“Mi định làm gì?”
Sau khi rời khỏi phòng của chỉ huy thì, anh kị sĩ một mắt thở một hơi thật dài. Anh ấy nghĩ về việc mình mới nghe ấy.
“Chắc mi không muốn canh phòng cả ngày đâu nhỉ?
Thì tôi không hề muốn vậy nhưng nếu anh ấy hỏi tôi đàng hoàng thì tôi sẽ làm. Bời vì tôi là một đứa trẻ ngoan mà, tôi sẽ canh phòng cho anh ấy. Tôi không muốn phá vỡ thứ gì nữa cho nên tôi sẽ nằm trên giường. Việc đó chắc chắn là sẽ rất chán mà, tôi nghe mà cũng thấy buồn ngủ luôn rồi. Anh kị sĩ nhìn tôi một cách thích thú trong khi cười lên. Tại sao anh ấy đang cười vậy nhỉ?
“Mi rất là dễ đoán luôn ấy. Đuôi của mi cụp xuống ngay khoảnh khắc mà ta nhắc tới việc bảo mi canh phòng.”
Tôi chắc chắn là nếu như tôi là con người thì mặt tôi sẽ ửng đỏ lên như trái cà chua vậy. Tôi không còn cách nào khác, đuôi của tôi nó thành thật quá mà.
Bây giờ thì nó đang cụp xuống kìa.
“Mi có muốn ra ngoài chơi không? Ta không thể để mi ở trong phòng mãi được,hmm. Mi biết không, tại sao chúng ta không tập săn bắn nhỉ?”
Thì, nếu anh ấy bảo tôi canh phòng thì, tôi sẽ không có nói không bởi vì tôi là một đứa trẻ ngoan và tôi có thể nghe lệnh một cách đàng hoàng. Đương nhiên rồi, không có cái gì trong phòng cả, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng tôi có thể sống mà không cần săn bắn.
“Nhưng mi cần phải canh chừng mấy con chó hoang, vì khi mặt trời lặn là lúc tụi nó thường đi ra ngoài nhất. Ta không có lo cho lắm về ban ngày vì có các kị sĩ tập luyện bên ngoài cổng cho nên mi có thể chạy về phía bọn họ nếu mi cần ai đó giúp đỡ.”
“Thì nếu như Mil là con người thì ta sẽ không có ngại cho mi ở trong phòng cho dù nó hơi chật chội một chút nhưng mi không phải là con người. Mi là một con cáo con và dù gì đi chăng nữa thì mi cũng sẽ trở về tự nhiên mà thôi. Tốt nhất là mi nên biết những nguy hiểm rình rập ở thế giới bên ngoài cho nên ta đoán rằng ta không nên cứ để mi ở trong phòng mãi được…”
Nếu như tôi là một con vật bình thường như chó hay mèo thì anh sẽ cho tôi ở trong phòng ư? Tôi là một bé cáo yếu đuối mà! Tôi đưa đầu mình vào bàn tay anh ấy, báo anh ấy xoa đầu tôi. Xoa đầu tôi thêm nữa đi. Tôi biết là tôi cần phải giữ khoảng cách nhưng thực tình thì tôi rất là biết ơn anh ấy. Tôi biết rằng nếu như tôi cứ tiếp tục như này thì tôi không thể rời xa anh ấy được và chia tay anh ấy thì tôi sẽ rất là buồn.
Mẹ à, con biết rằng con xuống núi là để tìm mẹ, nhưng con không nghĩ là con muốn rời khỏi nơi đây đâu. Con đã hoàn toàn tin tưởng người đàn ông này rôi. Tình yêu mà con dành cho nơi này còn hơn cả lượng bông tuyết rơi nữa. Con xin lỗi mà.
À mà thì, tiếp đến là khô bò~!
Tôi đã tự hỏi rằng con bao nhiêu ngày nữa thì mẹ sẽ trở về núi nhỉ. Tôi không thể nói được tiếng người và nếu như tôi không thể nói được tiếng người thì làm sao tôi có thể chào tạm biệt anh ấy được? Đối với những kị sĩ khác thì sao? Họ đều sẽ rất là lo cho tôi luôn đấy. Anh kị sĩ một mắt chắc chắn là sẽ lo cho tôi nhiều hơn những người khác. Nếu như tôi đột ngột biến mất thì anh ấy chắc chắn là sẽ đi tìm tôi.
