Mmm.. Nóng quá…
Sao mà nóng thế nhỉ. Đang là mùa đông phải không nhỉ?
Khó chịu quá. Rất là khó chịu luôn.
Tôi từ từ mở mắt ra một cách khó chịu.
Huh? Tôi đang ngủ à?
Ngay lúc mà tôi dậy thì, tôi cứng người lại.
Tôi đang nằm trong một căn phòng lạ hoắc. Căn phòng được phủ trong một màu cam vì lò sưởi đang cháy gần đó.
Nằm gần lò sưởi đó có vẻ như là lý do mà tôi cảm thấy khó chịu.
Tuy vậy, đó không phải lý do mà tôi thấy khó chịu.
Tôi tỉnh dậy khi biết rằng mình đang nằm trên đùi của ai đó đang ngồi trên ghế sa lông
Tôi được bọc trong một cái khăn lớn và chỉ có thể cử động đầu mình một cách thoải mái thôi, nhưng không cần ngẩng đầu lên thì tôi cũng biết. Người này là một người lạ.
Ít nhất thì đây không phải là anh kị sĩ một mắt đã cứu tôi khỏi hồ.
Qua lớp khăn, tôi có thể cảm thấy thân nhiệt của người đó. Tôi nín thở một cách lo sợ. Tôi sợ vì tôi không biết người này là ai. Tôi không muốn họ biết là tôi đã dậy.
Tuy vậy, mũi của tôi ngứa lên. Tôi không thể nhịn được, và cứ thế mà hắt xì.
“…kushi!”
“Ồ, mi dậy rồi à?”
Từ trên đầu tôi, tôi nghe được một giọng mà tôi không biết.
Tuy vậy, đó không phải là giọng của một người đàn ông mà thay vào đó là giọng của một người phụ nữ. Nó cảm thấy bớt đáng sợ hơn một ít. Nghĩ lại thì, mùi của cô ấy rất là ngọt và thơm nữa.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
“Ôi, ôi trời…! Nó đang nhìn kìa! Dễ thương quá đi! Mình nên làm gì đây!”
Người mà đang ôm tôi trên đùi cô ấy là một nữ kị sĩ trong một bộ đồng phục ngăn nắp. Tóc cô ấy có màu trà sữa và được thắt đuôi ngựa. Mặt của cô ấy đều có nét cao quý của phụ và cả vẻ dễ thương của một cô gái nữa.
Đó là lần đầu tiên mà tôi thấy một nữ kị sĩ tại nơi này.
“Mi có lạnh không? Chúng ta đang ở kế bên lò sưởi mà mi không có ấm lên” cô ấy nói vậy trong lúc xoa lưng cho tôi vì lo lắng.
Dù là cô ấy đang xoa lưng tôi qua tấm khăn, nhưng lông trên người tôi dựng đứng cả lên. Tôi không có kinh tởm cô ấy, tôi chỉ đang cảnh giác thôi, căng thẳng quá mức mà thôi.
Là một con người, tôi chắc chắn là sẽ chào mừng các quý cô dễ thương, nhưng bản năng một con cáo không cho phép tôi làm vậy. Cô ấy nhìn hiền lành, nhưng tôi không thể nào nghỉ ngơi trên đùi cô ấy một cách dễ dàng được.
Anh kị sĩ một mắt ấy đáng ra phải ở đây chứ.
Tôi đảo mắt khắp phòng và tìm kiếm mọi nơi, nhưng không có ai khác trong phòng ngoại trừ tôi và cô ấy. Tôi có thể ngửi thấy mùi của những người đàn ông khác từng vào trong căn phòng này, nhưng các ghế sa lông thì không có ai ngồi cả.
Tim tôi đập mạnh hơn, và mong ước của tôi rằng cô ấy sẽ thả tôi ra hình như đã được truyền đạt tới.
“Đừng có sợ thế chứ.Tim mi như gần sắp vỡ rồi đấy. Ta sẽ không làm hại mi đâu,” cô ấy nói một cách lo lắng.
Tôi đoán rằng cô ấy có thể cảm thấy nhịp đập trái tim của tôi.
Giọng nói của cô ấy làm tôi bình tĩnh lại, và tôi có thể hiểu những gì mà cô ấy muốn nói.
Nhưng, bản năng động vật của tôi không cho phép con người đến gần như vậy.
Một mùi lạ lẫm, một giọng nói lạ lẫm, một người mà tôi không hề quen biết, đáng sợ quá.
