【Shun】
「Chào. Tôi nghe rằng Natsume định tấn công nơi đây」
「Tagawa và Kushitani-san, nhỉ?」
「Chúng tôi là số ít những người luân hồi có khả năng chiến đấu ở đây. Nên nếu lá chắn bị phá hủy thì chúng tôi cũng sẽ tham gia chiến đấu」
「Mình lại muốn trốn hơn」
「Hai người trước đây làm Thám Hiểm Giả đúng không?」
「Đúng vậy. Tên ngốc này cứ nói mấy thứ không ai hiểu được như là sau khi luân hồi với kí ức ăn gian thì tốt nhất cứ nên trở thành Thám Hiểm Giả」
「Và rồi, tôi đã làm bản thân mình nổi bật từ lúc còn là tân binh Thám Hiểm Giả, leo hạng một cách nhanh chóng khiến tất cả mọi người chú ý, và rồi một ngày nào đó sẽ để lại tên trong lịch sử của thế giới này!」
「A」
「Thấy không, đúng là tên ngốc đúng không nào?」
「Hai người là bạn thuở nhỏ à?」
「Đúng vậy. Dù ở thế giới trước hay thế giới này cũng vậy. Có thể nói chúng mình bị kẹt với nhau không trốn được」
「Đừng nói thế chứ. Không phải mối quan hệ chúng ta rất tốt sao?」
「Im đi!」
「Ơ, hai người đang hẹn hò nhau à?」
「Đúng thế!」
「Hẹn hò một chút thôi」
「Không cần phải mắc cỡ đâu mà」
「Im đi!」
「À ừm, tôi mừng là hai người hạnh phúc」
「Ánh mắt khinh bỉ đó là sao hả?」
「Vì cậu là một tên ngốc」
「Có nói hơi quá không vậy?」
「Mình lại nghĩ nói vậy là quá chính xác rồi」
「Không sao mình cũng yêu Asaka lạnh lùng thế này」
「Đừng có nói mấy câu ngu ngốc đó chứ?」
「Ơ, có vẻ tôi đang làm phiền hai người, tôi đi trước đây」
【Firimes】
「Có chuyện gì sao? Nhìn cô có vẻ buồn」
「Hyrinth-san. Không, không có gì đâu」
「Vẻ mặt đó rõ ràng có gì. Sao thế? Có chuyện gì xảy ra sao?」
「Tôi đang bị toàn bộ học sinh của mình ghét bỏ」
「Ý cô là sao?」
「Fumu. Ra thế」
「Tôi xin lỗi đã khiến anh nghe tôi lải nhải nãy giờ」
「Không đâu. Oka-san đã giữ kín chuyện này suốt thời gian qua không nói được với ai rồi đúng không? Nhiều lúc có thể nói hết mọi thứ như thế này là rất quan trọng」
「Đúng như anh nói, tôi thấy đỡ buồn hơn rồi」
「Nhưng mà, “Danh Sách Học Sinh” à? Tôi chưa bao giờ thấy hay nghe đến skill này bao giờ」
「Đúng thế. Cả “Sự Bảo Vệ Của Thiên Đàng” mà Shun-kun có cũng thế, toàn bộ những skill mà chúng tôi, những người luân hồi có đều là những skill đặc trưng hoặc skill mà thường rất ít ai có. Ngay cả những người luân hồi được bảo hộ ở đây cũng có những skill hoặc là chưa ai thấy hoặc là cực kì cao cấp」
「Có skill bẩm sinh, điểm skill, hơn nữa có kí ức và đầu óc của thế giới trước. Rõ ràng với những yếu tố như thế thì ai cũng có thể trở thành những người nắm quyền cao nhất trên thế giới nếu được huấn luyện kĩ càng từ nhỏ」
「Đúng vậy. Chưa nói đến những người không được bảo hộ ở đây, ai cũng nắm giữ rất nhiều sức mạnh hết」
「Vậy, vấn đề lớn nhất cần lo lắng là phần “Chết vì bị mất skill”」
「Tôi không biết chính xác nó có ý nghĩa gì. Nhưng tôi biết nó dự báo trước rằng sẽ có gì đó xảy ra」
「Và không ai biết “cái gì đó” là gì đúng không?」
「Đúng thế. Chỉ có những người luân hồi có rất nhiều skill mới có dòng ghi chú đó, nên chắc chắn chỉ có những học sinh mạnh hơn một mức nào đó như Shun và Katia mới là mục tiêu mà thôi」