Với những suy nghĩ đầy tuyệt vọng như vậy, tôi có thể cảm thấy tâm trạng của chính mình đang tệ dần đi.
◇◇◇
Tuyết kìa~!
“Ta sẽ tới đón mi khi mặt trời gần lặn.”
Cứ như một bà mẹ tận tình vậy, anh kị sĩ một mắt đặt tôi xuống một góc của sân tập, giờ thì rất là trống vắng, với những lời như “Đừng có rời khu tập.” hay “Đừng có đi đâu nguy hiểm quá.” và “Hãy tránh xa cái hồ ra.”
Những thứ đó chỉ lọt từ tai này sáng tai khác mà thôi. Giờ chỉ có mình tôi trên sân tập, tôi chạy vòng quanh sân một cách đầy phấn khích. Nếu như ai đó thấy tôi của một phút trước thì, họ sẽ nghĩ rằng tôi vừa mới chơi cùng anh ấy xong.
Đúng thật đó, tôi tự coi chính mình là con người trong cơ thể của một bé cáo nhưng giờ khi nhìn thấy chính bản thân tôi chơi đùa một cách hạnh phúc như thế kia, tôi không nghĩ là nó có quan trọng hay không nữa. Trái tim của tôi bây giờ thì tin chắc rằng tôi là một tinh linh yêu thiên nhiên. Chạy vòng quanh trong lúc suy nghĩ rằng tôi có thể quay đầu lại với tốc độ này hay không. Đương nhiên, nếu tôi trượt chân thì tôi sẽ chạy thẳng vào các núi tuyết ấy nhưng vì lớp tuyết cũng khá là mềm và việc đó vẫn sẽ rất vui trừ khi tôi đâm đầu vào tảng băng nào thôi.
Trớ trêu thay, tôi bị kéo về thực tại trong khi tôi bắt đầu trượt một cách không hề kiểm soát được vào núi tuyết trong lúc tôi không hề tập trung một cái Poof~, thức tỉnh bản năng của con người bên trong tôi một lần nữa. Tôi chui ra khỏi núi tuyết. Nặng quá đi. Tôi lắc người mình để cho tuyết rớt xuống, tuy vậy, các vụn tuyết lớn vẫn cứ thế mà treo từ lớp lông tuyệt vời của tôi. Mặc kệ việc đó, tôi bắt đầu đi bộ lại lần nữa nhưng những vụn tuyết vẫn cứ thế mà bám vào lông tôi trong khi tôi đi, biến những vụn tuyết thành những quả cầu tuyết.
Tôi lắc người mình một cách bực bội để rũ tuyết ra, nhưng tôi không thể, với những cái chân ngắn này thì không. Miệng của tôi còn không với tới nữa mà.
Cái quái gì chứ! Những cục tuyết này! Tôi là một tinh linh tuyết mà, rớt xuống đi chứ.
Trong khi tôi đang cố gắng một mình trong lớp tuyết, có tiếng tuyết vụn tới gần tôi từ một khoảng xa ấy. Tôi nhìn lên thì thấy hai anh kị sĩ cách không xa tôi cho lắm. Họ cười trong lúc thấy tôi cố gắng lấy những vụn tuyết ra khỏi lớp lông của mình. Nhìn thấy cánh cổng không xa cho lắm ở phía sau bọn họ thì, tôi chắc rằng bọn họ là lính canh.
“Mi không có rũ nó xuống được à?”
Một anh lính canh ngồi xổm xuống và bảo tôi lại gần anh ta, nhưng đó là một người lạ nên tôi thấy hơi sợ. Nhưng lại một lần nữa là tôi muốn lấy những vụn tuyết khó chịu này khỏi người tôi. Cứ đà này thì nếu như tôi tiếp tục chơi thì nó sẽ lớn tới mức tôi không thể đi đuọc mất, biến tôi thành một bé cáo tuyết theo nghĩa đen. Hai anh kị sĩ chờ tôi tới gần một cách đầy kiên nhẫn. Cả hai không có cố di chuyển, chắc họ nghĩ rằng tôi sẽ chạy nếu như họ làm vậy.
