Tôi tự hỏi bao nhiêu ngày đã trôi qua rồi nhỉ, nhưng tôi biết chắc là đã khá là lâu kể từ khi tôi đi lạc vào pháo đài và cho tới bây giờ thì ngày nào thì vui vẻ và yên bình hết. Dạo gần đây thì tôi sống cùng phòng với anh kị sĩ một mắt và hôm nay chúng tôi dậy rất là sớm. Anh kị sĩ một mắt nhanh chóng tập luyện trước khi chúng tôi cùng tới phòng ăn.
Sau bữa sáng, anh kị sĩ một mắt bỏ tôi ở lại và đi làm việc của anh ấy. Như mọi khi, tôi rất là phấn khích khi được chơi ở ngoài. Tôi rất thích để lại các dấu chân của mình trên lớp tuyết mới toanh đó trong lúc chay nhanh hết mức có thể và đào hố trên các lớp tuyết. Và đúng như dự đoán, khi chơi trong tuyết, những lớp tuyết đáng hận đó sẽ dính vào người tôi cho nên tôi lại nhờ tới sự giúp đỡ của Anh Trai kị sĩ đó. Người mà trước đây từng giúp tôi đấy.
Đối diện với khu vực sinh hoạt và cổng vào thì, có một vườn cây ăn quả mà chim rất hay tới. Tôi đến đó để ngắm những con chim ăn các quả dại rụng xuống và cả mấy quả chín vẫn còn ở trên cây nữa. Miễn sao tôi không tới quá gần thì chúng sẽ không bay đi. Cho dù bọn chúng không có thích tôi tới gần cho lắm, những dấu chân mà bọn chúng để lại trên tuyết nhìn rất là dễ thương, nhìn thấy chúng thôi thì tôi cũng thấy hạnh phúc biết bao luôn rồi.
Sau khi ngắm đám chim xong thì tôi đến chuồng ngựa để chào những chú ngựa tại đó. Cùng lúc đó thì chỉ huy Cromwell tới cho nên tôi chơi cùng anh ấy. Có vẻ như tôi trở thành một người bạn thân thiết của anh ấy rồi, tôi ước gì anh ấy kết bạn với ai đó trong đoàn kị sĩ thì tốt. Có vẻ như Chỉ huy tới đây gần như mỗi ngày trước buổi chiều, cho nên tôi mong rằng anh ấy vẫn làm việc đàng hoàng. Có thể là anh ấy được nghỉ sớm trước khi đến đây nhỉ? Ngoài ra thì, khi tôi chơi cùng với Chỉ huy thì tôi cẩn thận để không đi quá xa chuồng ngựa vì anh ấy vẫn chưa quen nói chuyện với người khác hay sao đó. Khi tôi vẫy đuôi để tới gần và liếm tay anh ấy thì, máu phụt ra từ mũi của Chỉ huy.
Việc mà một người vẫn nhìn rất là xinh đẹp như vậy khi phụt máu mũi ra thì đúng là một việc kì lạ. Cromwell nhanh chóng bịt mũi lại và ngăn không cho máu mũi chay ra, nhưng nó đã quá trễ rồi, tôi đã thấy cảnh tượng đó, cảnh Cromwell bịt cái mũi đang chảy máu của mình lại trong khi người đang run lên. Một vẻ mặt thích thú xuất hiện trên mặt anh ấy trong lúc con ngựa của anh nhìn một cách lo lắng. Sau khi anh ấy đã bình tĩnh lại rồi thì, anh lấy ra một chiếc khăn tay nhìn rất là sang trọng từ trong túi và lau đi cái mũi đang chảy máu của mình, trong khi làm việc đó một cách xấu hổ.
“Ta ổn mà, ta ổn mà… Chỉ là trái tim của ta vẫn chưa có sẵn sàng mà thôi…”
Việc đó ổn vì anh ấy rất là xinh đẹp ngay cả khi anh có chảy máu mũi đi chăng nữa, đúng hơn vì anh ấy là một người bạn của tôi. Khi mà trời đã chiều rồi thì, Chỉ huy cần phải đi về, điều đó rất là rõ ràng vì anh ấy nhìn chẳng muốn về chút nào cả. Anh kị sĩ một mắt tới để đón tôi và tôi chơi cùng với anh như một bé cáo ngoan ngoãn để anh ấy cho tôi thịt khô như đồ ăn vặt. Tôi rất là hạnh phúc.
Ở thế giới này, tôi chỉ có một mình mẹ mà thôi, nhưng bây giờ thì, có vẻ như tôi đã là một thành viên của một gia đính lớn rồi, và thêm vào đó, tôi cũng rất là hạnh phúc nữa. Nghĩ về việc này, tôi nhanh chóng ăn hết bữa tối và hướng tới khu vực chung để chờ được tắm. Trong lúc tôi chờ thì tôi được Tina chải lông và chơi cùng với Kix… Điều đáng buồn là Kix chỉ tắm một lần mỗi bốn ngày mà thôi. Cho dù vậy, ngay cả khi tôi đang ở trong khu vực chung đi chăng nữa thì tôi vẫn phải cẩn thận. Cho dù tôi có đụng chạm tới phần yêu thích động vật của chỉ huy đi chăng nữa, anh ấy vẫn sẽ giận chúng tôi vì chúng tôi làm ổn và sẽ rầy chúng tôi.
