là đang đứng lớp dạy học.
Kí ức chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn không tồn tại, khi tỉnh dậy tôi đã trở lại thành một em bé rồi.
Hơn nữa, nhưng người đang nhìn tôi lại có lỗ tai vừa dài vừa nhọn.
Đó là tộc Elf, nhờ kiến thức Otaku mà tôi đã tích lũy từ trước đến giờ mà tôi biết điều đó ngay lập tức.
Và tôi cũng biết tình trạng hiện tại của bản thân.
Luân hồi sang một thế giới khác.
Tôi đã bị cuốn vào dạng cốt truyện đang nổi trên mạng Internet.
Tôi quá yếu đuối.
Tôi không thể sống được cuộc đời thứ hai của mình với một thái độ lạc quan như nhân vật chính của truyện đột ngột bị ném sang một thế giới khác được.
Tôi không thể bỏ qua ý nghĩ rằng tôi vẫn chỉ là tôi mà thôi.
Trong lúc tôi đang bị rối thì tôi bám víu chút bình tĩnh cuối cùng của mình vào khái niệm đó.
Rằng tôi là một giáo viên.
Vậy, tôi có nghĩa vụ phải lo cho học sinh của mình trước tiên.
Đó chính là hình tượng của một giáo viên tốt trong đầu tôi.
Và tôi có một skill sẵn tiện cho việc đó.
『Danh Sách Học Sinh』
Có lẽ đây là skill đặc trưng chỉ mình tôi có trên thế giới này.
Tác dụng của skill là ghi sơ về tình trạng quá khứ, hiện tại và tương lai của toàn bộ các học sinh được luân hồi.
Nếu tôi nhắm mắt lại thì danh sách sẽ hiện ra trong đầu tôi.
Khi tôi mở danh sách tôi sẽ thấy những cái tên ở kiếp trước của từng người được ghi theo thứ tự điểm danh, và nếu tôi tập trung thật kĩ vào một cái tên thì tôi có thể thấy được thông tin sơ bộ về người mang tên đó.
Nhưng tôi chỉ có thể biết những thông tin cơ bản nhất của cơ bản mà thôi.
Quá khứ, là nói về lúc họ vừa sinh ra.
Được sinh ra ở đâu đó.
Chỉ có thế.
Hiện tại, tình trạng hiện tại của học sinh được ghi ngắn gọn bằng một từ.
Khỏe, bệnh, mệt, mấy cái tương tự thế.
Những thông tin như họ đang ở đâu các kiểu, thì tôi không biết.
Và, tương lai.
Trong danh sách ghi thời điểm một học sinh sẽ chết, và lí do chết một cách sơ sài.
Theo như danh sách quy định thì 0 là lúc tôi vừa sinh ra và 365 ngày là đúng một năm.
Khi nhìn thời gian chết của các em tôi bị sốc nặng.
Đa số các học sinh sẽ chết trong vòng 20 năm.
Khi tôi nhìn thấy tôi đã ngất xỉu vì không thể tiếp nhận thông tin đó.
Tôi không thể chấp nhận được, và vài ngày sau đó tôi cứ run rẩy cố gắng chạy trốn sự thật
Nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Dù tôi không để ý nó thì thời gian vẫn cứ trôi qua.
Và rồi tôi để ý thấy.
Tên của học sinh có thời gian chết sớm nhất, là lúc vừa sinh ra, đã biến mất khỏi danh sách lúc nào tôi không biết.
Một chỗ trống trên danh sách.
Tôi ép bản thân mình phải chấp nhận sự thật sau khi thấy chuyện đó.
Trong số các học sinh còn lại, có mười người được ghi là sẽ chết hai đến ba năm sau khi sinh ra.
Tôi bắt đầu dựa dẫm vào thứ gọi là skill.
Cái “Danh Sách Học Sịnh” này cũng là một skill, nếu thế giới này thực sự có thứ sức mạnh thần kì như thế này thì có lẽ cũng sẽ có Thần Giao Cách Cảm.
Kiến thức Otaku tôi đã nghiên cứu thực sự đã có tác dụng.
Tôi dễ dàng nghe được Thánh Ngôn và học được skill Thần Giao Cách Cảm.
