Được giới thiệu là tên trộm xong, tôi không còn cách nào khác ngoài việc tự xưng là kẻ trộm. Chẳng còn cách nào khác để mà tự giới thiệu cả, kể cả có nói “không tôi không phải kẻ trộm” đi nữa thì cũng chẳng biết nói gì sau đó hết.
Thế nên giờ tôi chính thức là kẻ trộm.
Cơ mà, nếu là thế thật thì giờ tôi đã bị tống ra ngoài rồi ấy chứ.
Coi kìa, Hiiragi-chan còn đang làm cái bộ mặt “Ah, nên làm gì bây giờ?” kìa.
“Ha-haru-chan… chị lại đi hôn người như vậy sao? Mới gặp lần đầu mà đã hôn à?”
Giờ bắt đầu lòi ra cả đống thứ vô lý. Giờ tính sao nhỉ? Cô em gái của Hiiragi-chan, Natsumi, đang trông lo lắng lắm. Đúng hơn thì cô ấy không nên bỏ qua cái từ “trộm” kia.
Hiiragi-chan bắt đầu mồ hôi đầm đìa, rồi quay đi.
“P-phải đó, sao không chứ? Chỉ là một nụ hôn thôi mà. Kể cả có là mới gặp luôn.”
Lại còn theo lao nữa? Giờ thì nghe có khác gì mấy cô gái bán hoa đâu!!
Mình thì là “trộm”, Hiiragi-chan thì là “đĩ”
“Chị không phải là Haru-chan mà em biết sao?”
Chuẩn rồi đấy. Nhiều khả năng chính cô ấy còn chẳng biết bản thân đang tuồn ra cái gì nữa kìa.
“Chị đã luôn giấu chuyện này. Chỉ tại Natsumi không biết đến thôi.”
Cả tôi cũng còn đang thấy khó hiểu nữa là.
“T-tóm lại, ngồi xuống đi đã, nhỉ?”
Với tư cách là tên trộm mới gặp… tôi mời Natsumi ngồi.
Chỉ vì cố gắng che dấu cái mối quan hệ này mà giờ đây chúng tôi đang có một cuộc gặp mặt tay ba gồm: một con đàn bà lẳng lơ, một tên trộm, và một cô gái ngây thơ vô số tội.
Làm gì bây giờ hả trời!!!!
“Chị… phải cất đồ vào tủ lạnh đã. Còn phải chuẩn bị nấu cơm trưa nữa.”
Hiiragi-chan chạy đi với cái túi ni lông từ siêu thị.
“Ừm… Trộm-kun, tên Seiji phải không?”
“À, vâng… chị của chị ấy… em chỉ tình cờ gặp Sensei thôi…”
Câu chuyện về tên trộm, tình cờ bắt gặp giáo viên của mình… kể cho cô ấy nghe cái câu chuyện đầu lỗ hổng thế này giữa bữa cơm trưa thì…
“Ra thế…”
Tin luôn trời!?
“Seiji-kun bao nhiêu tuổi vậy?”
“17 tuổi.”
“Thế thì không được! Không được trộm cắp! Cậu sẽ bị cảnh sát bắt đó!”
Chắc tại cái phát ngôn lúc nãy của Hiiragi-chan khiến cô ấy sốc quá nên niềm hoài nghi về mối quan hệ của chúng tôi cũng bay theo trong gió luôn rồi. Dù sao thì, để cô ấy hiểu lầm vậy có khi lại hay.
“Đúng rồi. Tại em không biết Hiiragi-sensei sống ở chung cư… nhưng nhờ thế nên em mới chưa dám làm gì cả.”
Tôi tỏ ra hối lỗi, coi như tôi biết Hiiragi-chan nhưng Hiiragi-chan thì không biết tôi.
“Tôi cũng không ngờ Haru-chan lại là người cẩu thả như thế…”
Quả nhiên cái tuyên bố lúc nãy vẫn quá là sốc.
“Dù sao thì, chắc tại Natsumi tới bất ngờ quá nên chuyện quái dị này mới xảy ra đó nhé…!”
Hiiragi-chan nghe chuyện nãy giờ, liền thò đầu ra bình luận. Có vẻ cô giáo không được vui cho lắm. Mà dĩ nhiên là không rồi. Hôm qua còn phấn khích bao nhiêu cho cái vụ tiệc Okonomiyaki này.
Hiiragi-chan nói cũng có lý. Nếu muốn tới chơi thì hãy hẹn trước, người lớn rồi thì đó phải là phép lịch sự tối thiểu mới phải.
“Em chỉ muốn gây bất ngờ cho chị thôi Haru-chan… nhưng tại hai người bắt đầu hôn hít nên em không dám xuất hiện…”
“R-ra là em thấy rồi…”
Hiiragi-chan đỏ hết mặt, liền quay trở lại phòng bếp. Lúc xấu hổ thì dễ thương đấy nhưng mà đừng có quên đóng vai gái dâm nhé.
Rồi cô giáo bưng ra đĩa thức ăn nóng hổi, nhưng tôi phải phụ một tay vì trông nó khá nặng.
“Ah...Seiji-kun, cảm ơn.”
“Không sao ạ.”
