Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 1 - Chương 33: Một ngày bị cảm lạnh (phần 2)

“Hắt xì… hắt xì… vậy, ta bắt đầu học thôi…”

Hiiragi-chan đang đứng trước bục giảng với chiếc khẩu trang bịt kín. Trông có vẻ mệt mỏi lắm. Mới đêm qua nói chuyện điện thoại vẫn còn khỏe mạnh thế mà. Chắc bị trúng gió rồi.

“Sensei, cô bị cảm lạnh à?”

“Cô có sao không?”

“Cô ho nhiều quá rồi đó.”

Mấy bạn nữ luôn miệng hỏi thăm, còn Hiiragi-chan thì nở nụ cười. Hà… cũng cứng cựa phết nhỉ. Với người khác thì đó đơn thuần là nữ thần mỉm cười thôi, còn tôi thì tôi biết rõ chứ.

“Ừm, không sao cả mà. Hôm nay cô biết sẽ dạy lớp B, nên cô sẽ cố chịu đựng.”

“Sensei chăm quá…”

“Em mà là con trai là em đổ cô liền rồi á…”

“Mấy cậu! Đừng có làm phiền Sensei nữa!”

Khi người có tiếng nói nhất lớp lên giọng, cả lớp gật đầu tán thành. Đơn giản là họ đồng cảm chứ không chỉ biết nghe theo người đứng đầu. Khụ khụ, tiếng ho lại vang lên. Hiiragi-chan tiếp tục bài giảng. Nghỉ ngơi chút cũng được mà… tôi nghĩ thế.

Làm việc hẳn hoi với cả cố ép bản thân làm việc khi không thể là hai việc hoàn toàn khác nhau. May là cả lớp chịu vâng lời hơn bình thường nên lớp học trôi qua khá yên ổn, rồi tiếng chuông hết tiết reo lên và Hiiragi-chan rời đi. Đợi một hồi tôi mới tới phòng giáo vụ, nhưng không thấy Hiiragi-chan. Khi hỏi mấy giáo viên khác mới biết có thể cô ấy đang ở trong phòng y tế.

“Xin phép.”

Chào hỏi đàng hoàng xong, tôi bước vào trong phòng y tế. Ngó qua rèm, tôi thấy Hiiragi-chan đang ngủ trên giường. Khụ khụ… cô ấy vẫn còn ho.

“Nếu mệt như vậy thì em nên ngủ đi.”

“...nhưng em cố lắm mới tới trường được mà…”

Phụ, phụ… xì mũi thật mạnh, song thở hổn hển.

Tôi mang ghế tới rồi ngồi cạnh.

“Xin lỗi, làm em tỉnh à?”

“Seiji-kun, để được thấy anh nên em mới cố tới đó…”

Tôi lay nhẹ đầu Hiiragi-chan đang rớm nước mắt. Ra vậy… cô ấy tới trường vì lý do đó sao…

“Em có định về nhà sớm không?”

“Không!”

Cứng đầu nhỉ.

“Giờ trưa hôm nay… chúng ta không cần phải tới phòng kinh tế tại gia đâu. Đây là lần đầu tiên chúng ta được ở riêng với nhau… em nhất định không về đâu…!”

Hơi quá rồi…

“Vậy nếu em mà chịu về sớm thì anh cũng sẽ về sớm để chăm sóc cho em.”

“Được. Em sẽ về sớm.”

Thay đổi lẹ vậy. Và rồi, sau khi giúp cô ấy tỉnh giấc xong, tôi bịa ra vài lý do cá nhân để được về sớm rồi thu xếp sách vở và ra về. Cùng lúc ấy, Hiiragi-chan đã chuẩn bị xong xuôi để ra về sớm, và mới bước ra từ phòng giáo vụ.

Tôi đã định sẽ ghé qua nhà trước rồi mới tới chỗ Hiiragi-chan, nhưng tôi thấy lo. Trong tình cảnh thế này thì chắc cô ấy không thể tự lái xe về nhà được rồi. Tôi liền móc điện thoại ra để gọi Taxi tới.

“Điện thoại của mình đâu rồi ta…”

E là không có chiếc taxi nào chịu đón một tên nam sinh trung học vẫy tay giữa đường đâu. Thế là chúng tôi cùng lái xe về chỗ Hiiragi-chan. Tới nơi, tôi cúi người trước Hiiragi-chan.

“Nào, leo lên. Anh cõng.”

“Em hơi nặng đó… liệu…”

“Đừng có lo lắng, lên đi nào.”

Tôi chạy thật nhanh lên căn hộ. Đúng như tôi nghĩ, cô nàng chẳng nặng chút nào. Xem ra cô ấy sắp tới giới hạn rồi, hơi thở càng lúc càng yếu ớt.

“Nếu cứ thế này… thì e là anh sẽ bỏ em đi, sau khi vứt em xuống mất…”

“Làm gì có chuyện đó. Bộ em nghĩ anh là quỷ hay gì?”

“Khôngggg...đừng bỏ em… em sẽ ăn kiêng mà…”

“Em không có mập, không nặng gì hết. Không sao.”

