Tôi dậy khi biết rằng trời đã hoàn toàn sáng.
Tự mình đi tới nơi mẹ tôi đang ở thì sẽ rất là tuyệt vời, nhưng ở kiếp này thì tôi còn quá nhỏ. Cơ thể của tôi không thể di chuyển như tôi mong muốn, và cứ mỗi mấy trăm mét chạy thì tôi sẽ mệt nhoài và ngủ thiếp đi mất.
Trẻ em đôi khi sẽ chơi cho đã rồi đột ngột ngủ, cứ như chúng không còn pin để hoạt động nữa, nhưng tình huống bây giờ của tôi cứ y như vậy. Dù rằng bên trong tôi là một tâm hồn của người lớn, tôi cảm thấy hơi xấu hổ về việc này.
Tôi lắc người để rũ đi lớp tuyết đọng lại trê lông khi tôi đang ngủ. Lớp tuyết đọng lại phải nói là rất nhiều.
Và sau khi làm mới lại quyết tâm của chính mình, tôi quyết định rằng hôm nay tôi sẽ nhất định xuống được chân núi.
Dù tôi có nói vậy đi chăng nữa, những bước chân mà tôi chạy được rất là ngắn.
Ngay cả khi tôi chạy tới mức tôi thở wafu wafu, thì tôi cũng chẳng đi được bao xa cả. Tôi có thể khóc được chưa?
Thêm vào đó, cảnh quan nơi đây lúc nào cũng trắng xoá như vậy trong suốt khoảng thời gian mà tôi đi, và còn xa lắm mới tới thủ đô lận. Tôi không thê nào xuống núi được nếu như tôi tiếp tục chạy như này nữa. Tôi phải chay nhanh hơn nữa.
Wafu, wafu
Wafu, wafu
Đây là tôi đang cố hết sức đấy. Tôi đang thực sự cố hết sức đấy.
Nhưng vì vẻ ngoài của tôi, các hiệu ứng âm thanh vui vè cứ đi theo tôi mỗi khi tôi làm gì đó.
Wafu, wafu…
◇◇◇
Đã hơn một năm từ lúc mà tôi được sinh ra. Tôi có bao giờ nhận ra độ ngắn của chân mình chưa?
Mười lăm ngày.
Thời gian mà tôi cần để xuống núi và đi ra khỏi khu rừng quanh đó là mưới lăm ngày.
……Đó là một nửa thời gian mẹ sẽ ở đó rồi.
Bây giờ thì tôi đã rời khỏi khu rừng và đang đi trên một con đường nhỏ dẫn đến một thành phố của con người. Bây giờ tôi không còn hăng say như lúc tôi rời khỏi nhà nữa.
Việc tốt duy nhất là các cơ của tôi không có đau, cho dù tôi có chạy bao nhiêu đi chăng nữa. Thì mỗi ngày khi chạy xong thì tôi sẽ mệt nhưng ngủ một giấc là hết đau nhức thôi.
Ngay cả lúc này, tôi chỉ mệt từ việc chạy mà thôi. Có phải đây là một đặc tính mà tinh linh có hay không?
Theo lời mẹ nói thì, ngọn núi mà chúng tôi đang ở là ở phía cực bắc của đất nước, trong khi thủ đô là ở trung tâm. Ngay cả khi bây giờ đang là mùa đông đi chăng nữa, gần như không có tuyết ở nơi đó, và nơi đó cũng ấm hơn nhiều nữa.
Dù rằng tôi đã gần như từ bỏ, tôi vẫn cứ tiếp tục đi. Và khi tôi làm như vậy, tôi đã đến một ngã ba trên đường đi.
Bên phải là nơi con người đang ở. Đó là lần đầu tiên mà tôi xuống núi để đế một nơi ở của con người, nên tôi nhìn thành phố một cách thích thú.
Nơi này cho tôi một cảm giác giống như một nơi nào đó trong thời Châu Âu cổ đại vậy, và các ngôi nhà được xây theo các kiểu nhà phương Tây vậy. Tôi nghe nói rằng thành phố rất là lớn, và cũng có rất là nhiều người nữa, nhưng vì nơi đây rất là lạnh và tuyết rơi rất nhiều, nên thành phố này cho tôi một ấn tượng là một nơi yên bình và yên lặng. Mọi người có lẽ đang ru rú trong nhà để sưởi ấm quá.
Sau khi nhìn một hồi về phía thành phố, lần này, tôi nhìn sang bên trái.
Có một toà kiến trúc to lớn, nhưng vì nó nhìn rất là nhàm chán và đơn điệu, tôi nghĩ rằng nó là một kiến trúc của quân đội như căn cứ, pháo đài hay những thứ như vậy.
