Trở về pháo đài từ việc tuần tra hồi sáng, Grail cởi áo khoác của mình và cởi găng tay bị ướt vì tuyết và đi về phòng cùa mình.
Anh để các cây kiếm và các vũ khí tập dư ở chỗ khác, nhưng anh vẫn lo là Mil có ổn mà không bị thương hay gì không. Bé cáo vẫn chưa quen với việc sống trong nhà.
‘Mình không hề để ai trong coi nó vì nó vẫn còn rất là xấu hổ, nhưng đáng ra mình nên nhờ ai đó đang rảnh.’
Trong lúc di chuyển thì, anh kiểm tra xem anh có để thứ giữ thứ gì nguy hiểm trong phòng hay không. Đúng hơn thì, anh không có để những vật dụng nội thất không cần thiết và anh còn lau sàn nữa chứ. Anh không muốn những bàn chân mảnh mai ấy bị thương, nên anh không chừa sót lại một miếng dằm nào trên sàn.
Anh thấy cánh cửa phòng mình, nên anh lấy ra chìa khoá trong túi và nhét nó vào ổ khoá với một chuyển động thuần thục. Anh không có kiên nhẫn cho lắm, nhưng bởi vì Mil có thể đang ngủ bên trong phòng, nên anh mở cửa một cách nhẹ nhàng.
“Mil?”
Anh đương nhiên là sẽ nhìn về phía giường của bé cáo con ấy, cái giỏ với một tấm chăn ấy.
Tuy vậy, cái giỏ thì trống không, và sau khi Grail nhìn khắp phòng thì anh cứng người lại.
Anh chỉ có thể thấy một màu mà thôi. Đen, đen, đen.
…Cái gì thế này.
Có một cái bàn trong phòng và trên đó là một lọ mực bị đổ ra. Lọ mực đang ngấm vào đống tài liệu đang viết dở và cái bàn, một màu đen. Mực chảy xuống từ bàn cũng làm dơ ghế và sàn nhà, làm cho căn phòng của Grail trở nên tan tác.
Phòng mình xảy ra cái quỷ gì thế. Anh nghĩ đó có thể là một tên trộm, nghĩ vậy thì mặt anh nhăn lại một cách đáng sợ. Tuy vậy, từ những dấu chân của thủ phạm khắp phòng, không cần quá lâu thì anh cũng nhận ra ai là thủ phạm.
Grail thở dài và cười một tiếng. Anh rất là lo lắng, nhưng anh thấy thoải mái hơn khi biết thủ phạm là ai. Những quyển sách mà anh đặt trên bàn trong lúc viết ra các tập tài liệu đó thì được sắp xếp một cách ngăn nắp dưới sàn nhà với các dấu chân trên đó. Mil làm đống này à? Con bé đang cố làm gì vậy chứ?
“Mil?”
Grail tiếp tục nhìn quanh phòng của mình. Trong căn phòng đơn điệu này thì không có quá nhiều chỗ để trốn. Những dấu chân màu đen cũng lộ ra vị trí của thủ phạm. Grail nhìn xuống giường mà không cần suy nghĩ.
“…”
Bé cáo màu trắng đang ở đó.
Dưới giường, tại góc tối nhất.
“Mil này.”
Khi Grail gọi tên con bé thì, Mil run người lên và nhìn sang đây. Con bé đang nhìn Grail. Nhưng con bé lại không nhìn thẳng vào mắt anh.
Con bé nhìn rất là tội lỗi, trong khi con bé cố dấu những dấu chân đầy mực dưới chân mình. Con bé đang cố dấu chứng cứ à?
Khi mà anh nhìn xuống dưới gần giường được một lúc thì, Mil cẩn thẩn nhìn về phía anh trong khi chùng đầu xuống. Tuy vậy, khi mà ánh mắt hai người chạm nhau thì, con bé nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Con bé nhìn đâu đó với một vẻ mặt cứng nhắc.
