Sáng hôm sau, tôi dậy khi mà bên ngoài bắt đầu sáng lên.
Khi tôi đang giãn cơ bên ngoài nhà chòi thì, với tiếng -gatagata- tiếng một cửa sổ mở vang lên.
“Mi dậy sớm thế.”
Anh kị sĩ thò đầu ra. Anh ấy vẫn đang bận đồ ngủ. Có lẽ huyết áp của anh ấy không lưu thông tốt cho lắm vào buổi sáng. Anh ta vẫn còn ngái ngủ.
Anh ấy mới ngủ dậy thế mà mắt hay mặt của anh ấy không có sưng lên. Đáng ghen tị quá đi.
“Chờ một chút nhé, bữa sáng sắp xong.”
Nói vậy, anh kị sĩ đi vào trong.
Tôi leo lên các hộp gỗ để nhìn vào bên trong vì tôi rất là tò mò, nhưng cảnh tượng mà tôi thấy là anh kị sị đang thay đồ, nên tôi nhanh chóng quay đi.
Mặt tôi nóng lên, tôi nhảy xuống mặt đất. Để làm dịu trái tim đang manh động này của tôi, tôi liên tục đào tuyết. -zubabababa- … Ôi trời, việc này vui thật đấy.
Anh kị sĩ mang cho tôi bữa sáng ngay lúc tôi đào tới lớp bùn, để hai bàn chân tôi dính đầy bùn.
“Đừng có đào sâu quá. Mi sẽ té xuống đấy”
Anh ta nói vậy khi đặt đĩa đồ ăn lên hộp gỗ gần đó.
Thô lỗ thật đấy. Như thể tôi sẽ té vào các cái lỗ mà tôi đào vậy.
Sau đó tôi ngã xuống.
Tôi quá tập trung vào phần đồ ăn được mang ra cho nên chân trước của tôi lọt xuống hố và tôi ngã nhào ra.
“Ta đã nói với mi rồi mà,” anh ra cười khi thấy tôi như vậy.
Xấu hổ quá đi. Mặt tôi nóng lên.
“Ăn ngon nhé,”
anh ta nói với một nụ cười trên mặt và đi vào bên trong, đóng cửa sổ lại.
Sau khi tôi leo ra khỏi hố và trèo lên các cái hộp, tôi nhìn vào bên trong, nơi mà tôi thấy anh kị sĩ vừa rời khỏi căn phòng.
Nhận ra rằng tôi đang nhìn vào bên trong, anh ta vẫy tay, nói rằng, “gặp lại mi sau.” Anh ta có lẽ đang chuẩn bị đi tập luyện.
Nhìn thấy anh ta đi mất rồi, tôi bắt đầu ăn.
Đó là một phần súp với cà rốt và khoai tây, cùng với các miếng bánh mì vừa ăn. Nhìn giống như thức ăn cho mèo vậy. Tôi mừng là anh ta không cho tôi thịt sống vì quá quan tâm vậy.
Hafuhafu, tôi thở ra trong lúc tôi lấy thức ăn vào miệng. Phần bánh mì được ngấm nước súp tuy nhìn không ngon, nhưng sự thật rằng nó rất là ngon.
Giờ thì khi bụng tôi đã no rồi, tôi bắt đầu nghĩ về tương lai. Tôi rất muốn tới nơi mẹ đang ở hiện giờ, nhưng tôi vẫn không biết đường đến thủ đô. Cho nên, thay vào đó, tôi nên ở đây thêm một chút.
Tại pháo đài này, không có những đứa trẻ hồn nhiên nhưng đáng sợ, hay có những thợ săn nào nhắm tới tôi vì bộ lông của tôi. Tôi nghĩ rằng đây là một nơi rất là an toàn.
Tôi không thể tưởng tượng được cảnh tượng một kị sĩ bắt nạt một con thú nhỏ. Ngay cả anh kị sĩ một mắt còn rất là tốt bụng nữa mà.
Đường từ đây tới thủ đô thì quá ư là dài cho đôi chân bé nhỏ của tôi đi. Có thể tôi sẽ gặp nguy hiểm trên đường đi nữa.
Thế nên, tốt nhất là tôi nên chờ mẹ ở đây mà không di chuyển.Có nhiều người ở đây, và tôi sẽ không thấy cô đơn giống lúc tôi ở trên núi, và thêm vào đó, tôi sẽ được ăn ngon nữa.
…Đó có thể là lý do đầu tiên nhất luôn chứ.
