Có vẻ như cơ thể của tôi không chịu được nhiệt độ cao hay sao ấy. Cho nên tôi làm gì? Đương nhiên là tránh xa nó rồi.
Tôi gầm gừ trước những ánh lữa đang nhảy múa trong lò sưởi được xây ở góc phòng trong khi suy nghĩ như vậy. Những kị sĩ đã ăn tối xong đang tụ tập tại khu vực được gắn liền với nơi ở của họ để tận hưởng một chút thời gian rảnh rỗi trước khi bọn họ đi ngủ. Dù sao đi nữa, hôm nay bọn họ không quan tâm tới việc đọc sách, chơi bài, hay kể những câu chuyện mà bọn họ mà họ tự nghĩ ra. Lý do là…
Bởi vì tôi đang ở đây!
Tôi cần phải nói lại cho rõ, không phải là tôi đang tự kỉ đâu đó. Tôi suy nghĩ như vậy là vì tất cả bọn họ đang tập trung vào tôi mọi lúc có thể, cứ như bọn họ là diều hâu đang quan sát con mồi của mình vậy. Mọi chuyển động mà tôi làm, mắt của bọn họ đều dõi theo tôi. Thì, tôi đoán rằng nếu như trong phòng có một con thú thì họ cần phải tập trung vào nó chứ, chưa kể là một con mà họ chưa quen với nó nữa chứ.
Sau bữa ăn thì, anh kị sĩ một mắt nghĩ tới việc mang tôi về phòng, nhưng Tina và Kix, và những anh kị sĩ đáng sợ khác phản đối. Tôi đoán rằng họ vẫn chưa nhận đủ thời gian chơi cùng với của ngày và bọn họ muốn chơi thêm một chút nữa, tôi ổn với điều đó. Ai cũng mệt lừ đi từ công việc trong ngày của họ, và tôi đoán rằng họ đang nghĩ tới những thứ như “Được một bé cáo mềm mại như thế chữa lành.” hay những thứ đại loại như vậy. Tôi thích suy nghĩ đó của bọn họ rồi đấy.
Tôi gật đầu đồng ý với anh kị sĩ một mắt, và anh ấy đặt tôi xuống để đi tắm rửa. Anh ấy bảo tôi phải cẩn thận và anh ấy rời đi. Bởi vì vụ tai nạn đã xảy ra với mực đấy, anh ấy lo lắng về việc bỏ tôi lại một mình. Việc anh ấy lo lắng hơn hình như là khả năng tôi sẽ bị thương thay vì khả năng tôi làm vỡ thứ gì đó.
Có rất nhiều kị sĩ trong khu vực chung, nhưng không có ai mặc áo giáp của mình cả. Họ đều mặc những bộ đồ bình thường trong lúc thư giãn. Đúng rồi, có vẻ như bọn họ chỉ đáng sợ bằng một nửa lúc trước khi bọn họ không mặc áo giáp.
Tina và Kix thì đang ở trong phòng cùng với nhiều gương mặt thân quen khác như mấy anh kị sĩ mà tôi thấy hồi trưa và anh trai tốt bụng đã lấy tuyết khỏi lớp lông trên nguời tôi ấy. Những người trên ngồi trên ghế sa-lông là những người tôi chỉ thấy khi tôi đi dọc hành lang không lâu về trước và những người ngồi bên lò sưởi là những người mà tôi thấy từ lúc ăn sáng. Tôi từng nghĩ rằng một pháo đài hẳn là phải có hàng trăm người nhưng có vẻ như ở đây có ít người tới mức tôi tự tin là sẽ nhớ mặt tất cả mọi người nếu như tôi ở đây đủ lâu.
Ngoài ra, có vẻ như phòng tắm ở trong pháo đài này là một nhà tắm công cộng được gắn liền với nơi ở. Tôi tự hỏi rằng Tina đi vào một mình sau khi mọi người tắm xong hay cô ấy có một múi giờ riêng nhỉ? Việc tắm rửa hằng ngày là một việc rất là tự nhiên, nhưng có vẻ như các kị sĩ không có làm vậy. Tôi đoán là do cái lạnh nơi đây. Chắc nó sẽ ổn thôi nếu như họ tắm vào những ngày mà bọn họ ra mồ hôi, chắc là những ngày họ tập luyện đi?
