Dù rằng đầu của tôi bị kẹt trong hàng rào, bằng cách nào đó tôi có thể chui qua được và tôi đi vào bên trong. Nơi này rất là lớn, và nếu như tôi cứ đi lung tung thì tôi sẽ lạc mất.
Tôi hít vào, và cố tìm nơi nào có mùi người. Tự mặc định rằng đây là một cứ điểm quân sự, nơi này toàn mùi đàn ông. Rất khác với mùi của mẹ, người lúc nào cũng có mùi ngọt ngào và thơm phức cả.
Những con đường mà con người đã dùng có dấu vết các lớp tuyết được xúc đi, nên tôi cứ đi theo chúng. Cuối cùng thì, nó trở thành một khu vực quang đãng. Giống như sân đấu thể thao mùa đông vậy.
Tôi thấy vài chục người tụ lại ở một góc , cho nên tạm thời thì tôi nấp sau bóng râm của một căn nhà thôi.
Một lần nữa tôi lại từ từ ló đầu ra. Có vẻ như bọn họ đang tập đấu kiếm, và cho dù nó lạnh đến biết mấy thì họ vẫn không mặc áo khoác hay những thứ như vậy. Có thể là có những người làm những việc khác hay đang tập luyện cho nên những người ở đây chỉ là một phần tổng số nguời tại nơi này thôi. Đương nhiên rồi, nếu so sánh kích cỡ của khu rừng thì có quá ít người đang ở tại đây.
Ai cũng cầm kiếm trong tay cả, nhưng chỉ có hai người đứng ở giữa thật sự là đang dùng kiếm của mình thôi.
“Cậu nhát gan quá đó. Cậu nghĩ rằng cậu thích hợp để làm kị sĩ chỉ với nhiêu đó thôi à?”
Một cấp trên nghiêm khắc đang la bọn họ, trong khi đang coi trận đấu kiếm giữa hai người
Bởi vì tại kiếp trước của tôi, chẳng có ‘kị sĩ’ nào cả, nên tôi cảm thấy hưng phấn.
Người cấp trên đó có một mái tóc ngắn bạc, và một khuôn mặt dũng cảm. Anh ta rất là cao và đầy cơ bắp, và có một cơ thể khoẻ mạnh, như một vận động viên quyền anh vậy. Anh ta có như, 3% lượng mỡ cơ thể vậy.
Không chỉ có thể, thứ nổi bật nhất mà anh ta có là vết sẹo lớn trên mặt. Nó ở bên phải mặt anh ta kéo dài từ trán xuống cằm anh ấy. Cứ như là một thanh kiếm chém thẳng xuống bên đó vậy, và có lẽ là vì thế, mắt trái của anh ấy bị sẹo.
Khi tôi đang nhìn chằm chằm người lính đó từ bóng râm, không hề báo trước, anh ta đột ngột quay về phía tôi.
Chúng ta cách nhau khá là xa, nên tôi chưa bao giờ nghĩ là anh ta sẽ nhìn thấy tôi, nhưng ngay lúc mà mắt chúng tôi chạm nhau, lông trên người dựng đứng lên và tôi nhảy vào trong bóng râm lại.
Con mắt phải của anh ta như nhìn xuyên thấu tôi vậy. Tại sao mà anh ta lại thấy tôi chứ, tôi không hề di chuyển hay tạo ra âm thanh nào cả mà.
Có phải là vì anh ta nhận ra ánh nhìn của tôi hay sao? Có phải là vì tôi đã nhìn chằm chằm anh ta hay không?
Anh ta không có dấu hiệu nào nói rằng anh ta sẽ đi về phía này cả. Tôi có thể tiếng kiếm sắt chạm vào nhau, và cuộc huấn luyện cứ tiếp tục mà không dừng lại.
Sau khi điều chỉnh lại hơi thở của mình và bình tĩnh lại đôi chút, tôi ló đầu ra lần nữa để nhì——
——n, a, anh ta vẫn đang nhìn về phía này.
Anh ta vẫn đang nhìn về phía nàyyy!
Lần này thì chắc chắn rằng hai mắt chúng tôi đã chạm nhau rồi, nên tôi lập tức quay người lại và chạy nhanh ra khỏi chỗ đó. Ngay lúc mà chân của tôi chạm đất, tuyết bay lên. Di chuyển các bàn chân ngắn của mình, tôi chạy được vài mét trước khi đi chậm lại vào một góc. Ổn mà ổn mà, không có ai đang đuổi theo tôi cả.
Vào lúc mà tôi thở phào nhẹ nhõm ấy, tôi bình tĩnh lại và nhận ra rằng không có lý do nào mà tôi cần phải chạy trốn cả.
Đúng ra thì, tôi đến đây vì tôi muốn hỏi ai đó đường đến thủ đô. Tôi vẫn chưa biết là tôi nên hỏi như thế nào vì tôi không thể nói chuyện.
