Quả nhiên Hiiragi-chan đã kể cho em gái cô ấy Natsumi-chan nghe về tôi. Dĩ nhiên là trừ phần bạn trai ra rồi, câu chuyện là tôi là một học sinh thân thiết với cô giáo thôi.
“Em ấy có hơi bĩu môi chút, nhưng có vẻ em ấy có chút tò mò đó?”
“Tò mò? Về anh? Hay đang nghi ngờ em?”
“C-có thể… Nhưng nếu thế thì em sẽ cố hết sức để thuyết phục, nên đừng lo ha.”
Hiiragi-chan có vẻ rất chú tâm với cái kế hoạch này.
“...mà, em ấy muốn gặp mặt nói chuyện thêm với anh đó.”
Nếu vậy thì đây là cơ hội tốt để giới thiệu thêm về mình cho cô ấy. Và thế là cuối tuần tôi lại đạp xe tới chỗ Hiiragi-chan để gặp mặt.
“Nyaa~? Nyaa Nyaa nyaa~?”
Khi tới nới, tôi thấy Natsumi-chan đang nói tiếng mèo với một chú mèo hoang.
Nyaa, con mèo bỏ chạy.
“V-vẫn còn chút thời gian mà… chút nữa thôi…”
Ngó quanh một hồi xong, cô ấy bám theo con mèo.
Chị đang làm gì thế hả? Chúng ta sắp sửa gặp mặt trò chuyện đấy? Mà, mình cũng thấy tò mò, nên bám theo thử xem. Nếu vắng mặt cô ấy thì cũng khỏi trò chuyện được gì.
Đỗ xe xong, tôi lặng lẽ bám theo.
Natsumi đuổi theo con mèo hoang tới một bãi cỏ hoang. Từ chỗ nấp, tôi quan sát họ.
“Nya~ Nyaa? Nyanyanya~?”
Cô ấy đang nói chuyện với mèo thật kìa.
“Nếu thế này…”
Cô ấy giựt một ngọn cỏ gần đó rồi ve vẩy để thu hút sự chú ý của chú mèo.
*xùy xùy*, *xùy xùy*
“Như vầy thì sao nào? Myaa~? Mya mya myaa~?”
Đã dùng tiếng mèo thì dùng cho chuẩn đi má!
Pu pu. Pu-kusukusu
Lẽ ra đối tượng phải chú ý ở đây là chú mèo, nhưng vì nó chẳng đếm xỉa gì đến cô gái nên trông giống như cô ấy mới là người muốn được chú mèo để ý tới.
Đúng là thấy ngọn cỏ xong là chú mèo bắt đầu cảnh giác hơn, chầm chậm lùi xa khỏi cô gái.
...tôi liền lấy điện thoại ra quay lại cảnh này.
“Mèo-san ơi? Ở đây, lại đây nào~”
*xoẹt*, con mèo quay ngoắt đi.
“Ah…”
Thất vọng, Natsu-chan chuyển qua bên kia.
“Myaa Myaa~? Mya mya myaa?”
Lại là tiếng mèo nữa trời ạ! Có là “Nya” hay “mya” thì cũng bất khả thi mà thôi.
Tính sao đây, buồn cười quá đau hết cả bụng rồi… con mèo cũng vẫn chưa đếm xỉa gì tới cô nàng.
“Nya~n? Nyaa”
Giờ lại quay lại với “nya” kìa…
Natsumi-chan bắt đầu làm kiểu tay móng vuốt như mèo.
“Nya~o”
Song bắt đầu bò ngang mặt con mèo…
Này này, không biết là có khả thi không nhưng mà, cô ấy đang giả làm mèo đúng không ta?
“Funyaa~”
Vươn tay ra như mèo luôn kìa.
Kh-không nhầm rồi!! Cô ấy đang bắt trước mèo!! Không thấy xấu hổ sao!! À mà chắc tại không biết có người đang nhìn đây mà.
Giờ mình mà xuất hiện trước mặt thì,
“Lâu không gặp Natsumi-chan. Chị đang làm gì đó?” mình sẽ nói kiểu vậy, nhưng mà thế này trông có vẻ vui nên thôi ngồi xem tiếp vậy.
Tiêu khiển max level luôn.
“Nyaa~”
Đừng, thôi đi. Chị muốn được chú ý tới nhiều mức nào hả?
*pạch pạch pạch* chú mèo đang tiến lại gần đây kìa.
“Nyaa, Nyanyanyaa~n!”
Và dĩ nhiên Natsumi-chan cũng bám theo. Giờ không chạy được nữa vì con mèo ở quá gần rồi. Rồi cả hai chợt xuất hiện trước tôi.
“Nyanyaa? Nyaan, nya………. hơ-!?
*Phụt* trông cô ấy giật mình kìa!
“Xi-xin chào, lâu quá không gặp”
Hự, hựa hựa.. Tệ rồi, mình không ngừng cười nổi.
Natsumi-chan đỏ hết mặt đứng phắt dậy.
“Đ-đúng đó. L-lâu quá không gặp rồi ha… H-hôm nay trời đẹp nhỉ?”
“Ờm, đúng ạ. Thời tiết này quá phù hợp để làm mèo đó.”
“Cậu th-th-th-th-th-ấy rồi à!?” T-t-từ khi nào v-vậy!?”
“Từ lúc chị bắt đầu nói tiếng mèo để cố thu hút sự chú ý của bé mèo này này.”
“Tức là ngay từ đầu còn gì!”
“Ahh, ngạc nhiên ghê đó. Chị rất nhập tâm vào vai con mèo luôn.”
“Sao cậu không gọi tôi chứ!?”