Tôi tới gần hai người bọn họ một cách đầy lo lắng. Tôi thấy sợ vì đây là lần đầu tiên mà tôi tới gần ai đó ngoài anh kị sĩ một mắt ra. Khi tôi tới đủ gần thì tôi ngửi anh kị sĩ đang ngồi khom xuống ấy, nhưng tôi cảm thấy rằng anh ta không có định gây hại cho tôi.
Ừ đúng rồi, mùi của anh ta không hề nguy hiểm chút nào cả.
Anh ta ổn. Tôi có thể cảm thấy tim mình đập mạnh hơn khi trong lúc tôi dùng ánh mắt của mình để truyền đạt mong muốn là “Xin anh hãy lấy nó ra với”
“Ồ! Nó tới thật này! Mi quen với con người bởi vì phó đội rồi à?”
Các kị sĩ thì rất là hài long khi tôi tới gần bọn họ theo ý muốn của chính mình, và rồi từng vụn một, anh kị sĩ đang ngồi khom xuống ấy bóp nát và lấy những vụn tuyết đang dính trên lông của tôi với bàn đang mang găng tay ấy.
“A. Hoài niệm quá đi. Ta từng có một con chó lớn lên có một lớp lông dày như mi nữa. Mỗi màu đông thì ta sẽ giúp nó lấy tuyết đi từ lớp lông nữa chứ.”
Từng viên từng viên một được gỡ ra và khi viên cuối cùng được gỡ xuống rồi thì, tôi nhanh chóng cách xa anh ta ra. Tôi rất là lo lắng vì tim tôi đang đập manh hết mức, nhưng tôi rất là biết ơn anh ấy vì cơ thể của tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Đuôi của tôi thể hiện cảm xúc ấy bằng cách vẫy một cách hạnh phúc vì không bị dính tuyết nữa.
“Ta sẽ ở đây cho tới chiều. Nếu như mi cần gì thì cứ tới và tìm ta, ta sẽ giúp nếu có thể.”
Anh ta chỉ về hướng cổng đằng sau mình khi anh ta đứng dậy và cả hai người bọn họ đi về phía đó.
A, cảm ơn anh trai. Anh tốt bụng quá luôn!
Thành ra là, vào ngày hôm đó, tôi mang ơn anh ta tận hai lần bởi vì……
Một quả cầu tuyết nữa quyết định lớn lên trên người tôi…
Khi mặt trời bắt đầu lặn thì, anh kị sĩ một mắt đến để đón tôi. Tôi chờ ở chỗ mà anh ấy thả tôi vào buổi sáng.
“Mi thấy vui chứ?”
Anh ấy cười nhẹ khi thấy tôi gật đầu trong khi đang thở dốc “uh-huh!”. Tôi rất là thích chơi trong tuyết sau khi tôi bị kẹt trong phòng cả buổi sang. Tôi nhận ra là tôi yêu tuyết đến dường nào. Trước đó thì khi tôi còn là con người thì tôi luôn tránh việc đi ra ngoài mỗi khi tôi có thể và bởi vì tôi luôn được bao quanh bởi tuyết khi tôi sống ở trên núi, đó là một thứ gì đó mà tôi coi nó như một điều thường tình.
Tôi yêu tuyết, tôi yêu việc chạy vòng quanh trong tuyết.
Tôi không thấy khó chịu bởi vì lớp lông của mình.
“Bên ngoài thật là tốt mà.”
Có một chút cô đơn khi anh ấy nói vậy, tôi cố chơi với dây giày anh ấy để làm cho anh ấy vui hơn. Anh ấy xoa đầu tôi.
“Mi đang cố phá à?”
Không phải! Tôi đang cố làm anh vui lên.