Dù vậy thì, tôi cần phải nói chuyện với con người nếu không thì chẳng có gì sẽ xảy ra được hết. Tôi sẽ làm gì nếu như tôi chạy đi mất chỉ từ việc nhìn nhau thôi ư. Tôi cũng từng là con người mà, ở kiếp trước ấy. Tôi biết rõ rằng con người không phải là một giống loài xấu mà. Không có lý do nào mà tôi cần phải chạy hết.
Được rồi!
Tôi bước tới một bước sau khi đã lấy hết lòng can đảm cùa mình.
Nhưng khi tôi thấy mấy hiệp sĩ đi tới từ đằng xa, tôi nhanh chóng cụp đuôi lại và núp sau bóng râm của một cầu thang.
Mẹ à……
Như mẹ nói đấy, đúng là con nhát quá.
Thật sự thì, vì bây giờ tôi nhỏ đến thế này, một con người thì quá lớn so với tôi luôn mà. Nhìn thấy họ gần sát như vậy thì rất là đáng sợ luôn đó.
Không chỉ như thế, tôi không biết rằng con người ở thế giới này sẽ phản ứng thế nào khi thấy tôi nữa. Lỡ như họ bắt tôi và giết tôi, và sau đó lột da tôi ra thì sao.
Vì tôi giống như một con cáo nhỏ, nếu như họ không nhận ra tôi là một tinh linh tuyết thì sao. Và nếu như họ nhận ra thì họ sẽ làm gì? Tôi không nghĩ là họ sẽ tấn công tôi, nhưng…
Dù gì đi nữa, sẽ rất là đáng sợ khi tôi không biết rằng họ sẽ làm gì với tôi nữa chứ. Sẽ an toàn hơn hay không nếu tôi cư xử như một con cáo bình thường hay nó sẽ an toàn hơn nếu tôi cho bọn họ biết tôi là một tinh linh nhỉ? Umumumu…
Tôi đang suy nghĩ về vấn đề này mộ cách nghiêm túc, nhưng cơn buồn ngủ cứ thế mà ập tới. Tôi dành cả ngày di chuyển mà, và tôi có một khoảng thời gian như địa ngục với đám trẻ đó nữa.
Gần chiều rồi, và dù còn một ít thời gian trước khi mặt trời lặn, tôi nên bắt đầu ngủ nhỉ.
Tôi ngáp một tiếng—— vì tôi đang ở trong một cơ thể như này, tôi không thể làm một cái ngáp đẹp đẽ với một tay che miệng được cả. Đó là một cú ngáp to đến mức răng tôi lộ ra luôn cơ— và tôi bắt đầu tìm kiếm một nơi để ngủ.
Tôi đi quanh căn cứ, cẩn thận để không chạm mặt một ai cả, và cuối cùng thì tôi chọn một nơi nhìn như phía sau của một sân tập hay ký túc xá cho các kị sĩ hay sao á. Nó không có quá rộng, nhưng cũng có một hai cây thấp gần đó. Tôi cá rằng một khi mùa xuân tới, lớp cỏ sẽ hiện ra dưới lớp tuyết.
Có vẻ như không có ai thường tới đây cả, và cũng không có các dấu nào của mèo hoang cả.
Có một căn chòi ở trong một góc sân, và nó nhìn như chẳng ai dùng đến nó cả, nên tôi quyết định là tôi sẽ ngủ ở đó. Có thể cánh cửa đã bị hư, nên tôi chẳng thấy cái nào cả.
Bên trong, có thể là nó nhỏ đến mức không có chỗ cho một người lớn nằm nữa. Những thứ bên trong chỉ là xẻng xúc tuyết mà thôi. Bởi vì không có cửa, có một ít tuyết ở bên trong, nhưng nó không là một vấn đề với một cục bông như tôi.
Tôi đi vào nhà chòi và co mình lại thành một quả bóng.
Nếu mà tôi phải nói ra một thứ mà tôi thấy lo thì nó sẽ là căn chòi rất dễ thấy từ cửa sổ của ký túc xá. Phần lối vào của nhà chòi gần như thẳng một hàng với cửa sổ vậy..
Nhưng một khi mặt trời lặn thì, nơi này sẽ tối hoàn toàn. Bên trong đây sẽ hoàn toàn tối luôn, và nếu như ai đó nhìn ra ngoài cửa sổ, chắc gì họ sẽ thấy tôi chứ?
Với hai mắt nhắm lại, tôi từ từ bước vào thể giới của các giấc m…khò khò khò…
-----------------
Khụ khụ, lần trước là do lỗi của Trans đã không nhận ra là chương còn dài hơn nữa, chứ không phải chỉ 600 từ. Cho nên lần này Trans đã bổ sung thêm phần còn thiếu từ hôm trước.
P/S: Sẽ không có lần sau đâu :3