Sau khi tôi thỏa mãn vì đã giết được bộ ba Rồng Đất rồi thì tôi đi tìm việc khác để thỏa mãn bản thân, nên tôi giờ đang lột vảy.
Phiền quá.
Chỉ số của tôi khá cao nên chỉ cần lột nhẹ là vảy tróc ra, nhưng mà cứ phải lặp đi lặp lại một việc phiền quá.
Vừa mệt người vừa mệt óc.
Đảm-nhiệm-cơ-thể trước đây, bây giờ là Đảm-nhiệm-Maou lúc trước cũng phải làm việc phiền phức thế này sao?
Những lúc thế này người đó mới thực sự tỏa sáng.
Cuối cùng tôi cũng lột hết vảy của ba con Rồng Đất.
Tốn nhiều thời gian hơn cả lúc chiến đấu nữa.
Nhưng mà việc tôi có thể tận dụng tay người để làm những chuyện khéo léo mà tay nhện không thể làm được là quá tốt.
Nhờ vậy thời gian lột vảy giảm đáng kể.
Bây giờ, lột xong hết đám vảy phiền phức kia rồi nên tôi sẽ ăn liền.
Đầu tiên là sử dụng cơ thể nhện để ăn như trước.
U-Umu.
Lạ thật.
Chỉ là một miếng thịt dai thôi.
Thịt không có mùi thối hay gì, nhưng vị thì không khác gì ăn một cục đá cả.
Tôi thử ăn bằng miệng người.
Un?
Ồ, hiểu rồi.
Kết luận.
Vị giác của người tốt hơn.
Vì tôi có “Tăng Cường Năm Giác Quan” nên dù là cơ thể nhện của tôi cũng có vị giác rất tốt, nhưng mà bằng miệng người thì tôi có thể cảm nhận vị món ăn sâu sắc hơn.
Là một phát hiện lớn.
Từ giờ tôi sẽ ăn những món không ngon lắm bằng miệng nhện, còn những món ngon tôi sẽ ăn bằng miệng người.
Như thế thì đồ ngon sẽ càng ngon hơn, còn đồ dở thì tôi vẫn có thể chịu đựng được.
Và vì tôi đã tốn công học lén ông chú trung niên skill “Ma Pháp Lửa” nên giờ tôi sẽ sử dụng nó.
Món bít-tết Rồng nghe có vẻ ngon đúng không.
Nghe cứ như chỉ cần ăn là tôi sẽ tự nhiên mạnh hơn vậy.
Dĩ nhiên là chỉ là ảo tưởng thôi.
Tôi kích hoạt “Ma Pháp Lửa”.
Cả khả năng điều khiển và Kháng Lửa của tôi đều rất dở.
Mặc dù công thức Ma Pháp thì không khác gì, nhưng sự khác biệt này có lẽ nằm ở sự tự điều chỉnh của hệ thống dựa vào độ thích hợp.
Vì D chú trọng phần này hơi quá nên giờ tôi phải chịu khổ.
Dù tôi có học “Ma Pháp Lửa” rồi nhưng cấp độ skill thì thấp, và độ thông thạo skill tăng rất chậm.
Tôi không dùng nó để chiến đấu được.
Thực ra tôi chỉ than vậy thôi, chứ để chiến đấu ngoài các thuộc tính khác thì tôi sử dụng chủ yếu là thuộc tính bóng tối, và có dùng skill này trong chiến đấu thì tôi cũng chỉ dùng nó để tăng độ thông thạo thôi.
Cả đất và gió đều sắp lên đủ cấp để tôi có thể dùng chúng chung với bóng tối rồi, nhưng vì bóng tối quá tốt nên tôi sẽ tập trung cho nó trước tiên.
Chỉ cần có bóng tối thì cũng đủ để chiến đấu rồi.
Vì thế, nếu tôi có cần dùng lửa thì tôi cũng chỉ dùng những lúc không chiến đấu thôi.
