Kiếp trước của tôi, nơi mà tôi từng sống là một nơi rất là ấm áp và lâu lâu thì tuyết mới rơi vào mùa đông mà thôi, nhưng tuyết sẽ rơi ít tới mức sẽ nó tan ra một khi nó rớt xuống đất. Tôi từng thấy các hình ảnh về những nơi mà tuyết rơi dày trên ti-vi mỗi khi có chương trình nào chiếu những thứ như vậy, và tôi từng nghĩ nó là một vấn đề nghiêm trọng. Thì, mặt khác, tôi cũng rất là ghen tị khi có nhiều tuyết như vậy. Nếu mà tuyết nhiều đế thế thì tôi có thể làm nhà tuyết hay cầu trượt tuyết cũng được.
Nhưng tôi phải nói rằng cơn bão tuyết này đang càng ngày càng trở nên nguy hiểm hơn rồi. Cho dù những kị sĩ nơi đây có dọn bao nhiêu tuyết đi chăng nữa, tuyết vẫn sẽ cứ thế mà rơi xuống, nhanh chóng lấp đầy những chỗ mới dọn xong. Ngay cả ở trên đỉnh núi, cũng chẳng có cơn bão tuyết nào trầm trọng tới mức này. Tôi nhìn tuyết rơi ở trong phòng anh kị sĩ một mắt. Chắc chắn là với vùng đất này thì nó là một cơn bão tuyết quá là tệ mà.
Sang ngày thứ hai thì cửa sổ đã dính đầy tuyết. Không có một tí ánh sáng nào có thể lọt qua được cả và căn phòng vẫn rất là tối như thể trời vẫn còn là ban đêm vậy. Trong một chốc thì tôi còn nghĩ rằng trời vẫn còn tối cơ. Anh kị sĩ một mắt cố mở cửa sổ ra để lau dọn nó, nhưng cửa sổ bị tuyết đóng chặt. Cơn bão tuyết vẫn tiếp tục dữ dội như những ngày khác, trời thì được những đám mây đen che phủ, làm cho vùng đất trở ảm đạm và buồn tối hơn, nhưng không có tối như ở bên trong.
Cho dù tôi rất là vui khi thấy tuyết chồng chất như vậy, anh kị sĩ một mắt nhìn chả vui tí nào và ảnh còn không cho tôi ra ngoài chơi nữa chứ. Gió cứ tiếp tục thổi và tuyết không ngừng rơi suốt cả ngày, tôi còn bắt đầu nghĩ rằng việc này có gì đó sai sai nữa cơ. Bão tuyết trên núi thường tiếp tục không ngừng nghỉ, nhưng có nhiều ngày bão sẽ bớt hoặc mạnh thêm. Cơn bão tuyết này, lại không hề có dấu hiệu nào cho thấy rằng nó sẽ dừng lại, cho dù một lúc ngắn đi chăng nữa. Cơn gió gào thét lên như thể nó rất là giận dữ và đang tàn phá vùng đất. Thời tiết rất là dữ dội luôn đó.
Khi tôi nghĩ về những thứ như vậy, một đêm có bão nữa đã trôi qua. Tôi tự hỏi là bao nhiêu tuyết đã đọng lại trong lúc tôi ngủ rồi nhỉ. Có một thứ cảm giác làm tôi cảm thấy khó chịu trong khi tôi nằm kế bên anh kị sĩ một mắt để ngủ. Dù tôi có cố nhắm mắt tới mức nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể nào ngủ được vì những cơn gió cứ tiếp tục thổi và đập mạnh cửa sổ, làm cho nó run lên một cách dữ dội.
Sang ngày thứ ba, cửa sổ phòng chúng tôi vẫn còn đóng rất chặt, nhưng bây giờ không chỉ là cửa sổ phòng chúng tôi nữa. Tuyết đã rơi dày tới mức mà nó đã phủ lấy tất cả cửa sổ trên tầng trệt. Điều đáng mừng là, có vẻ như bọn họ đã dự tính rằng việc này sẽ xảy ra cho nên các cửa sổ đều nhỏ hơn và chắc chắn hơn các tầng trên rất nhiều.
