Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 2 - Chương 38: Phép kỳ diệu

Pong, pạch.

“Bắt đầu nè!”

“Xin mời!”

Pong, pạch.

Ở phía bên kia rào chắn, clb tennis nữ đang vung vợt liên hồi.

Giờ đã tan trường rồi. Sana vừa chịu một thất bại thảm hai trong giờ kiểm tra toán, nên giờ cô em gái đang bị ép ở lại học phụ đạo. Thế nên tôi về nhà một mình. Lần này tôi chọn đường khác để về, thì tình cờ thấy sân tennis, thế nên tiện thể ngồi xem clb tennis tập luôn.

Hình như vòng loại của giải đấu sẽ bắt đầu trong tháng tới, nên buổi tập dượt căng hơn hẳn. Tôi thì chẳng hứng thú gì với tennis hay biết cô bạn nào trong sân tập cả.

Tatatata, pạch

-Hirari.

...tò mò thật.

Chirarizumu đã hoàn toàn thống trị thị lực của tôi.

Thường thì họ sẽ tập luyện trong bộ tập của clb, nhưng vì sắp tới giải đấu rồi nên họ quyết định mặc đồng phục tập luôn.

Ngồi xem thì cũng ok thôi, nhưng tôi lại không thể không có hứng thú được…

Ai ai cũng đang tập luyện chăm chỉ, còn tôi thì đang ngồi đây thả hồn trong gió. Cơ mà nếu nhìn nhiều quá thì sẽ bị đối xử như một tên biến thái mất, thế nên tôi quyết định vừa đi dọc sân vừa ngó.

“?”

Đột nhiên cảm thấy có ai đó vừa nhìn sắc lạnh, tôi quay ngoắt lại, nhưng không có ai cả.

Lạ thật… rõ ràng là mình cảm nhận được gì đó. Rồi tôi bước về, miễn cưỡng rời khỏi sân tập.

Chuyện xảy ra vào thứ 7 tuần rồi. Tôi tới nhà Hiiragi-chan chơi.

“Seiji-kun, mời anh vào!”

Vừa mở cửa, cô nàng đã ra đón. Tôi nhận ra có gì đó khác lạ.

“Sao vậy?”

“À, không, không có gì.”

Thường Hiriagi-chan sẽ mặc quần thể thao hoặc quần ngắn. Nhưng hôm nay lại là váy… lại còn ngắn nữa chứ. Chiếc có váy trắng, và dĩ nhiên, đôi chân thì trắng sáng.

“Haruka-san, chân em đẹp quá.”

“Vậy sao? Em không thấy thế, nhưng cảm ơn nhé.”

Hiiragi-chan cười hạnh phúc.

Đang định mời tôi vào trong thì chiếc váy của cô nàng bay lên như cánh hoa.

mhKVEykSYffTzBcEPQI8Be6xGSwgPriwqJaJbBIT3_pIdr80Xyf9Jw9FQ0PLLdc3QmOGmfc3NNP0O2RHJOuNJJo217sk0BfASONX1-_RHZp7GpwcG5jG2IVu7r9mytzC4b1UsZWG

Chỉ trong thoáng chốc, tôi đã nhìn thấy. Xấu hổ, Hiiragi-chan vội vã kéo lớp váy xuống để che đi, rồi nhìn tôi chằm chằm

“Không, anh không thấy, anh chưa thấy gì cả đâu.”

“Thật không?”

Không phải là cô nàng chưa mặc váy khi chúng tôi hẹn hò bao giờ cả. Chỉ là, độ dài của nó hôm nay ngắn vô cùng.

“Hôm nay nó ngắn quá, cái váy ấy.”

“Anh không thích kiểu váy này à?”

“Nếu phải trả lời thì chắc là thế…”

Hiiragi-chan nhảy lên nhảy xuống vài lần. Fewah, fuwah, fuwah. Thôi! Ngừng ngay! Bắt mắt quá!

“Mới nãy anh cứ dán mắt vào mấy cô gái từ clb tennis phải không?”

“Ugeh. Vậy cái nhìn đó, là của em à Sensei?”

“Không phải là sensei, là Haruka-san chứ? Seiji-kun, anh thích váy ngắn đúng không?”

Không hẳn. Nếu thị hiếu thời trang của họ như vậy thì không có lý do gì mà không được mặc cả. Với lại, nếu nói là thích chúng như nhau thì nghe có hơi lệch pha.

“À, chắc em đang nghĩ anh coi clb tennis tập luyện đơn giản vì anh thích váy ngắn thôi hả?”

“Ế? Vậy là không phải ạ?”

Pyon pyon, Hiiragi-chan nhảy cẫng lên thành vòng tròn, làm chiếc váy bật lên hết cả. Cái kiểu phóng khoáng này phải bị cấm tiệt! Đầu thì nghĩ vậy nhưng tôi không nói ra.

Vào tới phòng khách, Hiiragi-chan mang cà phê ra như mọi khi. Uống xong, khi vừa định bắt đầu mở lời nói với Hiiragi-chan đang ngồi cạnh-, ớ? Sao hôm nay cô ấy lại ngồi đối diện thế này?