Tốc độ thiết lập khá chậm, và cần rất nhiều Ma Lực để kích hoạt, hơn nữa kích hoạt xong nó cũng không mạnh.
Tôi không cần phải dùng Ma Pháp không thích hợp với bản thân làm gì.
Cơ mà, vì chỉ số của tôi cao nên tôi vẫn đủ sức tạo ra lửa để nướng thịt.
Hơi khó điều khiển hơn các thuộc tính khác nhưng tôi cuối cùng cũng chỉnh nó thành độ nóng đủ để nướng thịt ngon.
Khu vực ngay lập tức sực mùi thơm của thịt nướng.
Nhưng mà không có con quái vật nào bị mùi thơm kéo đến cả.
Không có con quái vật nào lại dám bước chân vào khu vực lãnh thổ của bộ ba Rồng Đất thống trị Tầng Hạ, và giờ còn có tôi vừa giết cả ba bọn chúng nữa.
Trừ phi có một tên cực kì to gan thì không tên ngốc nào dám xuất hiện.
Kiểm Định của tôi phát hiện bóng dáng vài con quái vật bị mùi thịt hấp dẫn, đến gần rồi lại bỏ đi nhiều lần.
Cuối cùng thịt bít-tết Rồng nướng đã xong không gặp vấn đề gì.
Tôi rắc một ít muối mà tôi tạo ra bằng cách cho nước biển bốc hơi lên thịt.
Muối này hơi có mùi giống bãi biển, nhưng nó là loại gia vị duy nhất tôi có.
Tôi bỏ nó trong một cái hộp tôi dùng “Ma Pháp Đất Mềm” tạo ra và bảo quản trong Túi Thần Kì.
Đầu tiên, tôi vẫn là ăn thử bằng miệng nhện trước.
Vì không có vấn đề gì nên tôi ăn bằng miệng người.
Ừm, dai quá.
Dù có nướng nó vẫn dai.
Thậm chí, hình như nó dai hơn hồi nãy nữa.
Mặc dù tôi có thể nhai cái này nhờ chỉ số của tôi, nhưng nếu Nhân Loại bình thường mà ăn cái này thì họ sẽ trật hàm ngay.
Hơi giống thịt heo thì phải?
Vị nhẹ, không mùi.
Hơi có mùi biển từ muối và một chút mùi đất.
Vì nó là thịt Rồng Đất nên nó có mùi đất.
Thật luôn.
Hơi khó để đánh giá, nhưng xem ra tôi vẫn thích thịt sống còn dính máu hơn.
Thích nói gì thì nói.
Nếu là Nhân Loại thì tôi khuyên nên nướng thịt lên mà ăn như bình thường.
Lúc tôi ăn đồ tế ở trong thị trấn thì tôi đã để ý, tôi vừa có vị giác của quái vật vừa có vị giác của Nhân Loại.
Những gì mà Nhân Loại ăn thấy ngon thì tôi ăn cũng thấy ngon.
Nhưng mà có những thứ quái vật ăn thì thấy ngon nữa.
Nói chính xác thì đó là thịt sống và máu.
Oa, tôi là loài ăn thịt.
Mặc dù thường thì thịt quái vật không ngon, nhưng lâu lâu vẫn có những con đặc biệt ngon.
Cơ bản mà nói, toàn bộ quái vật không ở trong Đại Mê Cung Elro đều là ngon với tôi.
Nhưng mà Nhân Loại không ăn thịt sống như thế.
Dĩ nhiên.
Vậy nên vị món ăn mà tôi thích là dựa vào kí ức của tôi lúc còn là Nhân Loại cộng thêm vị mà quái vật thích.
Tôi rắc muối lên thịt sống rồi ăn thử.
Un, ngon quá đi.
Vị ngon này Nhân Loại không thể hiểu được.
Cơ mà, vốn thì thịt quá dai nên Nhân Loại làm gì ăn được.