Trong phòng ăn thì, chủ đề nói chuyện được nhắc tới nhiều nhất là cơn bão. Đó là việc đương nhiên, vì tất cả những hiệp sĩ đều đến từ các vùng khác nhau và đây là lần đầu tiên mà bọn họ thấy tuyết rơi dày đến thế. Có một câu đùa giữa các kị sĩ rằng cứ đà này thì nó sẽ lấp đầy pháo đài mất, nhưng bây giờ thì nó cũng bình thường cho nên nó không phải là mối lo ngại lớn nhất… Hay đó là những gì mà tôi muốn tin nhưng anh đầu bếp, một người dân nơi đây đã nói rằng cứ mấy năm thì sẽ có một cơn bão tuyết nhưng đến mức như thế này thì nó rất là bất thường. Tôi phải nói thì bầu không khí của nhà ăn giờ thì rất là căng thẳng luôn đó…
Vì tôi là một tinh linh tuyết, cho nên tôi leo lên đỉnh của pháo đài và hét lên trời những thứ như “Tuyết, Ngừng lại mau!”, nhưng không có gì xảy ra hết. Cơn bão cứ tiếp tục thổi mạnh như trước và lơ tôi đi. Tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của chính mình.
Ơ, mình là một tinh linh tuyết mà?
Buổi sáng cứ thế mà tiếp tục, những kị sĩ cũng tiếp tục công việc dọn tuyết. Cho dù họ có dọn ra tuyết thành những lối đi chăng nữa, tuyết vẫn cứ thế mà lấp đầy khoảng trống đó, nhưng bọn họ vẫn phải làm. Bởi vì công việc dọn tuyết là một công việc rất là khó khăn, những kị sĩ phải thay phiên xúc tuyết. Họ sẽ hong khô những bộ quần áo ướt đẫm của mình bên lò sưởi trong lúc sưởi ấm chân tay. Tôi đã ở trong khu vực chung cũng khá lâu rồi và tôi cảm thấy tội lỗi vì mình không thể nào ngăn cơn bão này lại được. Cho nên để giúp đỡ bọn họ thì tôi đến gần những anh kị sĩ mệt mỏi mới đi vào và cho phép họ sờ lông tôi thoả thích.
Có vẻ như anh kị sị một mắt cùng với chỉ huy đã đi tới những ngôi làng gần đó để phụ việc xúc tuyết trên đường và mái nhà. Có vẻ như họ đang cố giúp càng nhiều nhà càng tốt vì phần lớn các ngôi nhà trong làng đều rất là cũ và không được kiên cố như ở pháo đài. Tôi chỉ mong là bọn họ cẩn thận hơn một chút, nhưng tôi nghĩ rằng nếu mà bọn họ té thì có hàng núi tuyết để đỡ bọn họ mà.
Tina tới và mang tôi ra cổng của pháo đài để chờ những kị sĩ trở về, nhưng lúc mà cánh cửa nặng trịch đấy được mở ra, gió thổi mạnh bạo, làm Tina phải rụt cổ lại vì quá lạnh. Cô ấy còn mặc rất nhiều áo ấm nữa và còn ôm tôi thật chặt nữa mà, dù tôi không nghĩ rằng ôm một tinh linh tuyết thì sẽ giúp làm ấm người lên đâu. Rốt cuộc thì vào giữa trưa, những kị sĩ trở về từ chuyến đi vào thị trấn.
“Chào mừng mấy anh trở về! Các thị trấn sao rồi?”
“Những ngôi nhà cũ cũ một chút đều sập hết và không có quá nhiều thiệt hại như tôi dự đoán. Dân làng đúng là quen với tuyết hơn chúng ta. Những thức ăn mà bọn họ chuẩn bị sẽ đủ và có rất là nhiều củi nữa. Chúng ta vẫn sẽ ổn nếu như tuyết vẫn tiếp tục rơi như này trong mấy ngàu tới.”
Với những lời đó, Tina hết cảm thấy lo lắng và cô ấy bắt đầu đùa giỡn với những kị sĩ khác. Cô ấy thả lỏng cái ôm của mình, đủ để tôi nhảy xuống đất. Ở hành lang đi vào thì, tôi chạy ra thế giới bên ngoài… Cho dù tôi có chạy lên phía trước đi chăng nữa, gió vẫn thổi rất mạnh nên tôi bị đẩy về lùi phía sau.
“Không! Đừng có chạy ra ngoài chứ Mil, tuyết bên ngoài đáng sợ lắm đó!”
Tôi nhìn lại về phía Tina, cô đang hét lên để gọi tôi trở lại, và khi tôi trở về, anh kị sĩ một mắt cũng đã trở về cùng với những con ngựa khác. Có rất nhiều dụng cụ khác nhau gắn lên người con ngựa, và tất cả bọn chúng đều được dùng để xử lí tuyết. Có mấy con còn kéo theo xe trượt tuyết để mang tuyết theo nữa.
