Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7353

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 136

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

100 2477

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 192

Tập 1 - Chương 31: Một ngày bị cảm lạnh

“Hôm nay anh sẽ nghỉ không đi học nhé.”

Gửi tin nhắn cho Hiiragi-chan xong, tôi lao lên giường. Không biết là tại tôi tán tính với Hiiragi-chan suốt đêm hôm đó hay vì lý do nào khác mà giờ tôi bị cảm lạnh rồi.

“Ể… Nii-san, anh có sao không??”

“Không sao đâu. Chỉ là cảm lạnh thôi mà.”

Có thể nghe được tiếng Sana với mẹ tôi nói chuyện từ dưới nhà.

“Nếu Okaa-san mà đi làm thì Nii-san sẽ phải ở nhà một mình sao? Vậy thì Sana sẽ chăm sóc Nii-san.”

Sana vừa nói được một câu tử tế, hiếm thật. Chắc tại mình bị ốm nên con bé mới tỏ được chút lòng tốt… Ôi em gái, em nên cứ tới trường đi thay vì đi lo cho anh trai em chứ.

“Nếu con mà ở nhà để chăm sóc thằng bé thì thể nào con cũng sẽ ngồi lỳ trong phòng chơi game thôi phải không?”

“K-không đúng ạ! Con sẽ làm được cả hai việc mà!”

Cả hai mẹ trẻ luôn… Sana ngốc… tới trường đi cho rồi. Tôi còn chẳng đủ sức để nghĩ ra lý do nào mà bồi thêm nổi. Tôi dần dần mất ý thức. Không biết tôi đã thiếp đi được bao lâu, nhưng đột nhiên trán có cảm giác man mát, tôi bừng tỉnh.

“Nóng quá. Ta nên đo nhiệt độ!”

Tôi hé mở mắt, và đó là Hiiragi-chan. Chắc là mơ rồi.. Hôm nay có tiết mà, vì dù sao… Bíp bíp, có tiếng đồ điện vang lên rồi có gì đó vừa thọc vào nách tôi.

“Muu… 38,7 độ lận… cao quá.”

Xoạch xoạch, loay hoay một hồi, chăn của tôi bị kéo bay đi

“Q-quả nhiên, người Seiji-kun… tuyệt quá…”

Xì xì… cô nàng dùng ngón tay vuốt ve thân thể tôi. Cảm giác thật thư thái, không biết là do thời tiết hay gì. Đ-đừng có chọc ti chứ… chắc tại do ốm nên mắt cứ mờ mờ…

“Nhấc tay lên nào.”

Tay tôi được nhấc lên cao, và một thứ gì đó mát rượi áp vào nách..

“thật sảng khoái!”

“Hể? Anh tỉnh rồi sao?”

“...Hiiragi-chan… làm việc… của cô đi.”

“Tuy đang mê man nhưng anh vẫn lo cho em sao…? Nghiêm túc quá đi…”

“Họng… khô khát quá…”

“Chờ chút nào.”

Hiiragi-chan mờ mờ trong mắt tôi, dần tới gần…

Chụt… môi chạm môi, rồi thứ nước uống tăng lực bắt đầu tuôn chảy qua miệng. Thật mát lạnh…

“T-thêm lần nữa nhé?”

Được hôn thêm lần nữa, tôi lại được uống thêm thứ nước ấy. Ngon quá… Hiiragi-chan, em sẽ bị lây cảm mất…

Hà, tuy là mơ nhưng thế này cũng không sao… cạch cach, có tiếng ai đó kéo rèm. Rồi bộ nệm của tôi bắt đầu rung chuyển.

“Ngủ chung nào.”

Hiiragi-chan tờ mờ xuất hiện trước mắt tôi.

“Việc của cô… ở trường… sáng nay…”

“Lúc này rồi mà anh vẫn còn lo cho em sao??”

Rồi cô nàng bắt đầu xoa đầu tôi.

“Rồi rồi. Nếu làm thế này thì anh sẽ thấy khá hơn, đúng hông? Um, em thích được mãi thế này luôn, để được chăm sóc anh!”

“Nii-san, em đem cho anh ít thuốc nè.”

Sana nói vọng lên từ tầng dưới.

“Ế? Sana-chan!? Không phải em vừa mới rời khỏi nhà sao!? Chẳng lẽ em vừa quay về đây trên đường tới trường!!?”

Thình thình… có thể nghe được tiếng chân Sana đang bước.

“T-tệ rồi… làm sao đây… à?”

Xoạch, với một tiếng động, Hiiragi-chan biến mất. Quả nhiên, chỉ là mơ thôi.

“Nii-san, anh thấy trong người thế nào?”

