[Hôm nay tan trường, hãy tới phòng trà nhé ♪]
Hiiragi-chan đã bút đàm cho tôi như vậy giờ lịch sử. Nói tới phòng trà, không phải là cái phòng của clb trà đạo vừa bị đóng cửa đấy chứ? Giờ chắc nó đâu có mở được? Cô ấy định làm gì không biết…
Chuyện là clb kinh tế tại gia không có hoạt đồng nào sau khi tan học cả nên tôi chẳng có việc gì phải làm hết. Soi quanh xong, tôi tới khu tòa nhà đơn. Vừa vào trong, Hiiragi-chan đã đón tôi trước cửa.
“Ah, mời vào.”
“Mời vào? Quan trọng hơn thì sao chỗ này vào được thế?”
“Bằng cách nào ấy à? Rõ ràng quá mà? Em dùng chìa dự phòng đó.”
“Đừng có đi đánh thêm chìa chứ. Lỡ như bị bắt được thì sao?”
“Mồ, anh lúc nào cũng nghiêm túc quá Seiji-kun. Lại đây, lại đây nào.”
Tôi được mời ngồi lên tấm lót. Căn phòng kiểu Nhật truyền thống này từng được clb sử dụng. Có thể thấy chút mực vẽ bậy từ những cựu thành viên clb.
“Đợi xíu thôi nhé? Trà sữa được rồi.”
“Hả?”
Hiiragi-chan dùng đồ nghề rửa cái gì đó để pha trà.
“Là trà xanh à?”
“Đúng vậy.”
Chúng là bộ pha trà truyền thống. Hơn nữa, cô nàng có vẻ đã quen với việc sử dụng chúng.
“Thường thì chúng ta dùng bếp ga, hoặc máy đun nước để pha trà, thế nên em nghĩ thỉnh thoảng pha thế này cũng hay.”
“Nếu em thấy thích thì anh cũng thấy được…”
Hiiragi-chan đang mặc thường phục nên trông không quen lắm, lại còn đang ngồi thế seiza để pha trà với những động tác đã được luyện tập nhuần nhuyễn nữa. Có điều, nếu mình có thể hình dung Hiiragi-chan trong bộ đồ cổ truyền…thì sẽ hoàn hảo.
“Nè, mời anh.”
Cô nàng mời tôi tách trà.
“À, ừm, em khéo tay nhỉ…”
“Ahaha/ Anh nên nói thế sau khi đã uống xong mới phải. Em không nghĩ anh sẽ phản ứng bình thường được đâu.”
“V-vậy sao?”
“Đừng ngại. Giữ ý quá khiến mọi chuyện nhàm chán lắm.”
Thế nên tôi sẽ uống một cách thoải mái không cầu kỳ. Ừm, quả nhiên hơi đắng.
“Đây, kèm theo trà nhé.”
Hiiragi-chan lấy ra vài cái bánh donut rồi đưa tôi.
“Trà bánh ngọt… không đều lắm…”
“Ngon là được mà.”
Hiiragi-chan ngồi thẳng lưng trong thế seiza trông rất trang nghiêm. Phải rồi, tôi biết khá nhiều về Hiiragi Haruka với tư cách là giáo viên và bạn gái, nhưng tôi không biết gì khác về cô ấy hết.
“...Haruka-san?”
“Hm? Sao vậy?”
Môi dính đường, Hiiragi-chan nghiêng đầu.
Măm măm, cô nàng đang ăn 2-3 cái bánh cùng lúc. Nhìn cô gái này ăn trông có vẻ ngon lành.
“---Ah! Phòng trà đang mở kìa!”
Có tiếng con gái phát ra từ bên ngoài khiến cả hai chúng tôi phản ứng.
“Đúng thật, lạ quá. Hay có người quên khóa?”
Giờ là tiếng con trai.
“Vào trong đi?”
“Ừ.”
Có vẻ là có 2 người. Cá là một cặp đôi đang tìm không gian riêng. Nhanh một cách bất thường, Hiiragi-chan dọn sạch chỗ trà, lẫn chỗ rác và đồ ăn.
Giày dép của bọn tôi để ngoài cửa có lẽ sẽ là vấn đề đây. Cơ mà chúng ở chỗ khuất nên chắc không sao.
“Seiji-kun, lại đây.”
Cô nàng kéo tay tôi chạy vào phòng trà cạnh đó.