Sau khi dùng chân sau mình để gãi đầu để tạo ra tiếng -kakakat-, tôi đi vòng quanh cái hố mà tôi mới đào. Tôi sẽ ở đây một hồi, cho nên tôi phải giành thời gian nhìn quanh chứ.
Đi vòng quanh một cách im lặng để không gặp một con người nào khác, tôi đã đến khu tập luyện mà tôi tới vào ngày hôm qua. Chính xác hơn thì, là một khu tập kiếm chăng? Anh kị sĩ một mắt đó có cấp dưới ở đây.
Tuy vậy, hôm nay, chẳng có ai ở tại đây cả, và khu đất này hoàn toàn yên tĩnh.
Có thể vì họ đã chạy, cho nên có rất nhiều dấu chân vòng quanh khu đất. Cũng có các dấu chân từ ngày hôm qua, nhưng còn lại thì có vẻ như là mới có vào ngày hôm nay. Không có ai đạp lên chúng cả.
Làm gì đây làm gì đây…
Làm gì đây làm gì đây…
Đôi mắt to tròn của tôi sáng lên. Tôi không thể chống lại thứ cảm xúc này.
Ai có thể chống lại được thứ cám dỗ màu trắng ấy chứ.
Đương nhiên, đối với tôi, nó là không thể, không thể.
Sau khi kiểm tra rằng không có ai ở gần thì, tôi chạy tới trong khi vẫy đuôi -bunbun-. Tôi sẽ làm dấu chân trên lớp tuyết này.
Dày khoảng hai mươi cen-ti-mét. Nó mềm và sạch, nó là tuyệt vời nhất. Hwafuhafu. Tôi chạy quanh khoảng sân, nhảy trên nó, lăn trên nó, vùi mặt tôi vào lớp tuyết và đào hố.
Vui quá đi!
“Bộ cô là con nít à?” cứ việc cười tôi đi, tôi chẳng quan tâm đâu. Tôi là con nít mà.
Tôi không dám làm vậy với vẻ ngoài của mình ở kiếp trước, nhưng bây giờ khi tôi là một con cáo con, tôi có thể làm như vậy mà không hề thấy ngại.
Thở hồng hộc, tôi lăn tự do trên lớp tuyết trong khi dính tuyết lên lớp lông của mình, niềm tự hào và niềm vui của tôi.
Sau khi tôi chơi cho tới khi tôi thấy thoải mái thì tôi trở về việc đi vòng quanh căn cứ. Thực sự nó cũng rất là vui khi tôi đi sau con người và cố gắng để mình không bị phát hiện. Nó cứ như là chúng tôi chơi trốn tìm vậy. Tôi theo dõi một anh kị sĩ đang di chuyển, và lần theo một anh lính canh mọi khi có thể.
Tôi sẽ thua nếu như tôi bị phát hiện, nhưng cho đến bây giờ thì chưa có ai nhận ra cả.
Thường thì, tôi có một nhận thức ngang ngửa một con người, nhưng một khi mà tôi ham chơi quá thì tôi không thể nào dừng lại được. Thú tính của tôi đòi chơi cơ.
Dù rằng tôi biết rằng việc tôi làm trẻ con đến chừng nào, tôi vẫn chạy tới mỗi khi tôi thấy tuyết mới, đáng buồn thay.
Để lại những dấu chân trên tuyết, đi theo một kị sĩ, leo lên một núi tuyết mà tôi xây, hửi mùi ngựa trong chuồng, đi vào một nơi như toa-lét và xém nữa té vào.
Tôi dành cả ngày chơi đùa. Khi tôi nhận ra thì mặt trời đã lặn mất rồi.
Khi tôi trở lại nghĩ rằng tôi cần thức ăn, anh kị sĩ một mắt ấy đã chờ tôi trước cửa nhà chòi rồi. Có vẻ như anh ta dời mấy cái xẻng ra và trải các tấm chăn dưới đất.
Sau khi đặt bữa tối của tôi——một loại thịt nào đó, chỉ nướng thôi—— trên cái hộp gỗ, anh ta nhìn tôi và chọc ghẹo,
“Mi chơi trên tuyết có vui không? Mi nhìn vui lắm luôn đấy?”
…Anh lúc đó có nhìn thấy à.
Vì lý do nào đó, tôi thấy rất là xấu hổ. Anh ta thấy nó từ đâu mới được chứ. Đó có phải là lúc tôi ở trên sân tập không nhỉ.
Trong khi vừa rung nhẹ đuôi để che sự xấu hổ đi thì tôi thề với bản thân là sẽ cẩn thận hơn từ bây giờ trở đi