Bản năng của tôi cứ giục tôi là hãy cảnh giác, và người tôi cứng đờ lại.
Hơn nữa, tôi thấy khó chịu với ngọn lửa bên cạnh tôi. Đây là lần đầu tiên mà tôi thấy lửa, nhưng có vẻ như nó không có thích hợp với tôi cho lắm. Con người có thể thấy ấm từ khoảng cách như này, nhưng đối với tôi thì nó quá nóng.
Cô ấy muốn tôi ấm hơn, nhưng tôi thà nhảy xuống hồ nước đó hơn. Nóng quá!
Tôi không thể chịu được nữa, nên tôi cố cách xa lò sưởi nhất có thể.
“A…”
Nữ kị sĩ nhìn tôi và nhìn tấm khăn và tôi mới thoát ra một cách thất vọng.
“Lại đây nào. Chẳng phải bên đó hơi lạnh sao?”
Không, không hề.
Người tôi vẫn còn ướt, nhưng tôi không nghĩ rằng một tinh linh tuyết sẽ bị cảm chỉ từ một thứ như này.
Tôi lắc cơ thể nhỏ bé của tôi như một con chó, để gió hong khô lớp lông của tôi.
Tuy vậy, vì tôi được bọc khăn lại, nên lớp lông vẫn cứ dính vào người tôi. Niềm tự hào của tôi, lông của tôi…
Thôi kệ, khi mà nó khô thì tôi sẽ có bộ lông mềm mại như cũ thôi.
“Lại đây nào.”
Khi tôi ngồi xuống và liếm chân trước để chải lông cho mình thì, cô ấy đứng lên và đi tới gần tôi.
Những bước chân cô ấy rất là nhẹ nhàng, có thể là cô ấy đang cố không làm tôi bất ngờ, nhưng bóng người cô ấy lớn dần, và tôi không còn cách nào khác ngoài việc chạy đi.
Cô ấy không có cao cho lắm, nhưng đối với một bé cáo như tôi thì con người nào cũng lớn cả.
Tôi nhanh chóng chạy về một góc tối của phòng. Cô ấy nhìn rất là sốc.
“Mình đáng sợ đến như thế à?”
Tôi cảm thấy xin lỗi khi mặt cô ấy xịu xuống như vậy.
Xin lỗi mà, xin lỗi mà. Tôi không sợ cô, nhưng tôi sợ người lạ cơ.
Khi tôi ngả người vào tường, cô ấy cũng không tới gần tôi nữa.
“Phải phải, nó là một con thú hoang. Đương nhiên là nó sẽ sợ con người rồi.”
Xa xa, cô ấy ngồi xổm xuống, hạ thấp tầm mắt của mình.
“Ta không có đáng sợ đâu. Ta chỉ chạm mi một chút thôi mà~”
Cô ấy gọi tôi tới.
Tuy vậy, nhìn thấy tôi không di chuyển dù một chút, cô ấy thay đổi kế hoạch.
“Hm, mình cần một ít đồ ăn để con bé mất cảnh giác,” cô ấy nói với trước khi rời đi.
Ngay tại lúc đó, cửa phòng mở ra và một người đàn ông đ vào trong.
Tóc anh ta thì ngắn, và một vết sẹo dài chạy dọc mắt trái của anh ta.
Khi tôi nhận ra đó là anh hiệp sĩ một mắt thì tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đến mức mà tôi thấy bất ngờ với chính mình luôn đó.
Dù cô ấy có là một người phụ nữ xinh đẹp đi chăng nữa, tôi cảm thấy lo lắng khi phải ở cùng một người lạ.
Cô ấy quay người lại và nói với anh kị sĩ một mắt một cách buồn bã.
“Phó đội, con bé cũng sợ phụ nữ nữa. Việc này quá khó với em rồi.”
“…Tôi hiểu. Tôi nghĩ rằng sẽ ổn hơn nếu em vàom nhưng có vẻ như với động vật thì giới tính không có quan trọng nhỉ.”
Cả hai nhìn tôi. Tôi tự hỏi tại sao mà tôi lại ở cùng một người lạ mà không phải cùng anh kị sĩ đã cứu mạng tôi, nhưng có vẻ như anh ta chỉ quan tâm tới tôi mà thôi.
“Tôi cũng đã định nuôi con bé cho tới khi con bé đủ lớn, nhưng khi thấy con bé như vậy thì. Có lẽ tốt hơn nếu như tôi thả con bé ra ngoài nhỉ.”