“Ngon lành! Nơi này quá tuyệt! Đóng cửa lại, khóa lại đi.”
Nói lớn xong, cửa vào bị đóng sầm lại rồi khóa cứng.
“Uuu! Em đã phải mạo hiểm để đánh chìa dự phòng… vậy mà chúng lại nhảy vào đây!”
Hiiragi-chan phồng má bực bội.
Chả biết ai sai đây, người làm chìa với cả người phá bĩnh không gian riêng của chúng tôi. Thế nên tôi quyết định im lặng.
“Hmm? Có giọng nói ở đâu thì phải?”
“Này, thôi ngay.”
“Không, tớ không có ý dọa ma đâu. Chỉ là, tớ cảm thấy hình như có người vào đây trước ta thôi.”
Một hồi im lặng… sau đó, có tiếng bước chân trên chiếu.
“”-!?””
Chúng tôi hoảng sợ vội trốn vào cái tủ nhỏ. Rồi có tiếng mở cửa, sau đó cặp đôi kia bắt đầu nói chuyện.
“Không ai ở đây cả.”
“Chắc tưởng tượng rồi.”
Tim tôi đập thình thịch cũng như Hiiragi-chan, song cả hai thở phào nhẹ nhõm.
“Hmm? Chìa khóa…? Mất chìa rồi…!”
“Sao thế?”
“Seiji-kun, anh có biết chìa khóa phòng trà đâu không?”
“Anh không-”
Đang định nói hết câu thì có người trả lời hộ
“Đây… là chìa khóa phòng này mà? May quá! Chắc có người đánh rơi đó.”
Hé mở cửa, người đang cầm chiếc chìa khóa là một nữ sinh năm 3. Quả nhiên đó là chìa khóa của Hiiragi-chan.
“Bực quá! Em đã phải tìm mãi mới được chỗ cho chúng ta được ở với nhau…! Đã chuẩn bị mọi thứ từ chìa khóa cho tới đồ ăn một cách hoàn hảo…!”
“Suỵt-!”
Tôi ra sức hạ hỏa Hiiragi-chan đang bùng cháy.
Xoa đầu cô nàng xong có tiếng hôn phát ra, nhưng không phải là từ chúng tôi mà là từ cặp đôi kia.
Wahahaha, hôn nồng cháy thế…
“S-seiji-kun, anh không được nhìn.”
“S-sao lại không?”
Trong lúc cả hai còn đang kín tiếng thì thầm, thì cặp đôi kia ngày càng mãnh liệt.
“Fuu...Nnnn…”
T-thế này, đột nhiên-!! Đột nhiên tôi bị che hết mắt.
“Đ-đi xa hơn nữa thì, mu-”
Ku, Hiiragi-chan! Cô ấy không muốn tôi được thấy cái cảnh tục tĩu kia sao!?
“A-anh cần trên 20 tuổi mới được xem đoạn này, rõ chưa? Kể cả có là xem trên DVD ấy.”
Sao gắt vậy!? Làm như uống rượu bia không bằng. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể nghe được tiếng quần áo đang được trút bỏ, rồi tiếng da thịt cọ vào nhau
“H-họ chỉ mới đang học năm ba, thế mà đã làm mấy thứ như vậy… Ế, dưới váy… AAuuuu… kh-khoan đã…”
Giọng đầy xấu hổ, Hiiragi-chan tiếp tục bình luận về cảnh đang diễn ra trước mắt. Rõ ràng cô nàng cũng có hứng thú.
“Eeh-! Fuehh!... làm gì thế kia…!?”
Chuyện gì đang xảy ra thì tôi cũng chịu, chỉ có thể tò mò thôi. Quan trọng hơn là Sensei này, ngực em đang ép vào lưng anh đấy. Rồi có tiếng thở dốc, rồi tiếng nhấp với tiếng người giật nảy, Hiiragi-chan bắt đầu xỉu.
“K-không thể…. Nhìn tiếp được nữa…”
Hiiragi-chan ngất xỉu rồi nằm xuống. Mắt quay mòng mòng rồi ngất lịm. Sao mỏng manh quá thế?