Con bé đang che hai bàn chân dơ bẩn của mình, và đang trốn dưới giường, cố gắng né tránh ánh nhìn của Grail. Những thái độ đó thôi thì Grail cũng biết là con bé là thủ phạm.
Đầu tiên thì, nó hiện rõ trên mặt con bé.
Nếu như con bé không có liên quan thì, con bé sẽ không làm một vẻ mặt buồn phiền như vậy.
Bầu không khí mà con bé đang toát ra cứ như ‘bây giờ là tận thế vậy’. Grail không thể nhịn lại nữa và cười lên.
“Ổn mà. Ta không giận mi đâu.”
Khi mà anh nói với một giọng hiền lành nhất có thể, mắt của Mil sáng lên với hy vọng dưới gầm giường tối tăm ấy. Để kiểm tra lại thì, con bé nhìn lên trong lúc người mình đang run lên.
“Đó là lỗi của ta khi quên đóng nắp lọ mực lại.
Nếu như lọ mực được đóng nắp kĩ hơn thì, bé cáo sẽ không mở nó ra được. Không thể nào với những bàn chân vụng về đó được.
Anh cũng không kiểm tra các vật trên bàn vì anh không nghĩ là bé cáo sẽ trèo lên được.
“Vậy nên, đi ra nào.”
Grail với tay xuống giường. Anh nắm lấy Mil, vẫn còn đang che hai chân trước của mình, quanh cổ và kéo con bé ra. Mil không chịu tự mình đi ra, nhưng con bé cũng không phản kháng lại.
“A, chúng đen thật này. Hơn nữa, cả bốn bọn chúng luôn chứ.”
Anh cười khi thấy bàn chân của con bé. Có lẽ đó là lý do vì sao mà anh không thấy giận hay ngốc đi khi biết con bé làm dơ phòng mình như vậy.
Anh xoa đầu Mil, con bé đang làm một vẻ mặt y hệt một con người.
“Mi không bị thương là tốt rồi. Hãy đi rửa vết mực này thôi.”
Khi anh nói vậy một cách hiền lành thì, Mil, đang có một vẻ mặt phiền muộn, đột ngột kêu *kyunkyun* và ôm lấy chân Grail mà không hề báo trước. Nếu như nó dược dịch ra thì có thể nó có nghĩa là “Wa~n, em xin lỗi maaaaaaà!”. Con bé cứ như một đứa trẻ khóc vì biết mình không có tội vậy đấy.
Con bé khóc cứ như muốn được tha thứ vậy đấy, nhảy lên nhảy xuống với hai chân sau của mình và cào lấy quần của Grail với chân trước của mình. Vì hành động đó quá ư là dễ thương và Grail không muốn dừng lại giữa chừng, cho nên Grail đành phải hy sinh chiếc quần dài của mình một cách hài lòng. Mực dính trên chân trước của Mil vẫn chưa khô mà.
◇◇◇
A… Tôi xin lỗi mà.
Tôi thật sự rất là xin lỗi mà.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị mắng và bị đuổi ra khỏi pháo đài rồi cơ, nhưng anh kị sĩ là một người rất là hiền lành. Ngay cả khi tôi vấy bẩn phòng anh ấy với mực đen, anh ấy vẫn không hề la tôi, nói rằng đó là lỗi của anh ấy vì đã quên đóng nắp lại. Tôi còn gây thêm thiệt hại trước đó nữa chứ, làm bẩn quần của anh ấy, nhưng anh ấy chỉ cười cứ như anh ấy không hề quan tâm vậy. Tốt bụng quá đi chứ!
Hơn nữa thì, anh ấy đang cố hết sức mình để lau mực đi từ chân của tôi. Ngay cả khi anh ấy đang nói rằng, “Nó không ra được bao nhiêu.” Anh ấy vẫn ngồi chéo chân mà lau mực từ chân tôi với một cái khăn ướt. Từ việc rửa chân của tôi với một xô nước ấm, mực gần trôi đi hết, nhưng chân tôi vẫn còn một màu xám.