...ngắn quá, thấy được đấy. Tập trung lại nào, e hèm.

“Haruka-san, Anh không ngắm nhìn mấy bạn nữ clb tennis vì thích váy ngắn đâu.”

“Vậy thì Seiji-kun, sao anh lại nhìn họ say sưa thế? Các cô gái nhìn anh cười tủm tỉm từ bên kia sân tập đó biết không?”

“Thế thì phải nói sớm hơn cho anh biết chứ!”

“Thì em lấy ống nhòm nhìn ra từ phòng thay đồ mà.”

Ra thế… mà sao em lại có ống nhòm là như nào? Chuẩn bị kỹ thế hả.

“T-tóm lại… anh chỉ thấy mọi người tập luyện thật chăm chỉ…”

Tôi thử nói vậy trước.

“Nói dối, anh nhìn họ chằm chằm suốt 30 phút lận!”

Bị phát hiện dễ dàng quá.

“Anh muốn thấy các cô gái trẻ trung à? Muốn thấy cặp chân của họ? Hay anh muốn thấy váy ngắn? Hay là quần lót? Hãy quyết định chọn một cái thôi!”

Cô nàng có vẻ đang giận thì phải!?

“Haruka-san này, ngắm nhìn bộ đồng phục mấy cô gái từ clb tennis đó mặc là bình thường, thế nên kể cả nếu anh muốn nhìn quần chip của họ thì cũng không nhìn được.”

“Khả nghi lắm.”

Lại bị lườm nữa.

“Tức là, anh muốn nhìn những thứ được phép nhìn hử?”

Tôi phải nghĩ cách giải thích chirarizumu cho con gái để cho họ hiểu được cái phép kỳ diệu của nó. Chứ cứ để thế này thì Hiiragi-chan cứ hiểu lầm mãi mất.

Đã tới nước này thì không còn cách nào khác ngoài giải thích thật hết ra.

“Khi có thứ nằm giữa ranh giới nhìn rõ và không rõ thì em chỉ có thể ngước nhìn thôi.”

“Fumu?”

Chắc vẫn chưa hiểu.

”Nãy giờ anh cứ nhìn xuống dưới, có phải là vì thế không?”

“Xin lỗi!! Mắt anh cứ bị nó thu hút.”

Hiiragi-chan lắc đầu.

“Không, không sao. Chỉ là em tưởng anh có vẻ bị nó thu hút thôi.”

“Anh có thể thấy được nó nên mới nhìn… kiểu như so sánh mèo thật với mèo đồ chơi ấy.”

Với chính tôi thì cái ví dụ đó cũng vẫn mơ hồ…

“Aah! Hiểu rồi!”

“Hiểu được luôn!?”

“Tóm lại, anh không muốn nhìn quần chip của mấy cô nữ sinh phải không Seiji-kun?”

“Phải.”

Uy lực của Chirarizumu quả là bí ẩn. Váy cô nàng hơi phấp phới khi lấy tay làm phẳng xuống.

“Vậy thế này thì được chứ?”

“Lộ hết cả ra rồi kìa! Phóng khoáng quá rồi đấy!”

“Ế? Wah!!? E-em không định làm thế…”

Vừa rồi chắc là tai nạn. Hiiragi-chan cúi gằm xuống, tay ghì chặt vạt váy.

“X-xin lỗi, em chỉ muốn thử làm sao cho anh không thấy được nó thôi, c-chứ không định để anh thấy…”

Mấy lần trước khoe hàng thì cô nàng đâu có mắc cỡ mức này. Nhiều khả năng nếu cố tình khoe thì không sao, nhưng nếu mà không cố tình để bị thấy thì lại không ổn.

“À, không… ừm… xin cảm ơn.”

“Cảm ơn là sao chứ?”

Tôi nhìn Hiiragi-chan một cách khó hiểu. Hmm? Cả hai lệch số rồi à?

“Haruka-san, không phải em vừa cố tình cho anh tia quần chip à?”

Nãy giờ cứ nhảy nhót nên váy bay phấp phới thế mà.

“K-không hề! Em chỉ tưởng Seiji-kun thích váy ngắn nên mới mặc chúng thôi! Đừng có hiểu lầm nhá! Không phải em để anh thấy quần chip đâu!”

Nghe cứ tsun thế này ấy, lại còn phồng má quay ngoắt đi. Song lại ngồi quỳ xuống, vẫn thấy được chút chút kìa!! Nếu không muốn bị thấy thì coi chừng cách ngồi đi chứ!

“Seiji-kun? Đừng có im lặng vậy chứ. Nói gì đi… anh thích thế cơ a- ah.”

Nhận ra ánh nhìn của tôi, Hiiragi-chan đỏ hết mặt rồi lại đổi thế ngồi.

“M-mồ, em thay đồ đây.”

Cô nàng bỏ vào phòng ngủ.

Uy lực của Chirarizumu… thật đáng sợ...