...Tôi thì tôi mới chỉ xem phim đen thôi chứ mấy thứ này thì chưa coi ngoài đời bao giờ. Coi nào…
Cái gì, đã mặc quần áo lại rồi!? Mọi chuyện đã xong hết rồi à!? Sao nhanh thế!! Bộ làm chuyện này là nó phải thế à Senpai!?!? Giờ chỉ còn được thấy cảnh họ tán tỉnh nhau. Sau đó, cặp đôi kia rời đi. Và dĩ nhiên, cửa đã bị khóa ngoài. Nhiều khả năng họ sẽ quay lại đây với cái chìa khóa đó. Có vẻ tôi có cùng chung suy nghĩ với Hiiragi-chan về khoản này.
“Sensei? Giờ ra được rồi hay sao ấy?”
Mở cánh cửa tủ xong, tôi lẽ lay vai Hiiragi-chan đang bất tỉnh.
“Nnn… Uuun.. Hở? Mình ngủ quên rồi à?”
“Ờ thì có nhiều chuyện đã xảy ra.”
“Ra thế. Em xin lỗi. Tự dưng em ngủ quên mất. Lại có có ác mộng nữa… T-tại sao… mình lại… mơ một giấc mơ tục tĩu như vậy chứ?”
Hiiragi-chan tung túng vì xấu hổ. Cô gái này đang cố tự nhủ rằng mọi chuyện chỉ là giấc mơ. Mà, cũng tại chuyện vừa nãy đủ sốc để khiến cô nàng ngất lịm nên thôi kệ.
“Dọn dẹp xong cùng về nhé? Em sẽ lái xe đưa anh về ♪”
“À, ờ. Cảm ơn.”
Hiiragi-chan vui vẻ thu gom chỗ dao nĩa để rửa chúng, song bắt đầu tìm thùng rác.
“Haruka-san, thùng rác ở cái kệ phía sau đó.”
“À, phải. Cảm ơn anh. …? Có cái gì ở tro- F-funyaaaaaaaaaa.”
“Sao thế?”
“Thùng rác...cái thùng rác…”
Hiiragi-chan bám lấy tôi, như thể vừa thấy quái vật. Có gì ở trong thế? Tôi thử ngó.
...trong đó có rất nhiều khăn giấy như thể vừa được dùng để làm gì đó.
“Ah… vừa nãy…”
“V-vừa nãy!?? T-tức là, không phải mơ…? Đ-đây là trường học cơ mà? Đây là còn là phòng trà nữa cơ mà- với cả mới là học sinh trung học nữa… t-tục tĩu quá!!”
Cô nàng tí ngã ngửa làm tôi phải đỡ. Tệ thật. Lỡ tay chạm phải ngực rồi. Mắt Hiiragi-chan lại bắt đầu quay mòng mòng rồi ngã xuống xỉu luôn. Quá mỏng manh… Cô ấy đã phải trải qua cái gì để thành ra thế này? Sau một hồi mới tỉnh dậy, rồi cả hai rời đi.
Trên đường về…
“A-anh biết không… t-thế vẫn còn quá sớm với chúng ta đó. C-chúng ta nên từ từ thôi, nhé?”
Tuy không nó rõ về cái gì nhưng mặt Hiiragi-chan đang đỏ ửng.
“Nhưng, chúng ta đã làm mấy chuyện đó hồi đi cắm trại mà.”
“L-lúc đó… chỉ là do đúng khúc cao trào vì chất cồn thôi! Em thực sự xin lỗi nên quên đi nhá? Em hối lỗi rồi… mấy chuyện đó… là không chấp nhận được!”
Tức là… hôn hít thì được nhưng mấy cái khác thì không.
“T-thế nên, không được làm thế khi chúng ta đang hẹn hò đâu… sau khi kết hôn nhớ. Phải đúng thứ tự chứ.”
“Thế cũng được, nhưng mà… Haruka-san này, em có tin mình sẽ kiềm chế nổi không?”
“.......Đ-được mà.”
Tuy thế nhưng tôi vẫn tò mò.
“Sao trả lời lại do dự thế. Ah, không lẽ?”
“S-s-sai rồi! E-em không có nghĩ gì tục tĩu đâu!”
“Anh đã nói gì đâu?”
“Seiji-kun… bắt nạt em nhé!”
Pạch pạch, Hiiragi-chan bắt đầu dùng hai tay đánh tôi.
“Wah!!? Đừng có thả tay khỏi vô lăng khi lái xe!”
Sau vài lần xoay vô lăng, chúng tôi đã có thể đi tiếp mà không bị dính tai nạn.