Anh ấy đang chạm vào cái bụng nhạy cảm của tôi, nhưng tôi không tư cách để phàn nàn cả. Bây giờ thì tôi chỉ có thể tử kiểm điểm bản thân và cảm ơn anh ấy thôi.
Cảm ơn anh nhiều lắm, và tôi rất là xin lỗi. Tôi muốn truyền đạt những lời như vậy, nên tôi liên tục liếm lấy tay của anh kị sĩ. Khi tôi làm vậy, anh ấy bảo “Ổn mà, ổn mà,” và nhanh chóng rụt tay anh ấy lại. Xui thật đấy.
Cuối cùng thì, bốn chân của tôi đều có các chiếc vớ màu xám nhạt. Anh kị sĩ có nói rằng “Chúng sẽ hết khi mi chạy trong lớp tuyết.” Tôi cũng mong vậy chứ. Nếu như chúng không hết thì, chứng cứ về thất bại này của tôi sẽ theo tôi suốt đời mất.
Sau đó thì, anh kị sĩ một mắt bắt đầu dọn phòng của mình. Các quyển sách thì không bị hư nhiều lắm, và anh ấy đọc rất là nhiều nên anh ấy bảo việc này không sao hết cả. Mừng thật đấy, nhưng tôi xin lỗi.
Vết bẩn trên sàn nhà hay trên ghế vẫn chưa hết sạch, nhưng anh ấy bảo rằng anh ấy sẽ tiếp tục dùng chúng. Tôi xin lỗi mà.
Về phần cái bàn thì, mực ngấm sâu vào bàn, và nó cũng rất cũ nữa chứ, nên anh ấy bảo rằng anh ấy sẽ thay một cái mới. “Ta định thay cái bàn này rồi, nên bây giờ là lúc đó rồi nhỉ,” anh ấy nói vậy, nhưng tôi xin lỗi.
Về những đống tài liệu quan trọng ấy đều đã bị hư hết rồi. Tôi xin lỗi!
“Ta luôn có thể viết nó lại mà.”
Anh hiệp sĩ một mắt quá là hiền lành tới mức mà tôi thấy đau dùm anh ấy.
Khi anh ấy dọn dẹp thì, tôi không thể gúp vì tôi chỉ là một con cáo mà thôi, đứng sau anh ấy một cách im lặng. Để không ngáng đường anh ấy thì, tôi chỉ đứng im lặng với một vẻ mặt khó chịu, nhìn anh ấy làm việc.
“…”
Trước mặt tôi thì, anh kị sị một mắt đang dọn những thứ mà tôi làm trong khi tôi khôn làm gì cả. Tuy vậy, anh ấy không có ghét một người vô dụng như tôi, nhưng đúng hơn là, anh ấy chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía này và cười ma thôi.
Tôi tự hỏi tại sao nhỉ?
Sau khi anh ấy rửa chân cho tôi và lau dọn phòng mình xong thì, anh ấy vắt hết nước vào một xô nước bẩn và giãn cổ. Chắc nó mệt lắm nhỉ. Tôi cho anh ấy thêm việc làm. Tôi không còn việc nào khác ngoài việc lo lắng cho anh ấy.
“Giờ nghỉ trưa sắp hết rồi.”
“…!”
X-Xin lỗi, tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi vì đã bắt anh lau dọn trong giờ nghỉ quý giá này của mình.
Tôi đi vòng quanh anh kị sĩ một mắt.
Tuy vậy, anh kị sĩ một mắt hình như không quan tâm lắm về giờ nghỉ trưa của mình. Anh chỉ nhấc cái xô lên, nhìn tôi một cách hiền lành và nói đùa.
“Giờ thì, chúng ta sẽ đi gặp Chỉ huy chi nhánh. Anh ta là người có chức vị cao nhất tại đây, nên đừng có cắn anh ấy nhé.
…Mn? Ngài Chỉ huy chi nhánh ư?