Tôi muốn thử mấy cái xe trượt tuyết đó mà…
“Mi đã là một cô bé ngoan chứ?”
Đương nhiên rồi!
Tôi nhanh chóng chạy thành vòng tròn trong lúc sủa lên trong hành lang. Sau một lúc thì, tôi cũng đã bình tĩnh lại và quanh tôi ai cũng có một nụ cười đầy hạnh phúc hết. Bầu không khí căng thẳng hình như đã biến mất đi một chút. Tôi nghĩ rằng, vì tôi không thể giúp việc dọn tuyết, ít nhất việc mà tôi có thể làm là khiến cho bọn họ cười và cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng đúng là cơn bão tuyết này tệ thật đó. Cơn gió không có gây ra thiệt hại gì hết nhưng nó cứ như một cục tạ chì đâm vào mọi thứ. Con người, các toà nhà và cây cối đều bị phá huỷ trên đường của nó. Ngay cả tuyết cũng rơi rất là dày nữa. Chưa tới năm phút mà tuyết đã rơi tới mức phủ kín người tôi luôn rồi. Tôi phải liên tục lắc người để rũ tuyết đi.
“Mấy anh đi nghỉ, thay vào đó gọi về phân đội năm với phân đội tám ra đây!”
Chỉ huy, với một vẻ mặt đáng sợ, nhìn những kị sĩ trong lo lắng.
“Bây giờ ư? Anh đã nghỉ ngơi chưa?”
“Chúng ta phải nhanh lên vì mặt trời sắp lặn rồi.”
Chỉ huy ra lệnh và tất cả kị sĩ chấp nhận mệnh lệnh đó trước khi chạy vào trong pháo đài. Tôi đã mất công tới đây vì anh kị sĩ một mắt đó mà ảnh sắp đi rồi ư? Tôi đi vòng quanh chân anh ấy và kéo dây giày của anh về phía pháo đài để cố kéo anh ta vào trong, nhưng anh ta chỉ cười và nhẹ nhàng xoa người tôi.
Sau đó khoảng tám kị sĩ mặc những bộ đồ bảo hộ tuyết cùng với những con ngựa được trang bị những dụng cụ hốt tuyết tới. Có vẻ như mọi thứ được mang ra nhanh như vậy vì anh kị sĩ một mắt và chỉ huy cũng sẽ đi cùng.
“Chúng ta sẽ tới làng tiếp theo để hốt tuyết tiếp hay sao.”
Tất cả bọn họ đều là kị sĩ và bọn họ đang nói với Chỉ huy một cách thân thiện, điều đó làm tôi tự hỏi, rằng có ai trong số bọn họ có thể trở thành bạn của Chỉ Huy hay không.
“Không, một chút nữa thôi thì chúng ta hoàn thành tất cả mọi mọi việc ở đây và đến chân núi nơi mà tinh linh tuyết sống.”
Nghe được từ tinh linh, tai tôi vểnh lên và tôi lắng nghe một cách chăm chú.
“Anh chắc chứ, tôi nghe nó giống tự sát hơn đó! Đường lên bị tuyết ngăn lại mà!”
“Nếu như nó bị tắc thì đào nó lên thôi.”
“Thật luôn à…?”
Sau đó Kix hỏi.
“Anh định làm gì khi anh lên đó?”
“Mang một số lễ vật cho tinh linh để ngài ấy ngăn cơn bão này lại.”
Sau khi nói vậy thì, chỉ huy nhìn về phía con ngựa của mình, gắn trên người nó là nhiều chai rượu khác nhau. Nó có một mùi cồn rất nặng, cái loại mà chỉ đứng kế thôi thì cũng có thể thấy say luôn đấy. Chỉ huy quay ánh mắt mình lại.
“Những người lớn tuổi trong thị trấn nói rằng tinh linh đang nổi giận và cơn bão này chính là cơn giận của ngài ,và chúng ta cần phải cầu xin ngài ấy tha tội. Họ cũng nói rằng ngay cả khi chúng ta xin thứ tội với các vật cúng thì cũng không có nghĩa là cơn bão sẽ dừng ngay lập tức đâu.”
“Vậy chúng ta phải đi tìm đền thờ à?”
“Phải, chúng ta đã ngăn bọn họ lại bằng cách hứa là chúng ta sẽ mang lễ vật lên cho tinh linh tuyết. Bọn họ đi thì chỉ có đường chết thôi. Tôi không thể nào mà cho họ đi được.”