Không ổn rồi, cô nàng bắt đầu khóc đây. Tới nơi xong, tôi đưa Hiiragi tới thẳng giường, rồi cố thay đồ cho cổ mà không được nhìn, song đắp chăn cho.

“Em có đói không?”

“Em đói, nhưng không muốn ăn…”

“Nhưng em vẫn cần phải ăn. Anh mượn bếp tí nhé.”

Không cần đợi câu trả lời, tôi rời phòng ngủ. Với chỗ nguyên liệu còn thừa với mấy quả trứng, tôi nấu một bát cháo.

“Haruka-san, xong rồi đây.”

“Thơm quá.”

Hiiragi-chan thò đầu ra khỏi chăn.

“Sao phải lấp ló thế?”

“Thì tại em bị ốm, nên mặt em trong tệ lắm… Seiji-kun, em không muốn anh thấy khuôn mặt em lúc này.”

Nhưng mới nãy thì anh thấy hết rồi mà? Giờ cứ thế mà nói là lúc nãy không tính thì ok chắc?

“Kể cả có bị ốm thì em vẫn dễ thương lắm. Anh không bỏ mặc em đâu.”

“...thật không?”

Cô nàng nhìn tôi với đôi mắt long lanh dưới lớp chăn…! Thật bất công, dễ thương quá!

Giúp Hiiragi-chan ngồi dậy xong tôi đút cháo cho ăn. Đồng thời, tôi tìm được bộ cứu thương có cặp nhiệt độ trong đó. Tôi đút từng thìa cháo cho Hiiragi để đảm bảo em có thể nhai kĩ.

o-YD-r40bq6zXNKISTaDYpBQt1GCSstGvFBhCpba04QisRayk2Nm3i-_4aQZ-aulDCmPNQIkhxSgHOfbEUqabuvSDebMdI8ZPlsc17qEAq9xEpqnzfwRQtKFX7WZLnhecUT_oLAT

“Thế nào? Ngon chứ?”

“Ngon lắm…”

Tuy nói vậy nhưng mặt em trông có vẻ không vui. Lần này là chuyện gì nữa đây?

“Anh biết nấu ăn mà, tuy trông anh không quá quan tâm mấy chuyện này lắm, ấy vậy mà nó lại ngon đến nhường này… Seiji-kun, anh vẫn có thể sống mà không cần em… người như em, anh đâu cần đâu…”

“Có chứ! Anh cần lắm luôn! Thiếu em chắc anh không sống nổi quá một tuần ấy!”

Phịch… Hiiragi-chan ngã nhào người xuống giường.

Ế? Sensei? Haruka-san? Hiiragi-chan!!!!!?

Bíp bíp, cặp nhiệt độ phát tiếng. Tôi lấy cái cặp đo độ ra khỏi nách em. 37.3 độ

“Hóa ra chỉ là sốt nhẹ thôi sao!?”

Piu, Hiiragi-chan đột nhiên mở mắt.

“Nhưng, em vẫn thấy mệt mỏi trong người lắm…”

“Hể, thế à…”

“Ư...nhưng, nhưng vẫn là sốt mà… khụ khụ.”

“Quả nhiên chỉ là sốt nhẹ..”

Ư… thái độ của Seiji-kun lạnh lùng hẳn đi rồi… buồn quá…”

Hừm, dù sao mọi chuyện cũng không quá tệ, cũng tốt.

“Seiji-kun, em có thể nhờ anh chăm sóc em không?”

“Được.”

Ở một mình mà ngã bệnh thì phiền thật. Sự cô đơn khi ấy gấp 5 lần quá. Có làm gì đi nữa thì cũng phải tự chuẩn bị hết. Tôi cũng hiểu được cảm giác ấy.

“Tuyệt quá…”

“Chăm sóc người anh yêu khi cô ấy bị ốm, đấy là một phần của anh rồi…”

“Em yêu điểm đó của anh lắm…”

Chiu, tia tôi một cái xong cô nàng lại trốn vào trong chăn. Song lại thò tay ra, ý muốn được nắm tay. Chậc, người mình yêu đã muốn vậy, nên đáp ứng thôi.

“Xin lỗi vì đã gây phiền hà cho anh…”

“Có gì đâu… cả anh cũng thế, nếu không có Haruka-san ở đây, thì cũng chẳng có lý do gì để anh tới trường hết.”

Một giọng nói thì thầm “em yêu anh”

“Anh cũng thế”

“Ế, anh mới nói gì cơ?”

Hiiragi-chan thò đầu ra khỏi chăn.

“Em khỏe hơn đi rồi anh sẽ nói.”

“Muu… ác quá…”

Nói thế nhưng Hiiragi-chan vẫn không buông tay tôi ra.

“Nhưng, em yêu anh…”

Lẩm bẩm vậy xong, cô nàng chìm vào giấc ngủ. Thiệt tình, dễ thương quá mà, vừa nhìn tôi vừa nghĩ vậy.

Ngày hôm sau, sức khỏe cô nàng đã hoàn toàn bình phục. Song, Hiiragi-chan phóng đại đó là nhờ “sức mạnh của tình yêu! Thành quả đạt được nhờ mối quan hệ của hai ta!”.