Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 2 - Chương 47: Trò chuyện (Phần 2)

Giờ chúng tôi đã tới nhà Hiiragi-chan.

“Chỗ chị vẫn luôn sạch như mọi khi ha Haru-chan.”

“Vì chị là con gái mà, phải sạch chứ. Chị được nghe kể phòng Natsumi-chan vẫn luôn bày bừa như thường lệ.”

“Không đúng! Chỉ hơi bừa bộn thôi nhé!”

Nghe vậy làm tôi bật cười. Hiiragi-chan đưa tôi ly cà phê, còn Natsumi-chan thì nhận được tách trà.

Natsumi-chan đang quan sát Hiiragi-chan kỹ càng.

Hmm… không nghi ngờ gì nữa, nhiều khả năng sẽ bị phát hiện mất.

“Nghe nói Natsumi-chan muốn gặp em hả?”

“Đúng vậy. Tôi quên mất tại vụ lúc nãy.”

Là cái vụ mèo hoang đó hả?

“Theo như những gì tôi được biết thì người duy nhất thân thiết với Haru-chan là cậu, nên tôi mới tò mò muốn biết cậu là kiểu người thế nào.”

“Ế? Đâu có phải vậy.”

Phản ứng với lời phủ nhận của Hiiragi-chan, Natsumi-chan lắc đầu.

“Đúng mà. Đây là lần đầu tiên chị tỏ ra thân thiện với một người con trai, lại còn nói cho em biết nữa chứ. Dĩ nhiên em sẽ tò mò về người đó rồi.”

“Vậy sao” Hiiragi-chan gật đầu.

Một lần nữa, tôi phải kể cho Natsumi-chan về lý do phải gặp mặt với Hiiragi-chan để bàn chuyện.

“Từ sau đó, mỗi lần thấy cô giáo là em đều chào… Hiiragi-sensei giờ là cố vấn của clb em tham gia vào nữa đó. Chuyện là như vậy.”

Natsumi đặt đĩa đựng tách trà lên đùi, rồi từ tốn uống một ngụm trà. Chắc tại cô ấy xuất thân từ một ngôi trường danh giá nên cử chỉ mới thuộc tầng lớp quý tộc như vậy. Không biết ở trường đó họ có dạy về phép tắc không nhỉ? Cô ấy trông không có vẻ gì là nhờ được giáo dục cả.

“Haru-chan, chị là cố vấn hửm?”

“Phải đó, tuyệt hông?”

“Ừm, chắc đó là kiểu clb chẳng có động lực gì kèm theo hơn nửa số thành viên cứ về thẳng nhà đúng không?”

“...”

Vì bị nói trúng tim đen nên tôi với Hiiragi-chan chỉ có thể câm nín. Giờ nghĩ lại thì, gần đây đúng là clb chẳng có hoạt động gì cả…

Chỉ có ngồi tán dóc, chơi game. Nếu Hiiragi-chan mà có mặt thì cả bọn chỉ có ngồi nghe cô nàng kể lể về công việc… hết. Kết cục là clb kinh tế tại gia đã biến thành clb về nhà rồi.

“Tức là em nói đúng rồi há? Haru-chan là kiểu giáo viên như nào vậy?”

“Mồ, thôi nào… đâu quan trọng gì đâu!”

“Không sao, em chỉ muốn biết thôi mà.”

...lâu lắm rồi, cái năm mình học năm 3 cao trung, cái kiểu phỏng vấn cặp 3 này mình đã từng trải qua rồi.

“Hiiragi-sensei khá là tươi tắn và nhiệt huyết, một giáo viên được mọi người yêu quí.”

“Tôi không cần biết mấy chi tiết về bề ngoài giả tạo đó. Cậu nghĩ gì về chị ấy? Tôi muốn nghe.”

Hiiragi-chan quay sang nhìn tôi.

Cái mặt đầy hưng phấn như muốn nói “Em muốn biết! Anh nghĩ gì nào? Nói em nghe đi!”

Nói sao giờ?

Mình mà nói thật thì quan hệ giữa mình và sensei dễ bị lộ hơn mất. Còn nếu tìm cách nói dối thì Natsumi-chan sẽ khó chấp nhận cho xem.