“Lỡ mà chó hoang tấn công em ấy thì sao… Phải rồi, phó đội, anh cho con bé ăn phải không? Có lẽ con bé đã mở lòng với anh một chút rồi sao?”
“Không hẳn, con bé chỉ ăn những gì mà tôi đưa, nhưng con bé chưa chịu mở lòng với tôi.”
Anh kị sĩ nói thế với một vẻ mặt như thường lệ, nhưng anh ta nhìn khá buồn. Đúng vậy, tôi chỉ bị anh ta dụ dỗ bằng đồ ăn mà thôi, và chưa bao giờ đi theo anh ta cả.
Tuy vậy, bây giờ thì khác rồi.
Tôi biết chắc rằng anh ta sẽ không làm đau tôi. Bởi vì anh ta đã nhảy vào một hồ băng để cứu tôi mà.
Có một suy nghĩ là, “Anh ta sẽ không làm đau mình đâu nhỉ?” với vị ân nhân của mình thì quá là kì lạ rồi.
Ban đầu thì đúng là anh ta không giống như một người xấu, nhưng từ sự việc này thì lòng tin mà tôi dành cho anh ta trở nên mãnh liệt hơn. Bản năng của tôi cũng đã hoàn toàn thả lỏng trước anh ta rồi.
Với các bước chân ‘tatata’ nhẹ nhàng, tôi đi tới chỗ anh kị sĩ một mắt và nữ kĩ sị một mắt đang đứng.
Tôi có làm anh ấy hơi bất ngờ, nhưng tôi cạ mũi mình vào chân anh ta. Có vẻ như anh ta có thay đồ sau khi nhảy xuống hồ, vì quần và giày của anh ta thì rất là khô, và không nghe mùi nước. Tôi chỉ có thể cảm thấy mùi hương dịu yên của anh ta mà thôi.
Tôi vẫy đuôi một cách vô thức.
“Anh nói rằng con bé vẫn chưa mở lòng với mình à, nhưng cái gì đây chứ! Phó đội, bất công quá mà! Đáng ghen tị quá đi.”
Phía sau, tôi có thể nghe giọng bực bội của nữ kị sĩ.
“Không… chắc con bé nghĩ rằng anh sẽ cho con bé ăn thôi…”
Ngay cả khi anh ta nói vậy, nhìn thấy tôi vẫy đuôi làm anh ta rất là bất ngờ.
Giọng anh ta run lên rồi. Đây là lần đầu tiên mà tôi đến gần anh ta trong khi anh ta không có đồ ăn hay những thứ như vậy.
Anh ta đã giúp đỡ tôi tại hồ rồi. Những bàn tay thô ráp đó không còn đáng sợ nữa. Việc đó không qúa khó khi chúng tôi đã chạm nhau lần đầu khi đó rồi.
Bàn tay của anh kị sĩ một mắt ấy sẽ không làm đau tôi. Đúng hơn là, chúng sẽ bảo vệ tôi.
Tôi vẫy cái đuôi của tôi, mềm mại chỉ bằng một nửa khi thường lệ vì nó đang ướt. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt anh ta. Ây da, cổ tôi đau quá.
Anh ta nhìn tôi một cách thất thần, và rồi bắt đầu mò túi mình như đang tìm kiếm gì đó.
Sau đó anh ta lấy ra một miếng thịt khô, và đưa nó ra cho tôi. Bởi vì anh ta đang ngồi xổm xuống, mặt anh ta gần tôi hơn.
“Ta hiểu rồi, mi đến vì mi ngửi được mùi này.”
Dù rằng anh ta đang cười, anh ta nhìn hơi thất vọng khi nói vậy.
Tuy vậy, miếng thịt khô đưa ra không làm tôi thèm ăn. Bây giờ tôi không thấy đói, thật đó.
Hơn nữa, tôi bất ngờ khi tôi biết rằng anh ta nghĩ đó là vì đồ ăn. Tôi không tới chỗ anh vì tôi thèm miếng thịt khô đâu chứ.
Tôi chỉ nghĩ rằng ở gần anh ta làm tôi rất là thoải mái. Và tôi cũng muốn cảm ơn anh ta nữa chứ.
Nhìn thấy tôi không ăn miếng thịt khô, anh ta nhìn rất là bối rối. “Cái gì thế? Mi thích nó mà, phải không?”
