“Không biết hôm nay là ngày gì ta?” Hiiragi-chan hỏi một cách phấn khích.
Lúc này đang là chiều Chủ Nhật.
Sau khi được Hiiragi-chan mời gọi tới nhà, tôi được cô ấy nấu cơm trưa cho, và giờ thì đang nằm lỳ xem ti vi. Ngồi cạnh tôi, cô nàng ngắm nhìn tôi một cách vui thích.
“Ngày gì ấy à… ngày chống sâu răng hả?”
“Đó là vào mùng 4 tháng 6, không phải!”
Bật lại được có câu thôi mà đã sung thế rồi.
Mà… hôm nay là ngày gì ấy nhỉ?
“Gợi ý đi?”
“Gợi ý à… Hưm… nếu nói ra thì lộ câu trả lời luôn mất…”
“Ngày quần lót?”
“Đó là mùng 2 tháng 8!”
Biết nhiều dữ vậy!!
“Thử nghĩ tới thứ gì đó thật đơn giản xem nào. Cực kỳ đơn giản…”
“Mồ, anh biết rồi đúng không?” vừa nói, Hiiragi-chan cứ chọc má tôi.
“Vì ngày hôm nay, nên hôm qua Haruka-san, mới phải chuẩn bị…”
“Hể!? Chuẩn bị, hôm qua… a, a!!”
“Anh biết rồi sao?”
“Là sinh nhật Haruka-san!”
“Sai nữa rồi!!!!!”
Cô nàng thét lên làm tôi nhảy dựng.
“Seiji-kun… anh thật sự không biết à!?”
Cô nàng thay đổi thái độ đột ngột rồi nhìn tôi chằm chằm.
“Rồi rồi. Giờ anh sẽ trả lời. Nên hay cho thêm chút thời gian đi.”
Tôi dơ tay yêu cầu Hiiragi-chan chờ đợi như trong phim nước ngoài. Cơ mà, rút cuộc là ngày gì nhỉ? Chẳng phải sinh nhật mình hay cô ấy… Hiiragi-chan vừa giơ một ngón tay…
“Anh mà đoán sai thêm lần nữa…”
“Thì…?”
“Thì em sẽ để lại dấu son môi lên cổ anh đó ♡”
“Thôi!!! Mai vẫn có tiết đó!”
“Không sao, không sao. Anh chỉ việc đoán đúng là được.”
Thực sự tôi không biết… mà, hình như Hiiragi-chan đang rất muốn được in dấu lên cổ tôi hay sao ấy. Chuẩn bị sẵn luôn từ hôm qua à… Tôi đứng dậy rồi bước tới phòng bếp. Hôm nay lúc tới nhà thì không có gì khác lạ cả. Nếu vậy thì chỉ có thể là trong phòng bếp, nơi mà tôi ít bén mảng tới. Tôi liếc qua Hiiragi-chan thì cô nàng bắt đầu huýt sáo.
Có vẻ dễ đoán đây, hẳn là phải có gợi ý ở đâu đó.
“Ở đâu rồi nhỉ?”
Vừa nói, tôi vừa quan sát phản ứng của Hiiragi-chan.
“...”
Có phản ứng kìa. Là cái tủ lạnh. Mở cánh cửa tủ ra, tôi thấy một chiếc bánh lớn đặt trên đĩa. Trên cái bánh là đủ thứ hoa quả, trông rất bắt mắt và ngon.
“Bánh ga tô?”
Cô ấy đã chuẩn bị cái bánh này sao? Trông không giống món bánh mua từ cửa hàng chút nào, nó có vẻ như là hàng homemade hơn. Cơ mà tuy không phải sinh nhật ai nhưng lại có bánh?
“Tức là đây là để chúc mừng điều gì đó sao?”
Đang gãi đầu thắc mắc, Hiiragi-chan ôm lấy tôi từ sau.
“Phải đó~”
Chụt, cô nàng hôn má tôi.
“Hôm qua em cố gắng lắm để làm được nó đó. Anh thấy nó đẹp không?”
Khẽ nói vào tai tôi, Hiiragi-chan hớn hở mang đĩa bánh ra khỏi tủ rồi đặt lên bàn.
“Nếu trên bánh mà có dòng chữ viết bằng sô cô la thì chắc anh đã đoán được là cho cái gì rồi…”
“Sao, anh không biết ư?”