“Từ góc nhìn của em thì… có lúc cô giáo khá là vô tư, nhưng chí ít cô ấy đã rất nỗ lực… kết cục là, có vẻ không ai xung quanh để ý được chuyện đó, vì nếu họ mà biết thì chắc họ đã gần gũi hơn với cô giáo rồi, kiểu như mẫu người được thế giới yêu mến ấy? Cô ấy là kiểu giáo viên đó đó.”

Hiiragi-chan bắn đầu bẽn lẽn, trông như xúc động quá phát khóc tới nơi.

“Haru-chan, sao chị lại khóc thế?”

“Chị đã khóc đâu…”

Nhận được cái khăn mui soa từ Natsumi-chan, Hiiragi-chan che mắt lại.

“...Cậu để ý tới chị ấy ghê ha.”

“Đấy là cảm nhận của em về Hiiragi-sensei thôi, còn người khác nghĩ sao thì em chịu.”

Đặt tách trà lại lên bàn, Natsumi-chan nhìn thẳng mặt tôi. Cô ấy xoay chân sang bên phải, rồi đặt hai tay lên đùi một cách trang trọng.

...G-gì vậy trời? Cô ấy cứ nhìn mình chằm chằm. Cả cách ngồi và tư thế cũng rất tinh tế nữa.

“Lúc trước, khi chúng ta ăn okonomiyaki với nhau ấy, tôi đã nghĩ tới rồi, và giờ tôi có thể xác nhận-”

thịch*

Xác nhận… cái gì mới được?

“Haru-chan, thích cậu đấy.”

“Funya!? T-tự nhiên em nói gì thế hả Natsumiiiiiiiiiiiii!”

Hiiragi-chăn bắt đầu lấy hết sức đẩy vai Natsumi.

“Se-seiji-kun sẽ bất ngờ đó!”

“Chị không định phủ nhận à?”

“Ugi…”

Có lý… trong khoản tranh luận thì có vẻ cô em gái còn giỏi khoản này hơn cả cô chị.

“Lần trước hơi lộn xộn nên tôi không chắc, nhưng tôi muốn biết kiểu người Haru-chan thích là ai. Thế nên hôm nay tôi mới kêu cậu tới đó.”

“C-chị có thích cậu ấy hay gì đâu. Đừng có hiểu lầm như vậy!”

Nói xạo dở quá vậy!? Y kiểu nói “em thích anh”! Nhưng càng nói người ta càng không tin. Cái kiểu tình thế gì đây không biết…

“M-mồ, Natsumi-chan…”

Cô nàng vẫn nhìn tôi. Đừng có nhìn một cách đầy xấu hổ thế. Càng nhìn thì nó càng rõ ràng thôi.

“Cả cậu… cũng không nghĩ xấu gì về Haru-chan đâu chứ, phải không?”

“Chuyện đó… ừm, đúng.”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy như vậy. Lúc cậu ở thì vui ra mặt, lúc vắng bóng thì buồn hết ngày. Lúc nói về cậu thì tít mắt… chắc chị ấy thích cậu thật.”

“M-mồ, thôi đi!”

Hiiragi-chan đỏ mặt, lấy gối đập lia lịa vào Natsumi-chan.

“Sei!”

“Ah!”

Natsumi-chan đoạt lấy cái gối.

“Yên lặng, em đang nói chuyện.”

“...vâng.”

Làm chị mà yếu đuối vậy.

Nhưng mà, Natsumi-chan muốn nói gì đó. Liệu cô ấy sẽ phủ nhận cảm xúc của Hiiragi-chan hay sẽ chấp thuận đây?

“Tôi khá lo cho Haru-chan. Tôi không thấy được “t” của “con trai” quanh chị ấy, trong khi chị ấy đã 24 tuổi rồi.”

“Tuổi tác của chị có sao chứ??”

Hiiragi-chan cố đoạt lại cái gối nhưng bất thành.

“Muuu…”

“Gặp cậu hôm nay, tôi có thể thấy cậu khá là từ tốn dù còn trẻ. Tôi tin mình có thể giao lại Haru-chan ngơ ngơ này cho cậu lo. Nếu cậu là một tên kỳ quái nào đó thì chắc là không đâu…”

Dĩ nhiên là thế rồi.