Anh ta chọc mũi tôi để cho tôi nhận ra mùi của nó.
Tôi biết mà! Tôi biết rằng đó là một miếng thịt khô ngon lành mà!
Tôi bỏ lơ miếng thịt khô đó và nhìn anh ta.
“Phó đội này… con bé không có đến đây vì đồ ăn. Con bé thích anh rồi,” nữ kị sĩ nói như vậy từ phía sai tôi.
Đúng rồi đó, nói cho tên đàn ông ngốc xít đó đi.
“Nhưng con bé không có giống như vậy hồi sáng. Tại sao con bé lại bất ngờ thích tôi chứ?”
“Con bé hiểu rằng anh đã giúp nó. Chẳng phải con bé đang nói cảm ơn đó sao?”
Tuyệt vời! Cô ấy hiểu rõ tôi quá!
‘Cảm ơn vì đã giúp em khi đó,’ tôi muốn nói vậy, nên tôi liếm ngón tay anh ấy.
Cho anh ta biết đi nào, những cảm xúc của tôi! Sau khi liếm ngón tay của anh ta một cách mãnh liệt thì tôi liếm mũi của mình như một thói quen.
Sau đó, tôi nhìn anh ta.
Được một lúc rồi, anh ta nhìn sốc và đang đứng yên tại chỗ. Anh ta chải tóc mình lại và che mái tóc ngắn của mình.
Nhưng tôi thấy. Tôi thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ta chuyển thành một vẻ mặt hạnh phúc. Hiếm thấy à nha.
“Sướng thật đấy, ghét thật,” nữ kị sĩ đó nói vậy.
Cô ấy hình như không phải là người xấu.
Tôi nghĩ rằng tôi có thể sẽ mở lòng với cô ấy được nếu cho tôi đủ thời gian. Hãy từ từ mà tiến tới nào. Hãy chờ một chút cho tới khi em hết cảnh giác với chị là được.
“Hôm nay cũng khá là trễ rồi. Con bé cũng không có đói nữa, nên chúng ta nên cho con bé đi ngủ thôi.”
Trở lại như cũ, anh kị sĩ một mắt ấy nói như thế trong lúc nhìn tôi. Tôi vừa mới bất tỉnh cho tới lúc nãy nhưng giờ tôi vẫn thấy buồn ngủ.
“Bên ngoài nguy hiểm lắm. Cho dù đây là một căn cứ cho các kị sĩ đi chăng nữa, vẫn rất là nguy hiểm. Như hôm nay vậy, sẽ có nhiều con chó hoang đến đây kiếm ăn hơn.”
Dù rằng anh ta chỉ coi tôi như một con cáo con, không phải là một tinh linh có thể hiểu những gì mà con người nói, anh ta nhìn tôi mà nói vậy. Tôi mừng vì điều đó đến mức mà đuôi tôi vẫy nhanh hơn.
Nhìn tôi như thế này, hai kị sĩ cười.
“Con bé mừng vì điều gì thế?”
“Đáng yêu quá đi. Con bé không nên vẫy đuôi khi bị nói là bên ngoài rất là nguy hiểm chứ.”
“Dù sao thì, ta không nghĩ đó là một điều tốt nếu như ta nuôi lớn một con vật hoang như mi, nhưng ta không để mi trở thành đồ ăn cho chó đâu. Cho nên cho tới khi mi lớn lên, ta sẽ nuôi mi.”
Tôi mừng khi nghe anh ta nói vậy.
Chó hoang thì đáng sợ lắm. Được ở trong pháo đài và được bảo vệ quả thật là một điều tốt mà.
Dù vậy, tôi nghĩ rằng mình chỉ có thể ở đây khoảng mười ngày nữa thôi. Mẹ sắp về rồi.
Tôi không thể ở đây cho tới ‘khi tôi lớn lên được’.
Tôi mừng vì mẹ sẽ về, nhưng tôi không muốn rời xa anh kị sĩ một mắt đâu.
Vậy thì, ít nhất cho tới khi đó, tôi sẽ được anh ta nuông chiều hết mức và sẽ tận hưởng cuộc sống nơi đây.
Tôi nghĩ vậy và tôi vẫy đuôi một cách vui mừng hơn nữa.
Vì anh kị sĩ đang vẫy tay gọi tôi, tôi rời khỏi nữ kị sĩ và đi theo anh ta ra khỏi phòng.
------------------
Dễ thương nhỉ :3