May là, cha tôi Potimas là lãnh đạo của tộc Elf.
Hơn nữa, bình thường một người cha khi nghe con mình nói về kiếp trước đầu tiên sẽ nghi ngờ chuyện con mình có bị điên hay không, nhưng Potimas thì cứ thế tin lời tôi.
Vì lí do nào đó, Potimas đã để ý và biết tôi bất thường ngay từ đầu rồi.
Mặc dù đó là một ván cược nguy hiểm, nhưng tôi đã thắng cược, và Potimas hứa bảo hộ cho những người luân hồi.
Từ đó thì mọi chuyện khá dễ dàng.
Nhờ danh sách quá khứ nên tôi biết chỗ các học sinh được sinh ra.
Chỉ cần đi tìm ở khu vực đó là được.
Sau đó chức năng Tìm Skill của quyền lợi cấp Chủ mà tôi có được cũng tỏ ra hữu ích.
Không may thay, có nhiều hơn một học sinh đã chết rồi, nhưng đa số các học sinh đều được đảm bảo an toàn.
Đôi khi là dùng tiền để mua, đôi khi chúng tôi làm những chuyện không khác gì bắt cóc.
Rõ ràng là phạm tội.
Nhưng tộc Elf lại không ngại ngùng gì mà thực hiện những việc đó.
Tộc Elf cũng có vấn đề của riêng họ.
Họ nhắm đến một thế giới không còn skill, nhằm mục đích chống lại các Admin.
Và những người luân hồi vì lí do nào đó đều có một lượng lớn skill từ lúc còn nhỏ, hơn nữa mỗi người còn được sinh ra với một skill cực mạnh nữa.
Nếu những người luân hồi như thế được để yên để tăng skill tùy thích thì họ sẽ bị Admin để ý, và bị Admin lợi dụng.
Tôi tin vào câu chuyện đó.
Vì lí do chết của đa số học sinh được ghi trong “Danh Sách Học Sịnh”.
『Chết vì bị mất skill』
Hiện tại Shun-kun và Katia-chan vẫn có lí do chết này.
Đa số học sinh đã từng có lí do chết này.
Bằng việc ép họ sống trong môi trường làng Elf nơi họ không thể nào tăng skill được thì những lí do chết cứ dần biến mất.
Mục tương lai thay đổi khá thường xuyên.
Nhưng dòng “Chết vì bị mất skill” không hề thay đổi dù tôi có làm gì.
Thời gian chuyện đó xảy ra cho mỗi người cũng giống nhau.
Là năm nay.
Và sau đó không hề ghi thêm gì cả.
Sau khi ghi rằng các học sinh sẽ chế trong năm nay thì danh sách không ghi gì nữa.
Khi tôi suy nghĩ về ý nghĩa của việc đó thì tôi bắt đầu thấy sợ hãi.
Tên tôi không nằm trong “Danh Sách Học Sinh”.
Dĩ nhiên.
Vì tôi là giáo viên.
Tôi không biết bản thân mình sẽ thế nào.
Nhưng chuyện là như thế.
Các học sịnh bị chết vì mất skill và những em có rất nhiều skill.
Tôi cũng có rất nhiều skill.
Có lẽ, lúc ấy tôi cũng sẽ chết.
Vì tôi sẽ chết, nên tôi không biết sau đó chuyện gì sẽ xảy ra.
Tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi không muốn chết.
Tôi đã nghĩ về việc sử dụng “Bỏ Skill”.
Nhưng cho đến khi tôi xử lí xong Yuugo thì tôi không thể bỏ skill của mình được.
Hơn nữa, nếu tôi dùng “Bỏ Skill” tôi không biết tộc Elf sẽ làm gì.
“Bỏ Skill” đồng nghĩa với việc cho Admin sức mạnh.
Nếu tôi tự nguyên cho đối phương sức mạnh như thế, có lẽ tộc Elf sẽ trở thành kẻ thù.
Dù Potimas có trực tiếp giết chết tôi mà không thay đổi vẻ mặt tôi cũng không thấy lạ.
Nếu chỉ vậy thì không sao hết, nhưng có khi họ sẽ hại các học sinh được bảo hộ.
Tộc Elf bảo hộ những người luân hồi không phải là có ý tốt gì.