“Em còn quay lại cả video đây, chị có muốn coi không?”
“Không… xóa ngay! Không, làm ơn, làm ơn xóa nó đi, xin cậu…”
Tôi không phải kiểu người thích trêu cho người ta phát khóc nên đã xóa cái video ngay tức thì.
“Chắc sensei cũng không ngờ được rằng Natsumi-chan sẽ giả làm mèo đâu nhỉ.”
“Đ-đừng có kể cho Haru-chan..!”
“Nhưng mà, kỹ năng của chị cũng tuyệt lắm, làm em muốn cho Sensei được chiêm ngưỡng cùng. Chị đủ trình để đi biểu diễn luôn đó!”
Pukuku. Tưởng tượng việc tới chuyện đó thôi cũng đủ khiến mình muốn chết cười rồi.
“Xin cậu đó!!!! Xin lỗi mà…….. Đừng có kể cho Haru-channnnnnnnn!!!”
Có vẻ mình đùa hơi quá rồi. Cô nàng sắp sửa khóc tới nơi.
“Xin lỗi, em đùa thôi. Nào, về nhà Sensei thôi.”
Tôi dắt xe đạp đi, còn Natsumi-chan đi bên cạnh.
“Từ hôm bữa, tôi được nghe kể là cậu có vẻ thân với Haru-chan có đúng không?”
“Vâng, từ hôm đó em thường xuyên gặp Sensei để nói đủ thử chuyện mà”
“Vậy sao”
Phản ứng vậy xem ra chị ta nghĩ rằng nói chuyện lịch sự quá thành ra cứng ngắc và không cần thiết.
“Cậu biết Haru-chan từ trước rồi đúng không? Ý tôi là, không phải là cậu không quen chị ấy lúc đó, mà là cậu có biết rồi, kiểu đó đó.”
Đúng như mình nghĩ, chị ta thật sắc sảo. Dĩ nhiên là vậy rồi.
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Natsumi-chan gật đầu một cách khó hiểu.
“Trường tôi ấy, là trường chỉ có nữ sinh thôi.”
Câu đầu là như thế. Trong phạm vi quận này thì chỉ có đúng một ngôi trường là trường nữ sinh thôi.
“Dĩ nhiên là có cả giáo viên nam, nhưng họ ai ai cũng nổi lắm. Tuyệt không?”
Gì mà tuyệt chứ…
“Tôi có được nghe kể rằng… có rất nhiều nữ sinh bí mật hẹn hò với thầy giáo đó.”
“Ô? Nhưng mà, em tưởng học sinh với giáo viên đâu có được hẹn hò với nhau?”
Bọn tôi đang trao đổi với nhau, có điều… mấy tiêu chuẩn chung chung thì có vẻ không có được giống nhau lắm… mà không, chắc tại trường nữ sinh thì nó khác với mấy ngôi trường khác nên mấy việc đó không phải quá là hiếm gì.
“Ừm. Em cũng nghĩ thế, nhưng mà, con gái khi yêu thì tuyệt lắm đó.”
“H-haaa…”
Natsumi-chan đang đỏ mặt xấu hổ.
“Nói thế này hơi xấu hổ nhưng mà… với con gái thì họ có ít thời gian hơn đấy. Tôi học được điều đó từ môn sức khỏe.”
Cái đó, à, là việc con gái càng già thì càng khó sinh đẻ hơn ấy hả? Về khoản đó thì đàn ông không phải ngại khi già đi. Thế nên có thể nói “tuổi đời” của con gái “ngắn hơn” con trai.
“Thế nên, cảm xúc khi yêu của con gái mạnh mẽ hơn so với con trai.”
Natsumi-chan khẽ đập vào vai tôi để che giấu sự xấu hổ đi.
Quả nhiên, có vẻ cô ấy có biết chuyện hai chúng tôi hẹn hò với nhau.
Tôi chỉ đang cố phòng ngừa cái viễn cảnh khi nói “chúng tôi đang hẹn hò” để rồi cô ấy hét toáng lên “cái gì cơ!!!?” mà thôi.
Nói tới trường nữ sinh thì, trong quận này có một nơi, nhưng tiêu chuẩn của nó khá là cao, và thường chỉ có tiểu thư có tiền mới tới đó học. Lại khá xa nơi này nữa.
“Nói chung thì ở đó ai ai cũng là tiểu thư cả, thế nên khi nói tới chuyện tình cảm thì họ đều mong muốn. Tuy bình thường có thể họ sẽ hơi do dự nhưng mà họ khá là… nói sao nhỉ, thèm thuồng chăng?”
Cô ấy khá rành về mấy chuyện tình cảm thầy trò này nhỉ. Nếu vậy thì chắc mình nên hỏi.
“Nếu như chị của chị… Sensei ấy, mà có một người như vậy… khiến cho cô ấy xiêu lòng để rồi yêu một người không được phép-”
“Hừm…” Natsumi-chan nhìn lên trời suy nghĩ một hồi rồi đáp
“Nếu Haru-chan cảm thấy hạnh phúc…, thì không sao cả… nếu đó là một người chị ấy có thể tin tưởng thì tôi sẽ hỗ trợ tình yêu đó của họ.”
“Kể cả nếu tuổi tác họ có chênh lệch sao?”
“Cậu đâu thể cấm đoán người ta yêu nhau vì chuyện tuổi tác đâu đúng không?”
Phải, tôi không yêu cô ấy chỉ vì đó là giáo viên của mình, hay vì hơn tuổi mình.
Tuy đây là lần đầu tiên được trò chuyện trực tiếp với Natsumi-chan, tôi đã có thể kết luận rằng cô ấy là người tốt.