Sau khi chúng tôi cất đi xô nước thì chúng tôi sẽ gặp Chỉ huy chi nhánh. Tôi cố hết sức để leo các bậc thang, và đi dọc hành lang im lặng đó. Tại đây thì, bầu không khí thấy khang khác hay sao ấy. Khác với phòng ăn ồn ào, hay các phòng ngủ yên tĩnh thì tôi có thể thấy sự khác biệt trong bầu không khí nơi đây, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn rất nhiều. Tôi thẳng lưng của mình lại và tới gần anh kị sĩ một mắt hơn.
Anh ấy nói là ‘Chỉ huy’ chi nhánh, cho nên anh ta chắc hẳn phải có chức vụ cao hơn anh kị sĩ một mắt phải không, vì anh ấy là ‘Phó’ Đội mà. Trước đó anh ấy còn nói là anh ta là “người có chức vụ cao nhất tại pháo đài này mà”.
Từ việc lo lắng về gặp mặt anh ta, các bước chân của tôi rung lắc dữ dội. Tôi có một chân, nên tôi thắc mắc là tôi nên bước chân nào trước.
Nếu như Chỉ huy chi nhánh không cho phép thì, tôi thắc mắc là tôi vẫn được ở đây hay không.
Nếu như anh ta là cấp trên của anh kị sĩ một mắt thì, tôi tự hỏi là anh ta có già hơn và mạnh hơn hay không.
Trong đầu tôi thì, tôi tưởng tượng anh ta là một người đàn ông to lớn và khoẻ mạnh như gấu. Anh ta là người đứng đầu pháo đài trong một môi trường khắc nghiệt như vậy mà. Anh ta cần phải là một người như thế nếu muốn ở đây.
Chúng tôi dừng trước một cánh cửa bằng gỗ lớn. Có lẽ đây là văn phòng của chỉ huy chi nhánh. Sau đó thì, anh kị sĩ một mắt đột ngột gõ cửa mà không báo trước. Chờ đã nào, tôi vẫn chưa sẵn sàng…! Tôi có sửa tóc của tôi, nhưng tôi đột ngột nhận ra là tôi không có tóc.
Khi mà tôi nhận ra một thứ vặt vãnh như vậy, một câu trả lời đến từ trong phòng và anh kị sĩ một mắt mở cửa.
Tôi lấy hết dũng khi để gặp mặt con gấu nắm quyền đó và đi vào trong căn phòng rộng ấy. Dù tôi đang trốn dưới chân anh kị sĩ một mắt.
Tôi cảm thấy một thứ gì đó không có đúng cho lắm từ lúc tôi đi vào phòng, từ mùi của phòng. Tôi hiểu rằng mùi của gỗ trong lò sưởi sẽ rất là mạnh, nhưng cũng có mùi sạch sẽ của xà phòng nữa chứ. Tại pháo đài toàn đàn ông này, chỉ có nữ kị sĩ Tina có mùi như vậy thôi. Mùi hương sảng khoái gì đây chứ.
Căn phòng thì không có cái gì lạ thường cả. Có các kệ sách và các tủ bên tường, một cái bàn thấp kiểu cách cùng với một chiếc sô-pha màu đen rất là hợp vối nhau, và một bàn bên cửa sổ. Hơn nữa thì, sàn nhà được trải thảm và rất là mềm, rất là tốt cho bàn chân của tôi.
“Cảm ơn anh vì ngày hôm nay, chỉ huy.”
Anh kị sĩ chào chỉ huy trong lúc đứng tại lối vào. Giọng anh ấy trầm hơn, lịch sự hơn và bình tĩnh hơn lúc mà anh ấy nói với tôi. Từ đó, tôi nhìn về phía bàn. Ngay lúc mà tôi thấy anh ta, hình ảnh về một người đàn ông lớn tuổi to lớn như gấu bị đập nát và biến mất.
Người đang ngồi ở đó là một người đàn ông điển trai với mái tóc dài tới vai. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của anh ta, cặp mắt dài, những cặp lông mày điển trai, cái mũi thon dài và môi của anh ta được sắp xếp thật hoàn hảo trên mặt anh ta. Anh ta không đẹp như mẹ, nhưng anh ta có một vẻ đẹp lưỡng tính.