“Chỉ huy… Ngài thật lòng nghĩ rằng tinh linh là lý do à…?”
Kix tiếp tục hỏi, đúng hơn là, tôi mong rằng cậu ấy đừng cố hù doạ ai hết, nhưng có vẻ như không có kị sĩ nào nhận ra hết. Khi cuộc noi chuyện cứ tiếp tục thì càng có nhiều tuyết đọng lại trên cơ thể tôi hơn.
“Tôi cũng khá nghi ngờ lý do đó, nhưng tôi không nghĩ nó hoàn toàn sai. Thời tiết thực sự rất là bất thường.”
Chỉ huy trả lời với một giọng trầm thấp trong lúc nhìn lên. Cửa sổ và tuyết cứ tiếp tục va chạm vào nhau mà không ngừng nghỉ.
“Nếu như cơn bão tuyết này là do tinh linh làm thì… Cho tới khi mà ngài ấy hết giận thì có khả năng là cơn bão này sẽ kéo dài đến mãi mãi.”
Những kị sĩ xung quanh nhìn Chỉ huy với một vẻ mặt u ám. Tôi bắt đầu tự hỏi rằng việc gì sẽ xảy ra nếu như cơn bão cứ tiếp tục như thế này. Vào lúc này thì tình huống thì không có tệ cho lắm. Chúng tôi có nơi để đùa giỡn và cười cùng nhau, nhưng những người khác thì… Họ không có đủ thức ăn nước uống và họ sẽ không thể nào lấy thêm cho tới khi cơn bão kết thúc.
Sau đó, công việc lao động nhàm chán gọi là xúc tuyết đó cứ tiếp tục mỗi ngày. Cơ thể của các kị sĩ càng ngày các trở nên mệt mỏi hơn vì lượng thức ăn và nhiên liệu ngày càng ít đi. Nhuệ khí cũng đã giảm mạnh và không có khả năng là bọn họ sẽ được chuyển đi nơi khác. Không thể di chuyển, có thể bọn họ đã tin rằng mình sẽ phải chờ cho tới khi mình chết cóng. Mặt của bọn họ thì xanh xao và chỉ huy nói thứ gì đó về việc mùa xuân chắc chắn sẽ tới nếu như bọn cứ tiếp tục chịu đựng. Anh ấy rất là im lặng trong lúc nói rằng anh ấy sẽ lo cho mọi người ở đây.
“Nếu như chúng ta không đi thì chắc chắn nó sẽ quá trễ. Chúng ta cần phải mang những lễ vật này tới đền thờ, và dù rằng khả năng đó thấp tới mấy đi chăng nữa, vẫn có khả năng là nó sẽ thành công. Chúng cần phải đi ngay lúc mà ta vẫn còn sức.”
“Đương nhiên là nó rất là nguy hiểm nếu như chúng ta đi tới đền thờ trong cơn bão này nhưng đền thờ không có quá xa. Ai không thấy tự tin với sức mạnh của mình thì có thể ở lại. Chúng ta đã hứa với dân làng là chúng ta sẽ đi rồi mà.”
Không biết là tốt hay xấu, nhưng tại pháo đài này thì không có ai sẽ nói những từ như “Tôi không có tự tin với sức mạnh của mình, cho nên tôi sẽ ở lại trông coi pháo đài” cả.
“Nếu như chỉ huy và phó đội đi thì chúng ta sẽ đi!”
“Đúng đó, tao chỉ tự tin với mỗi sức mạnh của mình thôi mà!”
“Đúng đó, cơn bão tuyết khỉ gió nào cơ chứ!?”
Cho dù mới lúc trước thôi thì ai cũng xanh mặt cả lên, giờ thì sĩ khí của mọi người cũng đã tăng lên cùng với những tiếng hét của mình. Những trái tim đang bùng cháy của bọn họ đã làm tan đi lớp tuyết, nhưng tất cả đều nằm trong dự tính của Chỉ huy. Chỉ huy và anh kị sĩ một mắt, cả hai cùng cười lên, nhưng một anh kị sĩ khác nói một cách gấp gáp.
“Oi! Nhanh lên nào, tao muốn về trước khi mặt trời lặn.”
Nghe vậy tất cả mọi người đều bắt đầu đứng dậy và lấy thiết bị cho riêng mình. Anh kị sĩ một mắt xoa lấy đầu tôi một lần cuối trước khi đứng dậy, và tôi chỉ có thể kêu lên thôi.
“Ồ!”