Đất nước này cũng có quân đội nữa à? Tôi tự hỏi rằng có phải họ là những hiệp sĩ mà tôi nghe từ các câu chuyện cổ tích hay không.
Tôi đứng yên tại ngã ba, chẳng biết phải đi đâu cả.
Hai đứa trẻ đi ra từ thành phố, và khi bọn chúng thấy tôi, bọn chúng bắt đầu chạy về phía này.
“Wanwa!”
Ai là ‘Wanwa’ cơ chứ. Thô lỗ thật đấy.
“Wanwa, wanwa”
Khi tôi nhận ra rằng hai đứa trẻ, một trai một gái đang chạy về phía tôi một cách vui vẻ, và không lâu sau đó, gyuuuu, bọn chúng ôm tôi thật chặt.
Ugwohh…… Chị xin mấy đứa đấy, nhàng hơn được không. Những thứ không nên trào ra từ miệng tôi chuẩn bị trào ra rồi đây.
“Wanwaa!”
Tôi hiểu rồi. Wanwa hiểu rồi mà.
Với những khuôn mặt mang chất Tây đó, hai đứa trẻ này dễ thương như thiên thần vậy đó, nhưng bọn chúng rất là khoẻ. Chúng kéo đuôi tôi, kéo lông tôi, và tôi không còn cách nào khác ngoài việc rên những tiếng kyunkyun đáng thương.
Tôi còn thua cả trẻ em ư?
Nhưng không phải như là bọn chúng cố tình làm đau tôi, nên tôi không thể cắn bọn chúng để phản kháng được.
Đau đau đau đau đau đau.
Trong khi buồn rầu trước trận chiến này— đương nhiên đối với tôi nó là một trận chiến — ngay khi tôi vừa nghĩ rằng tôi nên trốn như thế nào, một vị cứu tinh xuất hiện rất kịp lúc.
“Alt, Mine, hai đứa đâu rồiii?”
Một giọng nữ đến từ phía thành phố, có lẽ là từ mẹ chúng. Hai đứa trẻ ngay lập tức quay người về phía đó và thả lỏng tay ra.
Không bằng lòng để cơ hội này cứ thế mà vụt mất, tôi nhanh chóng chạy đi. Về phía ngược lại hoàn toàn với hai đứa trẻ.
Như một viên đạn trắng, tôi phóng nhanh trên lớp tuyết.
…Xin lỗi, tôi đã nói dối, xin tha lỗi cho tôi. Sự thật là tôi chỉ té xuống và chạy một cách chậm chạp đi mất.
Sau khi trốn trong bụi rậm, tôi quay lại khi biết rằng người mẹ đã tới nơi và lũ trẻ đang nhìn tôi một cách thất vọng.
“Đến giờ về nhà rồi.”
Với hai đứa trẻ hai bên, người mẹ dẫn chúng về ngôi nhà ấm áp của bọn họ.
Aa, tuyệt vời thật đấy. Tôi cũng nhớ mẹ lắm.
Ai có thể đoán được rằng con cáo nhõng nhẽo này từng là một người sắp trở thành người lớn ở kiếp trước cơ chứ. Tôi nghĩ rằng tuổi thật của tôi đang bị kéo về độ tuổi hiện tại bây giờ quá.
Kiếp trước thì tôi tự lập hơn một chút… ít nhất, tôi nghĩ là tôi nên như vậy…
Bây giờ, hãy rời khỏi bụi rậm nào.
Bước ra ngoài, tôi bắt đầu suy nghĩ.
Hai đứa trẻ đó vẫn còn đang ở trong thành phố, nên tôi không muốn đi vào nơi đó. Từ bây giờ, tôi cần phải trông chừng bất cứ đứa trẻ nào sẽ chạy về phía tôi với một nụ cười trên môi mới được. Trẻ em thì rất là dễ thương, trong sáng, và là những sinh vật đáng sợ.
Vì tôi không còn lựa chọn nào khác, tôi bắt đầu đi tới con đường bên trái.
Tôi đi tới pháo đài đáng sợ đó, và tìm một lối mà tôi có thể đi vào. Đây có lẽ là một đơn vị của các kị sĩ đất nước này hay từ quân đội hay cái gì cũng được. Tôi chắc chắn rằng sẽ có khối người biêt đường tới thủ đô mà.
Dù rằng vấn đề chính là những gì mà tôi có thể nói là các âm thanh ‘kyunkyun’ đáng thương này mà thôi, cho nên tôi không biết là tôi nên hỏi bọn họ như thế nào.
Nhưng thôi kệ, phải thử thì mới biết chứ.
Bây giờ thì tôi cần đi vào trong, nên tôi chui đại qua một khe hở trong một cái hàng rào quanh đó.