Đúng ra thì tôi nghĩ tới việc liếm tay của anh ấy, nhưng tôi không hề với tới. Tôi nói lại, miệng tôi không với tới được. Khi tôi nhà dây giày của anh ấy ra thì anh ấy lại xoa đầu tôi nữa. Ừ, lần sau thì tôi sẽ ngoan hơn vì tay của anh ấy thì rất là ấm luôn. Đó là một cảm giác mà tôi ước rằng sẽ không bao giờ mất đi.
Không lâu sau đó thì bàn tay của anh ấy rời khỏi đầu tôi.
“Hãy đi lấy phần thức ăn của chúng ta nào.”
Phòng ăn vẫn rất là một nơi rất là căng thẳng đối với tôi cho dù anh ấy dẫn tôi tới vào trước lúc có nhiều người nhất đi chăng nữa.
Tại đây, phòng ăn là một nơi rất là đáng sợ.
Có vẻ như anh ấy đưa tôi tới trước lúc mà nhà ăn đông người nhất, nhưng vẫn có nhiều người ở đây hơn là vào buổi sáng. Tôi đuổi theo anh kị sĩ một mắt trong lúc chúng tôi đi lấy thức ăn, tự nói với chính mình.
“Đáng sợ quá…”
Sau khi lấy phần ăn thì, anh kị sĩ một mắt mang hai phần ăn của chúng tôi bằng hai tay và ngồi ở một góc phòng ăn. Giống như vào bữa sáng… Tôi tự hỏi rằng đây có phải là ghế ngồi đặc biệt của anh ấy hay không…
Thực đơn của ngày hôm nay là rau củ thái nhỏ, một vài miếng thịt cắt vừa ăn và một nửa quả trứng luộc trong nước dùng. Mắt của tôi sáng lên khi tôi thấy quả trứng thay vì thấy miếng thịt. Khi tôi cắn vào quả trứng thì, lòng đỏ béo ngậy trào vào trong miệng tôi.
“Oi, đúng là Mil-chan rồi!”
Người vừa mới gọi tên tôi là Tina từ buổi sáng nay, cô ấy bước lại gần tôi trong lúc tôi đang tận hưởng quả trứng của mình. Tôi cảm thấy ổn với Tina, nhưng anh kị sĩ đang đi cùng cô ấy làm tôi rất là lo lắng… Vì anh ta cứ như một đứa trẻ vậy đấy. Tôi cứng người lại khi anh ta nhìn tôi với ánh mắt tò mò đấy. Tôi cảm thấy như bản năng của tôi đang cảnh báo tôi hết mức khi tôi nhớ về mấy đứa trẻ tôi gặp trên đường đến đây!
“Mi là Mil mà ta đã thấy trước đây phải không?!”
Thằng nhóc đó đột nhiên chạy tới và nhấc tôi lên không trung, người tôi cứng lại vì sợ hãi trong lúc tôi bị nhấc lên đó.
Giya~! Cao quá đi!
Đáng sợ quá đi!
Bản năng của tôi đã đúng mà! Người này rất là nguy hiểm luôn! Sự nguy hiểm đến từ sự hồn nhiên của “Trái tim trẻ thơ” của cậu ta!
“Kix!”
Tina nhanh chóng chạy tới và bảo anh ta đặt tôi xuống. Tôi té bụp xuống sàn nhà, chân tôi run tới mức mà tôi không thể đứng lên được nữa. Nó còn đáng sợ hơn chuyến tàu lượn siêu tốc mà tôi đi từ kiếp trước luôn chứ. Vậy ra tên của đứa trẻ nguy hiểm này là Kix à? Tôi sẽ nhớ nó. Trong lúc bối rối thì, tôi nghe một âm thanh nặng nề bên tai.
“Ai daaaaa! Cái gì chuuuứ! Đau lắm luôn đấy!”
Kix quay mặt nhìn anh kị sị một mắt vừa mới cốc đầu mình ấy, nhìn với một ánh mắt đẫm lệ. Anh đã cốc đầu thằng nhóc à? Nhìn có vẻ như nắm đấm của anh ấy cứng như đá vậy. Chắc là đau lắm phải không… Sau khi anh kị sĩ một mắt đã trừng phạt xong đứa trẻ hư rồi thì, anh ấy ngồi xuống và nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Khi mà anh kị sĩ một mắt cốc đầu Kix xong với nắm đấm sắt của mình thì tôi từ từ ngồi xuống trong lúc anh ta xoa đầu tôi.