Xin đấy, ai cũng được, hãy làm bạn với anh ấy đi…
Nhắc về việc đi tắm thì, trước đây thì tôi bị ép đi vào phòng tắm một lần rồi.
Đó là một ngày đầy nắng và tuyết bắt đầu tan, cho nên tôi đã vấy bùn lên hết lớp lông của mình. Nhiều tới mức mà các kị sĩ nhìn tôi một cách thích thú. Sau đó thì tôi bị anh kị sĩ một mắt kéo vào phòng tắm. Ban đầu thì tôi cảm thấy rất là hưng phấn đó chứ… Nhưng khi mà anh ấy cởi hết ra thì tôi sốc toàn tập.
Tôi đang mong chờ rằng ít nhất thì anh ấy phải mặc đồ lót chứ, nhưng không… Mấy anh kị sĩ khác đến đây để tắm cũng vậy. Tôi cũng thấy anh Chỉ huy ở đó nữa, đang ở một mình và đang quan sát mọi người. Đương nhiên, anh có hoà đồng một chút thì có chết ai đâu? Tôi cố chạy khỏi phòng thay đồ để không phải tắm cùng với bọn họ.
Nhưng điều đáng buồn là kế hoạch tẩu thoát của tôi thất bại.
Anh kị sĩ một mắt bắt tôi lại và chỉ nghĩ rằng tôi ghét việc tắm mà thôi. Cho nên trong lúc tôi được tắm thì tôi kiên quyết không mở mắt ra và tất cả mọi người đều cười lên suốt lúc đó. Xấu tính thật đấy, nhưng vì tôi đã chết đi trước khi kịp trở thành người lớn cho nên sâu bên trong thì tôi vẫn chỉ là môt thiếu nữ hồn nhiên trong sáng mà thôi. Tôi tin chắc rằng nếu như tôi nhìn thì tôi sẽ bị ám ảnh suốt đời mất.
Ngoài ra, có một suối nước nóng và tôi cảm thấy hứng thú với nó, nhưng tôi đành phải nghe lời khuyên của anh kị sĩ một mắt rằng “Nó sẽ quá nóng với mi”. Tôi cũng có thể cảm thấy một chút bầu không khí của “Lửa” trong suối nước nóng, cho nên nó sẽ không tương thích với tôi, vì tôi là một tinh linh tuyết. Đúng ra thì, suối nước nóng đó rất là bất thường vì nó nóng hơn một suối nước nóng bình thường cho nên tôi không thể lấy can đảm để mà nhảy vào được. Khi mà anh kị sĩ một mắt tắm xong rồi thì hai chúng tôi trở về phòng và đi ngủ.
Tôi rất thích khi anh ấy xoa nhẹ đầu tôi và nói “Ngủ ngon” trước khi cả hai đều đi ngủ.
Cứ như thế này, những tháng ngày tôi ở pháo đài trôi qua một cách yên bình. Tất cả những kị sĩ nơi đây đều rất là tốt bụng, không có ai bắt nạt tôi hết cả, và cũng không còn bất cứ một con chó hoang nào lạc vào trong đây nữa. Ngày nào cũng vui hết, nhưng khi tôi nhớ lại thì, mẹ sắp về núi mất rồi…
Nếu như tôi không trở về đỉnh núi thì, tôi sẽ làm mẹ lo mất….
Tôi chợt nhớ tới mẹ, người sắp trở về, tuy vậy, tôi không thể rời đi mà không nói gì được. Anh kị sĩ một mắt sẽ rất là lo lắng nếu như tôi cứ thế mà biến mất. Không thể nói thì đúng là bất tiện thật. Tôi không thể cảm ơn hay nói tôi thích nơi này đến mức nào được.
Một buổi chiều khi tôi đang đi dạo quanh những hàng rào sắt vây quanh pháo đài. Những khoảng cách giữa các thanh sắt thì cũng đủ để tôi luồn cơ thể nhỏ bé của mình qua, như cách mà tôi đi vào vậy. Chào tạm biệt là một việc rất là khó khăn, đặc biệt là với anh kị sĩ một mắt. Ngay cả khi những suy nghĩ trong đầu tôi đang gào thét lên rằng, tôi cần phải trở về với mẹ, chân tôi không hề di chuyển về phía trước. Tôi tự hỏi rằng liệu mẹ đã biết chưa nhỉ, nếu biết thì mẹ có cho phép tôi xuống chơi nữa hay không. Tôi ngồi xuống lớp tuyết, nhìn lên núi. Từ từ, tuyết bắt đầu rơi. Sau đó thì gió càng ngày càng mạnh hơn và nó trở nên dữ dội hơn, xém nữa thổi bay tôi đi. Đó là một cơn bão tuyết. Khung cảnh tuyệt đẹp đó giờ đã trở thành một khoảng không trắng xoá và trong nháy mắt, nó đã trở thành một cơn bão tuyết.
Và thế nó đã cho tôi lý do thích hợp để trở lại pháo đài cho nên tôi quay người lại và đi vào trong. Nhưng cơn bão tuyết đó vẫn không ngừng lại sau ba ngày…