“Xin lỗi…”
Người bước vào phòng y tế lại là một nữ sinh chứ không phải là cô y tá.
“May quá, không phải là Watanabe-sensei.”
Hiiragi-chan chui ra từ giường gầm giường. Watanabe-sensei là y tá của trường, nay đã gần 60 tuổi. Chắc cô gái này sắp đi rồi. Tuy nhiên, giọng nói lại khá quen thuộc.
“Nii-san…?”
'Hế? Nii-san'…
...không nghi ngờ gì nữa, là Sana!
“Seiji-kun, em có em gái sao?”
“Giờ không phải lúc đâu. Cô mau mau cúi xuống, nhanh!”
Lẽ ra tôi phải đang ngủm củ tỏi sau tiết thể dục và đang say giấc nồng trên giường mới đúng. Nếu Hiiragi-chan mà nói cô ấy tới thăm vì chuyện đó thì có thể chấp nhận được, tuy nhiên vẫn hơi đáng ngờ.
Đợi Hiiragi-chan chui xuống giường xong, tôi mới nói vọng ra.
“Sana à?”
Tôi mở tấm rèm ra và thấy mặt đứa em gái mà tôi đã phải thấy mặt mỗi ngày tới mức phát ngấy.
Con bé khá cao so với những cô gái cùng tuổi. Đợt trước có người họ hàng còn nói rằng con bé giống người mẫu nữa. Tuy mới học năm nhất nhưng con bé cũng khá trưởng thành, thậm chí còn được đàn anh lớp trên tỏ tình nữa.
“Hơ, anh trông vẫn bình thường mà nhỉ?”
“Chắc vậy. Ờ… em cần gì sao?”
“Dạ không. Em không cần gì cả… chỉ là giáo viên chủ nhiệm lớp em nói Nii-san bị gục và đang hôn mê trong phòng y tế.”
Con bé này… hóa ra là nó chỉ lo lắng cho tôi thôi. Quan trọng hơn, giáo viên của Sana phóng đại hơi quá rồi. Nếu mà tôi đang hôn mê thật thì tôi đã phải được chuyển tới bệnh viện rồi.
“Em tới đây định vẽ lên mặt anh ấy mà.”
“Mơ đi cưng.”
“Với lại… đây, của anh nè.”
Con bé đưa tôi một lọ nước thể thao.
“Nếu anh tỉnh rồi thì sao anh không tới lớp đi? Mà, là anh thì chắc anh định dùng cái cớ này để cụp học chứ gì.”
“Anh vừa mới tỉnh dậy mà. Thế nên anh sẽ vào lớp.”
“Vậy thì tốt.”
Rồi, mắt Sana hướng thẳng vào bộ đồng phục được gấp gọn gàng của tôi.
“Anh gấp hả, Nii-san?”
“Không có…”
Chắc là Hiiragi-chan rồi. Cô ấy vừa huých nhẹ vào giường như thể muốn khẳng định ấy.
“Không phải là cô y tá làm ạ?”
“Hình như cô ấy hôm nay vắng mặt vì có việc mà, anh không được nghe từ tiết chủ nhiệm sao?”
Thịch… T-thật thế à? Mình có thèm nghe gì đâu, thành ra bây giờ tự đào mộ chôn rồi.
“Thế thì, chắc là người đã đưa anh tới đây không? D-dù sao thì, anh vừa mới tỉnh thì đã thấy em đứng trước mặt rồi. Anh không biết gì hết.”
Con bé cứ nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục, làm tôi càng sợ thêm, nên tôi tóm lấy nó rồi mặc vào người.
“…Nii-san nè, người anh trông cũng đẹp đấy nhỉ?”
Tôi bị chiếc áo làm khuất tầm nhìn, nhưng có thể cảm nhận được Sana đang thọc vào bụng tôi liên hồi.
“Con ngốc này, đừng có chọc nữa!!”
Thụp thụp thụp!!
Cô giáo viên lịch sử đang trốn dưới giường như tập sách đen đang đập liên hồi vào giường. Đừng có chạm vào Seiji-kun nữa, có vẻ như đó là điều cô ấy đang muốn nói.
“Em sẽ chọc anh tiếp đó, nhé?”
Bụp bụp bụp!!
Càng ngày tiếng đập càng mạnh.
Sana phổng mũi lên.
“Cái con bé ngốc biến thái này… Mà anh không biết, dạo này anh cũng có tập tành nên đã quen với mấy thứ cơ bắp này.”
‘À, ra thế’, tôi nhận ra khi luồn tay qua áo. Phía dưới lớp chăn, tôi thay quần cái một.
“Sắp bắt đầu tiết học rồi đó, biết chưa?”
“Rồi, rồi.”
Nếu biết rồi thì sao em còn chưa đi đi hả Sana?
“Nii-san nè, bữa trưa anh định làm gì?”