Natsumi-chan sau khi đánh giá xong giờ đang đùn đẩy Hiiragi-chan tới tôi dù bản thân rất lo cho cô ấy.

“Vậy tức là nếu người đó là em thì chị có thể yên tâm giao Sensei lại?”

“Nếu cậu đồng ý, thì đúng.”

“Nhưng, em mới là nam sinh năm hai thôi.”

“Tôi nói rồi mà nhỉ? Nếu đó là người có thể tin tưởng được thì tôi sẽ chúc phúc cho Haru-chan. Không lẽ tuổi tác quan trọng tới vậy trong tình yêu sao?”

Đứng bên cạnh, Haru-chan gật đầu theo, như thể là chuyên gia.

Chúng ta đang nói về em đó biết không hả?

Quả nhiên, Natsumi-chan không đánh giá người khác dựa trên cái mã, mà nhìn thẳng vào con người họ. Thay vì nghĩ hai chúng tôi như là học sinh với giáo viên, cô ấy chỉ nhìn Sanada Seiji và Hiiragi Haruka. Đúng là một cô gái tốt.

Giờ… kế hoạch B.

[Nếu đã bị phát hiện rồi, hoặc nếu bị phát hiện cũng không sợ, thì chúng ta sẽ tiết lộ mối quan hệ giữa hai ta]

[Ừm, được. Nếu là Natsumi thì giải thích em ấy sẽ hiểu thôi, nên nếu tới mức đó thì chắc chắn sẽ ổn.”

Kế hoạch B là vậy. Chúng tôi đã lên kế hoạch này từ trước lúc tụ họp. Nháy mắt với Hiiragi-chan, tôi gật đầu.

“Haru-chan, không mấy khi có cơ hội thế này đâu, nên chị hãy cứ nói đi! Em đã dọn đường cho chị rồi đó. Hơn nữa, em không nghĩ Trộm-kun là người xấu đâu, nhất định-”

“Ừm, Natsu-”

Trước khi Hiiragi-chan kịp nói, tôi lên tiếng.

“Natsumi-chan, Sensei và em ấy, đang hẹn hò rồi.”

“Ế?”

Natsumi-chan sốc, quay sang nhìn Hiiragi-chan như để xác nhận.

“Ế? T-từ bao giờ?”

“Từ đợt giữa tháng tư rồi. Đã được hơn 3 tháng rồi đó.”

“Vậy, vụ trộm hôm trước là…”

“Xin lỗi, vụ đó là bịa ra đó.”

“Saooo…. Nói sớm hơn đi chứ.”

“Thì tụi chị sợ là em sẽ phản đối, nên thấy khó nói. Nhưng giờ Seiji-kun thấy có vẻ ổn nên quyết định nói thật cho em.”

Natsumi-chan bắt đầu rơi nước mắt.

“Em không có phản đối… em thậm chí còn chúc mừng đó… đừng giấu… chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn thôi.”

Hiiragi-chan xin lỗi Natsumi-chan lần nữa rồi ôm trầm lấy cô ấy xoa đầu dỗ dành.

“Không chỉ từ hôm đó, mà em đã nghĩ về nó cả trăm lần rồi. Cả hôm nay nữa, chị không mang trà ra, mà là cà phê không có đường hay sữa, hoàn toàn là cà phê đen, thế nhưng trộm-kun lại không một lời phàn nàn… không uống trà mà là cà phê, lại còn là cà phê đen… em đã nghĩ chị quen một người như vậy Haru-chan… nhưng nếu là một người thân thiết thì Haru-chan sẽ nói cho em biết… nên em đã luôn tự hỏi đó là ai.”

Đúng là một cô thám tử sắc sảo… nhưng việc cô ấy chấp nhận chúng tôi thật nhẹ nhõm.

“Rất tuyệt vời... ! Haru-chan ạ, rất tuyệt. Xin chúc m-”

Trào nước mắt, Natsumi-chan nói lời chúc phúc

“Khảm ưn… phem ã uổng hụ thụi chị…”

Hiiragi-chan cũng khóc luôn! Tại sao cái người được chúc phúc lại khóc còn hơn cả thế kia!

Và như vậy, mối quan hệ của chúng tôi đã công khai.