Ngay cả vậy thì, anh kị sĩ một mắt đã lấy nước nóng sau khi tập luyện vào buổi sáng và lau mình trong phòng anh ấy. Có vẻ như anh ấy cũng thấy việc tắm hằng ngày là một việc rất là phiền phức. Sau khi nghe ngóng những cuộc trò chuyện của các kị sĩ trong phòng thì có vẻ bồn tắm nước nóng ở đây cứ như một suối nước nóng vậy. Tuy vậy, có một mùi rất là kì lạ, giống như mùi trứng thối vậy đấy. Kiếp trước thì tôi không có thích suối nước nóng cho lắm cho nên tôi không biết rằng nó xấu hay nó tốt nữa.
“Chân nào”
Một bàn tay được đẩy lên trước mặt tôi trong lúc tôi đang suy nghĩ. Đó là Kix. Nếu như câu ấy muốn tôi đặt chân lên tay cậu ấy thì tôi có thể, nhưng tôi từ chối.
“Đặt chân lên đi nào!”
Cái khuôn mặt tự mãn đó.
Có vẻ như Kix không biết cái gì về các động vật hoang cả. Nếu như đó là một con vật được thuần hoá thì nó sẽ làm ý như những gì được yêu cầu, nhưng tôi chỉ là một bé cáo vẫn chưa biết nhiều về cách mà con người huấn luyện động vật. Tự nhiên tới gần tôi và bảo “Chân nào” trong khi đưa tay vào mặt tôi là một hành động cực kì vô nghĩa.
Tôi chỉ việc lơ cậu ấy đi trong khi cậu ấy gãi đầu với bàn tay còn lại của mình.
“Không được à…?”
Đương nhiên là không rồi, không có lý do nào mà tôi phải làm hết. Tôi sẽ không làm đâu. Từ chối. Bác bỏ ý kiến.
Lạ thật đấy. Những người quanh Kix bắt đầu dạy bảo cậu ấy.
“Nếu như nhóc không có tự mình huấn luyện nó thì nó sẽ không nghe lệnh đâu.”
“Nhưng em đã nghĩ là mình có thể làm được mà.”
Kix cãi lại trong lúc trán cậu ấy nổi gân xanh lên.
“Đúng rồi, đúng rồi, nó đâu có thông minh quá đâu.”
Trong lúc ấn tượng của tôi về Kix dần cải thiện thì tôi không thể nào chịu nổi hành vi của cậu ấy. Như bây giờ, cậu ấy đang với tới để bắt lấy tôi, nên tôi chạy khỏi cậu ấy.
“Này! Đừng có chạy chứ!”
“Kix! Cậu còn chưa biết lỗi sai của mình à?! Nếu như cậu mạnh bạo quá thì con bé sẽ ghét cậu thêm đấy.”
Vẻ mặt của Tina đã thể hiện sự khó chịu của cô ấy.
“Thật ư? Tôi chưa bao giờ nuôi chó hay gì cả. Tôi cũng chẳng biết cách chơi đùa với một con như thế nào, nhưng tôi muốn nuôi một con từ lâu lắm rồi…”
Mắt của cậu ấy sáng lên khi cậu nhắc tới tôi. Tôi. Không. Phải. Là. Một. Con. Chó. A, ôi trời, tôi thấy mệt mỏi với đứa trẻ này quá đi. Ngay cả khi cậu có một mong muốn từ lâu như vậy, thì nó vẫn là một việc quá khó đối với tôi. Bây giờ thì, có lẽ Kix đã im lặng đi sau khi nghe lời khuyện của Tina. Tôi có thể thư giãn và đi dạo trong phòng một cách tuỳ ý luôn rồi.