Natsumi-chan nhìn tôi chằm chằm giữa lúc tôi đang dọn bàn.
“Sao thế?”
“Đây không phải là lần đầu tiên cậu tới chỗ của Haru-chan, đúng không?”
Sao cô ấy biết được?
“Không… đây là lần đầu…”
“Chỗ phích cắm, cậu còn không cần xác nhận xem nó nằm ở đâu cơ mà.”
Vãi… bộ cô là thám tử à?
“Em tình cờ nhận thấy thôi.”
“Vậy sao?”
Hừm… vẫn còn đang ấm ức hả? Cứ nhìn mình hoài, cứng đầu thật… Cô ấy còn soi kỹ hơn cả Sana nữa.
Muun, Natsumi vẫn tiếp tục nhìn tôi chăm chăm với cặp mắt hoài nghi, rồi soi xem Hiiragi-chan đang giấu gì sau lưng. Song, Hiiragi-chan bưng ra cái bát lớn rồi bắt đầu nầu Okonomiyaki cho mọi người… thật ngon và nóng hổi…
“Haru-chan, chị vẫn nấu ăn ngon như ngày nào.”
“Phải không? Nếu em chăm chỉ luyện nấu thì có lẽ em sẽ kiếm được bạn trai đó.”
Hiiragi Haruka! Đừng có nhìn ra phía này chứ!
“Em sẽ suy nghĩ về chuyện đó.”
Măm măm, Natsumi bắt đầu ăn. Hiiragi-chan trông có vẻ an tâm hơn nhưng thực tế lại ngược lại.
Ăn xong, tôi nghỉ một chút rồi tìm cách ra về càng sớm càng tốt.
“Cảm ơn mọi người. Em lại còn được đãi cơm trưa nữa.”
Hiiragi-chan trông rất buồn. Khoảnh khắc chúng tôi ở bên nhau, gồm cả khoảng thời gian đi chợ mua đồ còn không được nổi một giờ đồng hồ. Cô giáo vẫy tay tiễn tôi với khuôn mặt cô đơn. Nhìn mặt cô ấy khiến tôi cũng buồn theo.
Tuy bất đắc dĩ, nhưng tôi phải về thôi.
“Nè, trộm-kun.”
Vừa bắt đầu đạp xe thì Natsumi-chan đã ló đầu ra từ tầng trên.
“Có thật cậu là tên trộm không?”
“Có lẽ.”
“Thiệt tình, là có hay không chứ?”
Tôi biết Natsumi-chan không phải là một cô gái tồi, chẳng qua cô ấy có mặt không đúng lúc thôi. Tôi bắt đầu đạp xe, tay vẫy chào từ biệt. Sau vụ này, tôi hy vọng Hiiragi-chan có thể đưa câu chuyện này về dĩ vãng, và đảm bảo rằng Natsumi sẽ không điều tra gì thêm về quan hệ của hai đứa.
◆Hiiragi Natsumi◆
Sau khi trộm-kun rời đi thì mình quay vào trong với Haru-chan. Song Haru-chan ngồi trên ghế, tay quấn chặt đầu gối.
“Sao thế ạ?”
“Không có gì… chỉ là…”
Nhìn kiểu gì cũng thấy chị ấy đang buồn. Từ bữa ăn, qua biểu hiện của chị ấy có thể thấy rõ Haru-chan có thân thiết với trộm-kun lắm. Thân như thể là em trai ấy.
Chị không giống với người chị mà mình biết, phát ngôn như con đàn bà làng chơi ấy, hoặc chắc tại tình cảnh bất ngờ quá nên lỡ miệng. Tại cái thái độ xa cách của trộm-kun không có sơ hở gì nên chẳng biết nghĩ sao nữa.
Hừm, nếu là đóng kịch thì thế cũng giỏi đấy.
Haru-chan trông xuống sắc thấy rõ so với lúc cả ba ngồi ăn cùng nhau hồi nãy. Chị ấy còn chẳng buồn dọn dẹp sau khi ăn nữa, cứ ngồi ôm đồm.
“Chị nói dối phải không? Về việc không quen biết trộm-kun ấy? Chị thích cậu ta, phải không?”
“Chị không có nói dối. Không… đúng…”
Ế? Vậy ra mình nhầm sao?
“Chị có gặp trộm-kun thường xuyên ở trường hay không?”
“Hm. Không. Nhưng hình như cậu ấy biết chị.”
Hừm, quả nhiên, từ góc nhìn của Haru-chan thì có vẻ giống với lần đầu gặp. Trường học của Haru-chan khá xa nên mình không kiểm chứng được…
Nụ hôn đó… là mình hiểu nhầm à? Hay tại mình hứng quá nên trông gà hóa cuốc?
“Natsumi, em nên kiếm bạn trai đi. Sẽ tuyệt lắm đó. Ngày nào cũng đầy niềm vui luôn.”
Haru-chan nói linh tinh gì đó rồi bắt đầu nằm ườn ra sofa với chiếc điện thoại. Mới nãy còn tràn đầy năng lượng, vậy mà giờ đây chẳng khác gì con mèo lười.
Trộm kun đó, cậu ta là ai chứ?