Và anh ta còn trẻ hơn những gì mà tôi đoán nữa. Anh ta nhìn còn trẻ hơn cả anh kị sĩ một mắt nữa chứ. Tuy vậy, anh ta có vẻ như đã được huấn luyện một cách đàng hoàng, vì anh ta không có một cảm giác để ai đó nhận nhầm anh ta là phụ nữ.
Anh ta cho tôi một ấn tượng là một cấp trên khó tính và lạnh lùng.
“Hôm nay, tôi ở đây là để nói về con cáo con mà tôi nhắc tới vài hôm về trước. Tôi có thể chăm lo nó tại pháo đài này hay không? Tôi cũng mang con cáo mà tôi nhắc tới theo nữa.”
“…Cái gì cơ?”
Nghe những lời của anh kị sĩ một mắt ấy, ngài Chỉ huy chi nhánh cau mày lên. Có vẻ như anh ta không thích việc tôi ở đây cho lắm.
Ngài Chỉ huy từ từ chuyển hướng nhìn sang phía tôi, người đang nấp sau chân của anh kị sĩ một mắt.
Như thể tôi đang bị ánh mắt đen thẳm ấy nhìn xuyên qua vậy, đến mức mà tim tôi đập như điên vì lo lắng.
Tuy vậy, tôi rất là tự tin về vẻ ngoài của mình. Nói thật thì, tôi rất là dễ thương luôn ấy.
…Vâng, tôi xin lỗi.
Dù vậy thì! Sau khi nhìn thấy một tôi dễ thương như vầy thì, sẽ không có ai nghĩ rằng ‘Uwaa, xấu quá đi,’ hay ‘không thể nào một thứ như này tồn tại được’. Dù ngài Chỉ huy là một người lạnh lùng, tôi không nghĩ rằng anh ta sẽ nói “Tôi không cho phép. Ném nó ra ngoài,” với một bé cáo tội nghiệp như vậy cả.
Tôi là một bé cáo tội nghiệp mà. Mẹ thì đến thủ đô, nên tôi không còn nơi nào để đi cả. Tôi rất là hư đốn và làm đổ mực khắp nơi (vết thương tinh thần), nhưng tôi là một đứa trẻ ngoan. Tôi rất là thích tuyết mới và thuờng hay vui đùa quá mức nhưng, bản thân tôi là một đứa trẻ ngoan. cho tôi ở lại đi mà!
Tôi cầu xin ngài Chỉ huy với ánh mắt của mình trong lúc nghĩ như vậy.
Khi ánh mắt của anh ta chạm với ánh mắt của tôi, anh ta trợn mắt lên để cố chớp mắt. Tôi không nói quá đâu, chỉ để chớp mắt mà thôi. Trong ánh mắt đó thì, tôi thấy nhiều thứ hơn sự lạnh lùng, nhưng tôi không biết nó là gì cả.
Những phản ứng sau đó của anh ta thì rất quan trọng với tôi.
Ngài Chỉ huy nhắm mắt lại, cau mày thật lớn, cắn chặt răng lại và co mặt lại.
Hể? Tôi sẽ bị là à…? Có phải đó là một việc không thể không?
Tuy vậy thì, vẻ mặt của anh ta không kéo dài được bao lâu, và anh ta trở lại vẻ mặt bình tĩnh như cũ. Và cứ như thể chưa có việc gì xảy ra vậy — như thể anh ta chưa hề thấy tôi vậy — anh ta quay sang anh kị sĩ một mắt.
“Nó à?”
Một giọng lạnh băng. ‘Nó’ chắc là đang nói về tôi.
Ôi không, chắc anh ta ghét tôi rồi. Tôi nhìn anh hiệp sị một mắt trong lo lắng, nhưng mặt của anh ấy thì vẫn cứ như cũ…
“Đúng rồi, dễ thương chứ?”