“Tên ngốc này!”
Kix nhìn sang phía Tina một cách bất ngờ
“Cậu làm cái gì thế Kix!?”
Và sau đó thì, mọi người bắt đầu vây quanh chúng tôi. Khoảng năm hay sáu người. Nhìn thấy bọn họ thì cũng đủ làm tôi xanh mặt rồi vì họ đều là những kị sĩ rất là đáng sợ mà. Mấy anh đầu trọc với râu quai nón ấy, một khuôn mặt rất là đáng sợ luôn! A! Có mấy anh giống như người giúp tôi vào ngày hôm qua hay sao ấy!
Tất cả bọn họ đều chào hỏi anh kị sĩ một mắt đó, và anh ấy cũng chào lại. Dù việc này thì rất là thô lỗ, nhưng bọn họ làm tôi nhớ tới mấy tên yakuza đang chào cấp trên của mình vậy đấy. Họ quay sang nhìn tôi. Cách bọn họ cười thì đáng sợ thật đấy.
“Mi ổn không?”
“Mi có bị cảm không?”
“Oi, có phải tên ngốc Kix đó vừa bắt nạt mi hay không?”
Cho dù bọn họ đang nói chuyện với tôi rất là nhẹ nhàng, nhưng khi nhìn họ thì tôi chỉ có thể nghĩ rằng bọn họ “Đáng sợ!” mà thôi.
“Mi còn nhớ bọn ta, không, mấy người từ ngày hôm qua ấy?”
Một người với bộ râu quai nón chỉ về phía chính mình. Đương nhiên là tôi nhớ chứ, tuy vậy khi các anh kị sĩ nhìn đáng sợ như này vây quanh lấy tôi thì đầu gối của tôi bất giác run lên. Cho dù tôi biết rằng việc đánh giá một ai đó qua vẻ ngoài của họ là một việc rất là vô ích, đuôi của tôi vẫn cụp vào hai chân tôi.
“OI, mi đang sợ cái gì vậy?”
“Đó là bởi vì mặt của mày đáng sợ quá đó!”
“Này! Cái đó mày cần nói nữa hả?!”
Dừng lại đi.
Đừng có hét lên chứ! Hai người chỉ đang làm đuôi của tôi cụp vào thêm thôi!
“Mấy người ồn ào quá đó.”
Anh kị sĩ một mắt ấy tiếp tục ăn mà không quan tâm tới mấy anh kị sĩ đó, nhưng anh ấy hình như cũng thấy khó chịu. Tôi muốn trấn định bản thân mình lại nhưng tôi không thể. Tất cả bọn họ đang cúi đầu xuống để tự kiểm điểm bản thân trong khi nói thật nhỏ.
“Nhưng ngay cả nó cũng sợ bọn tao nữa rồi… A tao nhớ ra rồi…”
“Tao chỉ muốn xoa lớp lông mềm mại của nó thôi mà…”
Còn nhiều câu bình luận khác, nhưng tất cả những kị sĩ đó đang nói nhỏ với một giọng đầy đau đớn làm cho tâm hồn của tôi như bị cắt đi từng vết, từng vết một. Đương nhiên là tôi nhớ bọn họ vì bọn họ đã giúp tôi đuổi con chó đó đi mà, nhưng vì tôi không thể nói, tôi không thể cho bọn họ biết rằng tôi biết ơn bọn họ đến như nào cả. Tôi muốn nói rằng, cho dù tôi đang run rẩy như này, thực sự thì tôi không có sợ bọn họ, đúng ra là tôi rất là biết ơn bọn họ,
Những lần như thế này, không thể nói chuyện quả là một việc rất là đau đớn.