Từ sau cánh cửa, Sana xuất hiện trong bộ đồng phục.

“Em… thế còn trường học?”

Không ổn chút nào… tôi đã muốn nói thế, nhưng vì đang rất kiệt sức nên tôi chỉ có thể tỏ vẻ như muốn nói “hiểu rồi” và bỏ qua.

“Đây, anh uống thuốc đi nè. Em tin nó sẽ giúp anh hạ sốt đấy.”

“Ừ… nhưng để chốc nữa đi… giờ anh chưa uống được…”

“Chà, hết cách rồi nhỉ… vì anh đang ốm, nên Sana sẽ giúp anh.”

Cạch, chiếc tủ phát ra tiếng động.

“Hửm? Vừa rồi, có tiếng gì sao?”

Vừa nói, Sana vừa ép thứ gì đó vào miệng tôi…

“Nhắm mắt anh lại, rõ chưa? Đừng có mở ra đó, tuyệt đối không được mở!”

“Rồi…”

Chẳng còn chút sức lực nào mà đáp trả, tôi ngoan ngoãn nghe theo Sana. Cạch cạch, cái tủ áo liên tục phát ra tiếng ồn, nhưng Sana không thèm đếm xỉa gì tới. Nếu Hiiragi-chan đó không phải là mơ… thì có lẽ cô ấy đang ở trong cái tủ.

Không thể nào đâu. Giờ đang là sáng thứ hai mà. Giờ cô ấy đang làm việc ở trường rồi. Hiiragi-sensei, xin hãy cố gắng làm việc hết mình nhé… Môi tôi cảm thấy gì đó thật mềm mại, rồi nước tràn vào trong miệng.

“Nuốt hẳn hoi nhé.”

“...ừ.”

“...chà, Nii-san biết nghe lời thế này… đáng yêu ghê..”

Đùng… lại cái tiếng ồn đó.

“Sao ồn thế nhỉ…”

“!!”

“Không lẽ là…Zashiki Warashi!?”

“Thứ đó có tồn tại sao!!”

“Zashiki Warashi!?”

“A, vừa rồi có tiếng gì đó…”

“Đừng có ấn nữa!!”

“V-vâng… S-sana không nghe thấy gì, không nghe thấy gì hết!”

Người ta bảo là như vậy tức là sẽ gặp may mắn, nhưng nếu nhìn từ góc độ khác thì đây là quỷ thì có.

“...Sa-sana tới trường đây, nên Nii-san, nhớ uống thuốc đó!”

Nhìn quanh một hồi xong,Sana rời khỏi phòng với chiếc cặp sách trong tay. Fu~, có tiếng thở dài.

“Anh dễ cảm lạnh quá đấy, thế nên truyền nước cho nhau qua đường miệng đâu, chí ít là như thế… với lại, hai người còn chẳng phải là người yêu nữa, là anh em nữa chứ.”

Hiiragi-chan bước ra khỏi tủ, rồi nhìn chằm chằm vào hướng cái cửa Sana vừa bước đi. Gì đây? Sao Hiiragi-chan lại ở đây, lẽ ra phải đang dạy học ở trường chứ? Không lẽ cái tủ trong phòng mình kết nối tới trường sao… không thể nào… chắc là mơ rồi.

Đinh đong, tiếng chuông cửa reo, rồi tiếp đó là tiếng xì xầm… “xin lỗi vì đã vào…”

“Giờ là ai nữa…?”

Hiiragi-chan lại trốn vào tủ. Kanata bước vào.

“Seiji-kun, có sao không?”

“Cảm ơn vì đã tới thăm…”

“...tớ mang thuốc tới cho cậu này…”

“Thế hả… nếu là thuốc dạng nước thì cho tớ…”

Như sắp chết, tôi với tay ra lấy thứ thuốc Kanata mang cho tôi.

“...không phải lo. Bố tớ hết sốt nhờ nó đó.”

Viên thuốc đó lại khá là dài. K-khả nghi quá… Kanata cúi xuống.

“...nào.”

“Ế, ế… ế…. Cậu muốn tớ làm gì cơ?”

“Hây!”

Pạch… một cú sốc đánh thẳng vào người tôi, làm tôi bất tỉnh nhân sự luôn. Sau một giấc ngủ dài, tôi thức dậy vào hôm sau. Cơn sốt của tôi đã hoàn toàn qua khỏi, và giờ chắc tôi có thể tới trường lại rồi.

“Mà, một giấc mơ kỳ lạ…”

Hiiragi-chan chui ra chui vào từ trong tủ, rồi được Sana hôn, lại còn bị Kanata cho bất tỉnh…

Mà, giờ mình thấy khá hơn rồi, nên kệ. Quên hết đi thôi.