Môi anh ấy cong lên trong lúc anh ấy nói điều đó một cách nhẹ nhàng. Làm sao mà anh có thể như thế trước ngài Chỉ huy chứ nhỉ?
Ngài Chỉ huy phớt lờ nó và nói ra quyết định của mình.
“…Chơi đùa với động vật thì không phải là một việc xấu. Nó giúp việc hồi sức cho các cấp dưới của tôi mệt mỏi bởi cuộc sống khó khăn tại nơi đây trở nên dễ dàng hơn. Tuy vậy, nếu như bọn họ không còn kỉ luật như cũ thì, việc này cần phải được xem xét lại. Vậy thôi.”
Anh ta nói vậy, nhưng anh ta không hề phủ nhận sự tồn tại của tôi. Hơn nữa, đúng ra là đó là một ý kiến rất là bình thường và hợp lí. Từ phản ứng mà tôi thấy từ anh ta thì, tôi nghĩ những gì mà anh ta sẽ nói là, “Cái gì cơ chứ, anh nói gì khi bảo là bảo vệ nó, mang con quái vật đó đi đi!”
Hơn nữa, từ những gì mà anh ta nói, tôi hiểu rằng anh ấy đang suy nghĩ về cấp dưới của mình một cách đàng hoàng.
Bất ngờ thật đấy.
“Vậy thì, ngài cho phép tôi chứ?”
“Nếu như anh, Grail, là người bảo vệ nó thì, tôi sẽ không can thiệp.”
“Vậy thì nó không là một vấn đề rồi. Cảm ơn.”
Có vẻ như tôi được phép ở lại đây rồi. Có vẻ ngài chỉ huy không có thích tôi cho lắm, nhưng tôi không ghét anh ta.
Tôi nghĩ rằng anh ta là một người có thể đưa ra các lựa chọn phù hợp như người đứng đầu pháo đài này.
“Vậy thì, tôi xin phép.”
“…Ừ.”
Tôi chạy theo anh kị sĩ một mắt ra hành lang. Sẽ rất là đáng sợ nếu như tôi lại bị lườm như vậy nữa, cho nên tôi không hề quay đầu lại.
Được cho phép ở đây là một việc rất là tốt, nhưng tôi nghĩ là tôi cần phải thay đổi ấn tượng của mọi người về tôi. Không biết là sẽ có ai đó ghét bỏ một bé cáo yếu đuối và dễ thương như tôi hay không? Đó là những gì mà tôi đang nghĩ. Tôi tự hỏi như vậy.
Có những người ghét động vật, và có những người thờ ơ với động vật. Anh hiệp sĩ một mắt thì rất là hiền lành, Tina thì liên tục bảo tôi ‘rất là dễ thương’, và các kị sĩ khác cũng không có ghét tôi nữa, nên có thể là tôi đang tự mãn quá mức. Tôi cần phải tự kiểm điểm.
“Có thể tôi là một động vật chữa lành tâm hồn cho người khác nhỉ…” Tôi cảm thấy xấu hổ vì có một suy nghĩ như vậy. Rất là xấu hổ luôn đấy chứ. Tôi muốn tự đánh mình quá. Ý tôi là gì cơ chứ, chữa lành á, mi chỉ là một cục bông mà thôi.
Đúng rồi. Tôi chỉ là một cục bông. Tôi có những kiến thức từ kiếp trước, nhưng tôi không có dùng nó, và tôi không có ma thuật mà một tinh linh nên có nữa chứ. Tôi không thể kiếm tiền, tôi không thể săn bắn, tôi không có sức mạnh để bảo vệ một ai đó, tôi không biết gì cả, tôi làm đổ mực (vết thương tinh thần)…
Hử? Tôi vô vọng hơn tôi nghĩ đấy chứ.
------------------
Ngầu biết mấy thì gặp dễ thương thì cũng phải chịu thua thôi :3
Khúc này là khúc ảnh cố chịu đựng sự dễ thương của Mil ấy