“B-bữa trưa á? anh chưa có kế hoạch gì”
“Sao tự dưng anh dùng kính ngữ vậy? Em không nói là không thể nhưng… mẹ đang thắc mắc liệu có phải anh vừa có bạn gái không tại anh nói không cần bento nữa. Kỳ lạ quá mà.”
Cạch cạch cạch cạch cạch
Dưới giường, bạn gái tôi đang đập liên hồi theo nhịp. Mọi chuyện có vẻ ngày càng tệ hơn.
“Thế nên, em mới tò mò anh định làm gì vào bữa trưa… m-mà anh không có đúng không? Bạn gái ấy? Làm gì có chuyện Seiji-kun có bạn gái chứ.”
Sana càng nói càng giống trẻ con. Con bé đang dỗi à…?
“Đừng có gọi anh là Sei-kun. Chỉ là anh có một người bạn biết nấu ăn, còn để anh ăn thử nữa.”
Xạo ke tới 80% nhưng 20% còn lại thì đúng.
Thụp thụp thụp!
Tập sách đen bên dưới ồn quá… Chắc cô ấy đang định nói ‘bọn này không phải bạn nhééééé!!
“Thế thì tốt.” Con bé nói, rồi nở nụ cười. “Để bạn phải làm việc đó mỗi ngày chắc khó khắn lắm ha? Chắc Sei-kun làm gì có ai chi thức ăn đâu, hay là để em cho anh một chút nè?”
Thụp!?
Phát đập lúc nãy có chút tính phản đối. Dĩ nhiên là tôi cũng phải lắc đầu khó hiểu.
“Há? Tại sao? Đấy là thứ người ta gọi là lòng tốt không mong muốn đó biết không?”
“I-im đi! Nếu đó mà là bạn gái anh thì em đã không làm thế rồi. Em biết phải để hai người có không gian riêng chứ. Em đâu phải là một con bé không hiểu chuyện đâu.”
Ba-ba-bang bang.
Một chuỗi đập được tung ra. Chắc là từ góc nhìn của Hiiragi-chan thì Sana không hiểu chuyện tí nào. Quan trọng hơn, cô có thể ngưng phản ứng thế không Sensei?
“Sa-sa chan, thế có hơi đột ngột quá không?”
“Đừng có gọi em là Sa-chan.”
Con bé này bị sao thế nhỉ? Tự dưng nói mấy thứ… Ah. Đây chắc là dấu hiệu cho thấy Sana không kết bạn được chăng? Có thể lắm.
“…”
“G-gì vậy?”
Dù sao Sana cũng là một người thẹn thùng mà, tính nết cũng không có gì đặc sắc. Con bé chỉ đang cố tỏ ra ngầu thôi, nhưng lại gặp khó khăn.
“Em không kết bạn được nên đang bị ra rìa đúng không?”
“S-sai bét, em có cả trăm người bạn luôn đó.”
“Bốc phét.”
Em gái tôi, phải ngồi trong lớp, và ăn bento mẹ tôi nấu một mình… Tưởng tượng chuyện đó thôi khiến ngực tôi nhói đau. Con bé vào đây học cũng được 1 tháng rồi. Giờ bạn bè trong lớp chắc cũng chia nhóm chơi xong hết rồi. Mấy người khác lớp nhưng cùng học cấp hai… hay bạn mới hoặc bạn cùng clb thì… nhưng Sana lại cũng thuộc clb về nhà như tôi.
“Tóm lại, Nii-san nên ăn trưa với em.”
“Về chuyện đó, chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện hẳn hoi với bố mẹ khi về nhà nhé.”
“Không! Họ sẽ biết em bị ra rìa mất! Em sẽ làm họ lo lắng mất thôi!”
Đúng như dự đoán. Em gái tôi nghĩ rất nhiều cho bố mẹ tôi.
“Tốp lại thôi. Chúng ta sẽ tiếp tục bằng tin nhắn nhé.”
“Đừng có nói như ‘đón đọc phần tới trên web nhé’ đi!”
“Chuông reo rồi. Em mà không đi bây giờ là trễ đó. Với lại, bữa ăn hôm nay của anh cũng đã được chuẩn bị xong cả rồi, nên nếu em mà muốn ăn với anh thì đợi mai đi.”
“…em hiểu rồi.”
Cuối cùng tôi cũng thuyết phục được con bé. Sana rời đi, tay nắm chặt vạt váy.
“Sensei, xong rồi.”
Tôi đưa tay ra và kéo Hiiragi-chan khỏi nơi trữ sách đen.
“Sana-chan, con bé ngoan đó.”
“Vẫn là trẻ con thôi.”
“Seiji-kun, em cũng là trẻ con mà. Chưa tới sinh nhật của em đâu đúng không, tức là em vẫn mới 16 tuổi thôi nhỉ?”
Hiiragi-chan trêu chọc tôi, đôi tay chọc má tôi liên hồi.