「Và, Oka-san đã bảo vệ những người luân hồi để tránh việc đó, và đưa họ vào một môi trường khó để tăng skill」
「Đúng thế. Nhưng vẫn còn vấn đề của tộc Elf nữa」
「Vấn đề của tộc Elf à? Có bao nhiêu tỉ lệ thắng được Admin?」
「Tôi không biết nữa. Nhưng việc những người luân hồi ở đây đang được họ bảo hộ là sự thật không thể chối cãi. Dù họ có thắng được hay không thì tôi vẫn phải bảo vệ học sinh của mình」
「Dù là trong cuộc chiến này đi nữa? Nếu lá chắn không bị phá hủy thì tốt quá」
「Theo tôi thấy, gần như chắc chắn là lá chắn sẽ bị phá hủy」
「Lí do?」
「Yuugo sẽ chết trong trận chiến này. Lí do chết của em ấy trong “Danh Sách Học Sinh” là “bị giết trong chiến đấu”」
「Hiểu rồi. Nếu lá chắn không vỡ thì sẽ không có chiến đấu, nên cậu ta cũng không thể bị giết trong chiến đấu được.Nhưng không phải là những cấp Chủ có thể ảnh hưởng kết quả của “Danh Sách Học Sinh” sao?」
「Đúng thế. Vì vậy, tôi sẽ tự tay mình giết chết Yuugo」
「Đừng quá lo lắng về việc đó. Oka-san đã gánh quá nhiều trách nhiệm rồi」
「Không hề. Tôi chỉ là một giáo viên vô dụng không thể hoàn thành trách nhiệm của bản thân mà thôi」
「Như thế chính là lo lắng quá đó. Đừng quá căng thẳng, thư giãn đi. Tôi chỉ có thể cho lời khuyên như thế」
「Cảm ơn anh」
【Potimas】
「Già làng. Thứ đó đã chuẩn bị xong」
「Tốt lắm」
「Nhưng mà, nó có cần thiết không?」
「Ài」
「Vậy, lá chắn sẽ thực sự bị vỡ sao?」
「Ta chắc chắn Ma Pháp của Đế Quốc không thể phá hủy lá chắn được. Nhưng theo trực giác của ta qua bao nhiêu năm sống trên đời. Lá chắn sẽ bị phá hủy」
「Hở」
「Liệu ngươi có thấy lời ta nói khó hiểu không? Tin tưởng vào thứ mơ hồ như trực giác」
「A, không, không bao giờ」
「Không cần phải giả bộ làm gì. Tới ta còn tự giễu bản thân vì tin tưởng vào cái thứ mơ hồ như thế mà」
「Vậy, tại sao?」
「Đây là kinh nghiệm sống lâu năm của ta. Thế giới không phải lúc nào cũng theo đúng kế hoạch được. Có những việc có thẻ xảy ra mà bình thường lí thuyết hay kế hoạch nào cũng không đoán trước được」
「Hàa」
「Nói chung là, ta có dự cảm xấu. Nên ta nghĩ mình nên dùng toàn bộ những gì mình có」
「Nhưng, theo ý kiến của tôi thì dùng những thứ đó có hơi quá tay」
「Ta là một người cực kì kĩ tính. Dù chỉ có đập chết một con ruồi ta cũng phải dùng hết sức」
【???】
「Xem ra chúng ta có nhiều thời gian rảnh nhỉ?」
「Đành vậy chứ sao giờ」
「Cậu đang rảnh mà, chọc cho tôi cười coi」
「Đừng có nói chuyện vô lí chứ」
「Sao, không làm được à?」
「Nói bất ngờ kiểu đó thánh cũng không làm được」
「Chậc. Thật vô dụng」
「Vậy cậu thì làm được không?」
「Hứ! Tại sao tôi lại phải khiến kẻ thấp kém như cậu cười chứ hả?」
「Vậy là không được chứ gì?」
「Không phải tôi không làm được, chỉ là có làm cũng không có ý nghĩa gì mà thôi」
「Ừ ừ. Vậy ai là người sẽ giết Natsume-kun?」
「Thích sao cứ làm đi. Tôi không quan tâm bọn tép riu làm gì」
「Ồ vậy à. Có điều tôi cũng không quan tâm mà」
「Cứ coi chúng như điểm kinh nghiệm thôi」
「Cái đó còn tùy tình hình nữa」