Nghĩa là chỉ có một giải pháp mà thôi.
Là khiến người sẽ đi cướp skill của mọi người trở thành kẻ thù của Admin.
Mặc dù tôi không biết liệu chuyện đó có khả thi không, nhưng tôi chỉ có cách đó.
Trước đó, phải giải quyết Yuugo.
Là một giáo viên tôi phải chịu trách nhiệm vì em ấy đã trở thành như bây giờ.
Tôi phải chịu trách nhiệm.
Tôi mở “Danh Sách Học Sinh” ra nhìn tên Natsume Kengo.
Lí do chết của em ấy là chết khi chiến đấu trong rừng Elf.
Tôi nuốt nước bọt.
Tôi sẽ tự tay mình giết học sinh của mình.
Mặc dù tôi đã quyết tâm, nhưng nghĩ về điều đó tôi vẫn thấy đau quặn bụng và buồn nôn.
Tại sao mọi chuyện lại thế này chứ?
Tôi chỉ muốn làm một giáo viên có thể cười đùa vui vẻ với học sinh thôi mà.
Ánh mắt lạnh lùng của Kudo-chan xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi hiểu.
Chuyện thành như thế này vì tôi không giải thích rõ ràng.
Mặc dù có giải thích cũng chưa chắc tôi sẽ được tha thứ, nhưng ít ra sẽ không có việc tất cả mọi người coi tôi thành kẻ thù như thế này.
Nhưng, tôi không làm vậy được.
Skill “Danh Sách Học Sinh” đã cứu mạng nhiều học sinh của tôi.
Nó lại có một khuyết điểm.
Cấm không cho học sinh nhìn thấy nó.
Là giới hạn giống như một lời nguyền, khiến tôi không thể nói thông tin trên “Danh Sách Học Sinh” cho bất kì học sinh nào.
Không cần biết tôi giải thích thế nào, tôi không được phép nhắc đến “Danh Sách Học Sinh”.
Càng không thể vô tình để các học sinh biết đến sự tồn tại của nó.
Hơn nữa, lời nguyền này đáng sợ không phải ở chỗ tôi tiết lộ sẽ bị hại, mà chính các học sinh nghe được sẽ bị hại.
Tôi không rõ lời nguyền sẽ làm gì, nhưng tệ nhất sẽ là một hình phạt cực kì nặng khiến học sinh chết.
Tôi chưa thử bao giờ, và cũng không có ý định thử.
Tôi chỉ có thể im lặng giữ bí mật này.
Nói thật, tôi muốn nói hết mọi thứ cho mọi người nghe.
Skill “Danh Sách Học Sinh” cũng không hoàn hảo.
Khi Katia-chan bị tẩy não, tôi không hề biết về việc đó và việc Shun-kun bị chết khi cứu Leston-kun được ghi lại cũng đã không xảy ra.
Mặc dù tôi không rõ lí do tại sao lại có sự thay đổi đó, nhưng tôi nghi ngờ skill cấp Chủ có ảnh hưởng nhất định.
Vậy, vì Shun-kun có một skill cấp Chủ tôi có nên nói cho em ấy biết không?
Tôi đã rất muốn thử.
Nhưng cuối cùng tôi cũng không làm vậy được.
Tôi không thể ép em ấy gánh chịu những nguy hiểm không cần thiết được.
Tạm thời, vấn đề chỉ là tôi bị mọi người ghét bỏ thôi.
Không tới mức mọi người sẽ nổi điên lên.
Vốn thì, một phần công việc của giáo viên là bị học sinh ghét mà.
Tôi sẽ chấp nhận chuyện đó.
Như thế này chưa là gì cả.
Đó là một lời nói dối.
Tôi rất buồn.
Tôi yếu đuối.
Tôi sợ hãi.
Tôi không muốn chết, cũng không muốn học sinh của tôi chết.
Tôi làm thế này có đúng không?
Như thế này là sai sao?
Tôi không biết.
Nhưng tôi không thể nói chuyện này với bất kì ai cả.
Tôi không thể tin tưởng tộc Elf được.
Tôi không thể nói gì với học sinh của tôi được.
Tôi có đang làm đúng việc của một giáo viên không?
Làm ơn, ai đó nói cho tôi biết đi mà.