“Tao đã quá quen với việc bị phụ nữ và trẻ em ghét rồi nhưng ngay cả động vật cũng sợ tao nữa chứ, xấu đâu phải là một cái tội đâu…”
“Tao ghét cha mẹ mình vì họ đã sinh ra tao với cái bản mặt như này…”
Những anh kị sĩ đáng sợ ấy đang nói nhỏ với một giọng đau tới không thể nào đau hơn nữa và các kị sĩ xung quanh đang cố an ủi bọn họ.
Kix vẫn đang ôm đầu trong đau đớn vì bị anh kị sĩ một mắt cốc đầu.
“Tụi tao sẽ như thế này suốt cả đời mà, ngay cả khi tụi tao cố bảo vệ một đứa trẻ lạc thì sẽ bị nhầm thành một tên bắt cóc…”
“Tao còn mặc đồng phục kị sĩ nữa mà…”
“Ngay cả khi tao giúp đỡ một người phụ nữ và cố gắng tán tỉnh thì ta lại bị xem như một tên du côn…”
“Dù lúc đó tao mặc đồng phục kị sĩ nữa mà…”
Anh kị sĩ một mắt lặng lẽ ăn kế bên tôi, trong khi tôi rất là thông cảm với các lời thú nhận đáng buồn của các anh kị sĩ ấy thì nước mắt đang đọng lại trong hốc mắt tôi rồi. Tôi không thể diễn đạt cảm xúc bây giờ của tôi thành lời được… nhưng tôi có thể cho bọn họ biết theo một cách khác.
Tôi nắm lấy miếng thịt của mình và với tất cả can đảm của mình tôi tới gần những anh kị sĩ dễ bị nhầm lẫn thành cướp kia. Khi bọn họ nhận ra thì, bọn họ rất là bất ngờ, nhưng ánh mắt của bọn họ buộc tôi phải nín thở lại. Mọi thứ ổn mà, mọi thứ ổn mà!
Mặt của bọn họ là một chuyện, nhưng việc rõ ràng hơn là tính cách của bọn họ là một thứ khác hoàn toàn, bọn họ là những người tốt bụng. Dùng suy nghĩ này để tự an ủi chính mình, tôi chống lại bản năng động vật của mình đang gào lên “Đáng sợ quá!!” và cố để không chạy đi mất.
Tôi đặt miếng thịt của mình xuống và dùng mũi để đẩy nó về phía bọn họ. Tôi cố dùng ánh mắt của mình để cho bọn họ biết rằng, tôi muốn những anh kị sĩ đang nói nhỏ một cách buồn bã đó nhận lấy miếng thịt. Những anh kị sĩ ấy rất là bất ngờ từ việc đó.
“Oi, đây không phải là bữa tối của mi sao? Mi… cho bọn ta… nó à?”
“Mi… Không có sợ bọn ta à…?”
“Ta chắc là mi đang cố né tránh bọn ta mà…”
“Chờ đã nào… Vậy ra mi có nhớ chuyện xảy ra vào ngày hôm qua! Hoá ra miếng thịt này là lời cảm ơn của mi!”
Ổn mà, ổn mà. Khi tôi bị con chó vây quanh hồ đó, tôi mừng vì mấy anh tới để giúp tôi. Miếng thịt này thì nhỏ thôi, nhưng xin hãy cùng chia nhau ra đi. Tôi rất là biết ơn các anh vì những gì các anh đã làm.
“Hô hô! Ta sẽ chấp nhận lời cảm ơn của mi!”
“Haha! Nước mắt ta gần chảy ra luôn rồi!”
“Ngay cả những người khác cũng không cảm ơn bọn ta khi bọn ta giúp họ nữa chứ…”
Những anh kị sĩ giống cướp này đang đầy nước mắt chỉ vì một miếng thịt nhỏ mà tôi cho bọn họ. Tôi hiểu rồi… Họ đã sống một cuộc sống đầy cực khổ nhỉ. Sau đó thì tôi cho nữ kị sĩ Tina một miếng thịt nữa. Ai cũng mừng vì hành động này của tôi hết.
Tôi mong rằng tôi đã cảm ơn tất cả bọn họ một cách đầy đủ.
Ngoài ra thì,
Kix vẫn đang ôm đầu của mình, với một vẻ mặt đau đớn.