Mắt cô nàng trố ra, rồi không biết lấy đâu ra con dao chìa trước mặt tôi.
“Hiiiiii!!!! Anh xin lỗi!”
Tôi tức tốc chạy thẳng ra chỗ ghế sofa, để rồi hóa ra cô nàng chỉ dùng dao để cắt bánh. M-may quá, tưởng cô nàng định xiên tôi.
“Ngồi xuống đi, cùng ăn nhé!”
“Ư-ừ…”
Hiiragi-chan lấy nĩa đút bánh cho tôi ăn. Tôi thấy hơi miễn cưỡng…
“Thế nào?”
“Ừm, ngon lắm.”
“Tốt quá.”
Hiiragi-chan cười mỉm, rồi đứng dậy nói sẽ đi pha trà. Ư… không biết cô ấy đáng sợ cỡ nào nhưng thấy nụ cười ấy làm tôi thấy có lỗi…
Quyển lịch kia có khoanh tròn ngày hôm nay nhiều lần. Có vẻ phụ nữ khá giỏi chuyện nhớ mấy ngày nhỏ lẻ. Giờ là tháng 5, và tháng trước thì là tháng 4…
Ah. Ah!!!!!
“Cà phê thơm không?”
“Ừm, có, cảm ơn.”
Phải chăng… đúng rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.
“Là 1 tháng…”
“Đúng rồi! Đúng, đúng rồi đó! Anh nghĩ gì mà một tháng nào!?”
Hiiragi-chan nở nụ cười tươi nhất hôm nay. Có vẻ tôi đã đoán được là tôi biết câu trả lời đúng nên mặt cô nàng sáng loáng cả lên. Nhưng, nếu đúng là thế thì tôi không thể nào sai được.
“Đã 1 tháng từ khi em để anh ngắm quần lót.”
“Sai!!!!!!!!!!!”
Ế, vẫn sai thật sao? Phì phì… Hiiragi-chan hít một hơi thật sâu rồi thở hết ra như một con robot cỡ lớn vừa mới được kích hoạt.
“Nếu thế thì sớm một ngày rồi! Không phải hôm nay, là ngày mai đó!”
“Một tháng kể từ lần đầu em mặc quần lót màu hồng…”
“Vẫn sai!! Nếu là cái đó thì còn sớm hơn nữa kìa!”
Mumumu, cô nàng trau mày… Ngày đầu tôi thấy quần lót à… ngày trước đó?
“A, biết rồi! Là 1 tháng kể từ lúc chúng ta hẹn hò!”
“Đúng rồi!!!!!”
Cô nàng trỏ ngón tay vào tôi.
“Mồ, nhớ đó, nhé? Ngày đó quan trọng lắm!”
“Xin lỗi, xin lỗi mà.”
Hiiragi-chan làm bánh vừa đủ ngọt nên tôi có thể tiếp tục ăn mà không thấy ngán. Còn cô nàng thì lấy cốc che mặt đi.
“Là lần đầu nên, em muốn thử… nếu có hơi gượng ép thì xin lỗi anh nhé.”
“Không, có sao đâu.”
Thưởng thức món bánh với cà phê xong, tôi rời khỏi nhà Hiiragi-chan vì cũng đã muộn.Về đến nhà, tôi ngồi trong phòng khách rồi bắt đầu mường tượng lại ngày hôm nay.
“Nii-san… anh cười cái gì đó.?”
Sana nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.
“KHông có.”
“Á, cổ anh! Nii-san, anh có sao không? Có con gì cắn anh hay sao đó!”
À, hẳn là Hiiragi-chan rồi.
“Cô anh đỏ hết cả rồi!!”
“C-cái này thì không sao… chỗ này có bị cắn cũng không sao hết.”
“Đ-đành chịu thôi. Để Sana giúp anh khử trùng cho… vì Nii-san đâu có biết bị cắn chỗ nào đâu.”
Sana bỏ đi tìm bông băng.
Sau đó thì tôi bị nhiễm trùng nặng luôn, nhưng dấu của nụ hôn lúc kỷ niệm ấy vẫn còn mãi.
Tháng 8 bắt đầu với ha, nghe giống pa, còn cách phát âm số 2 trong tiếng anh là two, nghe giống tsu -> pantsu