“Oi, ồn ào quá đi. Mi sẽ phải ở lại để canh chừng pháo đài đó~”
Cho tôi xin lỗi, vì tôi gần như chắc chắn rằng mẹ đang giận vì tôi trốn ra ngoài đó. Đáng lí ra tôi nên ở nhà canh nhà cơ, nhưng tôi đã rời khỏi nhà trong lúc mà mẹ dành một tháng đi tới thủ đô đó.
“Con ở đâu vậy chứ Milfiria!?”
Tôi hiểu ra rồi, trong lúc tôi đang chơi đùa cùng với các anh kị sĩ thì, mẹ đang ở trên núi và đang rất là giận dữ luôn. Tôi có thể cảm thấy cơn giận của mẹ qua những bông tuyết và tôi có thể nghe tiếng mẹ gào thét lên trong từng cơn gió.
Dân làng nói đúng, nó có liên quan tới tinh linh và trừ khi tôi làm dịu đi cơn giận của mẹ thì bão tuyết sẽ cứ thế mà tiếp tục trong một khoảng thời gian dài. Có thể nó sẽ là một cơn bão tuyết kéo dài tới vô tận luôn.
Nếu như anh kị sĩ đi gặp mẹ thì, tôi cũng phải có mặt ở đó mới được. Vì tôi mà mới có cơn bão tuyết này mà, cho nên tôi đành phải dùng chân trước của mình để cào lấy giày của anh kị sĩ. Tôi đang cố nói cho anh ta là “Đem bé đi theo nữa!”
“Thật sự là mi không muốn canh pháo đài cho bọn ta ư?”
Khoé môi của anh kị sĩ một mắt hơi nhểnh lên một tí, và anh ấy bế tôi lên và ôm lấy tôi như cách mà Tina bế tôi, với một tay ôm lấy chân trước của tôi và tay còn lại quấn quanh bụng tôi.
“Ta xin lỗi vì ta không thể mang mi theo, trông chừng mi trong cơn bão tuyết này thì khó lắm.”
Người nói ra điều đó với một giọng lạnh băng trong lúc nhìn chúng tôi là anh Chỉ huy lạnh lùng.
Tôi nhận ra được rằng ánh mắt của anh ta đang cảnh báo tôi, rằng mang tôi theo lên núi trong thời tiết này thì rất là khó khăn, và bảo rằng tôi không nên đi theo.
“Ta xin lỗi… Nhưng nó rất là nguy hiểm…”
“Đương nhiên rồi, Tina. Xin cô trông Mil giúp.”
Cho dù Chỉ Huy có yếu lòng đi một chút sau khi tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, anh kị sĩ một mắt vẫn không thay đổi quyết định của mình. Tina nhanh chóng đi tới và kéo tôi ra khỏi vòng tay của anh kị sĩ một mắt.
Không! Không, không!
Bé cần phải đi cơ!
Vì tôi mà mới có cơn bão tuyết này và điều đó có nghĩa rằng tôi phải đi cùng các kị sĩ để xoa dịu cơn giận của mẹ lại! Tôi cần phải xin lỗi mẹ vì đi mà không cho mẹ biết và xin sự tha thứ từ bà! Rốt cuộc thì tôi quyết định hết sức chống cự lại, vung chân khắp nơi. Nhưng nó vô dụng, so với cái nắm chắc như thép của anh kị sĩ một mắt thì những chống cự của tôi đều vô dụng. Tôi chỉ có thể cào lấy không khí trong tuyệt vọng mà thôi.
“Ta sẽ sớm trở về và chúng ta sẽ cùng chơi trong phòng.”
Anh kị sĩ một mắt an ủi tôi, nhưng tôi không muốn chơi!
“Mil này, sao mi không đi vào và nấu ăn cùng với ta nhỉ?”
Mong muốn của tôi bị bọn họ lờ đi và anh kị sĩ một mắt đưa tôi cho Tina. Cô ấy nắm lấy tôi thật chặt để tôi không thể đi theo sau các kị sĩ khi bọn họ đi qua khỏi cổng vào của pháo đài.
“Đi nào!” Chỉ huy ra lệnh và tất cả những kị sĩ leo lên ngựa của mình, đi vào cơn bão. Lúc bóng lưng của bọn họ dần mờ đi trong cơn bão tuyết đó, tôi kêu lên những tiếng đầy phản đối.
----------------
Bé cáo vô tội, anh kị sĩ một mắt mới có tội.~
Mà lâu lắm rồi chưa có chương mới nhỉ, coi đây là quà mừng hết năm đi :3