Trong lúc né tránh những nơi gần lò sưởi thì tôi ngửi quanh phòng. Tôi có thể ngửi được mùi của nhiều người khác. Tôi ngửi được mùi của anh kị sĩ một mắt và đi theo nó tới một cánh cửa được đóng lại. Đuôi của tôi bắt đầu vẫy không ngừng nghỉ, hử? Anh ấy vẫn còn ở trong phòng tắm mà. Tôi có thể cảm thấy được những ánh nhìn tò mò của những kị sĩ khác cho nên tôi tiếp tục ngửi dọc bức tường gần cửa. Nó rất là vui vi tôi có thể biết được nhiều thông tin từ nhiều mùi khác nhau.
Oi, cái gì đây nhỉ? Sao lại có mùi giống một con vật nào khác nhỉ?
Sau khi tôi ngửi mùi của một con vật khác, đuôi của tôi cứng lại. Có một con vật nào khác ngoài tôi sống ở đây hay sao?
Ồ, mùi gì đây nhỉ?
Giống mùi của một con quái vật nhỉ,
Còn có mùi hơi bụi bặm nữa chứ…
Tôi tìm thấy một cái lỗ nhỏ không xa cho lắm trước mặt tôi, chỉ ở chân tường. Trực giác của tôi bảo tôi rằng tôi không nên tới gần. Nhưng sự tò mò của tôi đã thắng cho nên tôi từ từ đưa mũi của mình lại gần để cố ngửi thêm một ít mùi của nó. Khi tôi tới đủ gần tôi đưa mũi của mình vào trong và không lâu sau đó thì—.
“*************?!?!?!?”
Tôi hét lên thật lớn trong lúc nhảy về sau thật xa, người tôi nhìn như sưng lên vì lông của tôi dựng ngược lên vì sợ hãi.
“Oi! Cái gì thế?”
Thấy tôi bất ngờ như vậy, từ phía sau, Kix gọi tôi một cách đầy lo lắng. Tôi nghe tiếng cậu ấy, nhưng bây giờ thì tôi không rảnh để quan tâm đến cậu ta. Từ cái lỗ đen trước mặt tôi đó…
“Không! Chuột kìa!!”
Tina hét lên khi mà một con chuột nâu bò ra khỏi cái lỗ, nó kêu lên một tiếng “Chutchu”.
“Cái gì vậy! Đó là một con chuột hay sao.”
Những anh kị sĩ đáng sợ ấy thì rất là bình tĩnh, nên chỉ có tôi và Tina đang sợ chết khiếp mà thôi. Họ quen với những thứ như này rồi hay sao? Con chuột rất là hung dữ và nó cố tình đi ra ngoài lỗ trong một căn phòng sáng với nhiều người quan sát như này. Nó lớn hơn tất cả những con chuột mà tôi thấy khi tôi còn ở Nhật Bản và nó nhìn giống như một con rất là khoẻ mạnh nữa chứ.
Nó để lộ răng của mình ra và kêu lên như phàn nàn về việc tôi đưa mũi vào nhà của nó trước khi đi lại vào nhà của mình sau khi xả giận xong.
“……”
Tôi run người lên và nuốt nước miếng một cái ực và nhanh chóng quay người lại và chạy thật nhanh ra xa bức tường. Chuột rất là đáng sợ, đúng vậy.
“Mình chắc chắn cần phải bịt cái lỗ đó lại.”
Trong lúc đó, với một khuôn mặt xanh xao, Tina nói vậy một cách đầy quyết tâm. Ở đằng sau thì, những anh kị sĩ chụm đầu lại và bắt đầu thảo luận về cái gì đó.
“Cáo có ăn thịt chuột không nhỉ?”
“Tao không chắc cho lắm… Chắc là có đi.”
“Lúc đó thì Mil nhìn rất là sợ hãi mà…”
“Mil vừa mới bay về phía sau kìa, cái quái gì thế?”
“Tao biết rằng con bé rất là bất ngờ nhưng, đến mức mà bay lên như thế…”
Khi một người cười thì cả bọn sẽ cùng cười. Hai má tôi đỏ lên vì xấu hổ.
Kyaaaaaaaa!!! Đừng có cười tôi chứ!
Trong lúc hừ lên một cách giận dữ, tôi cắn lấy gấu quần của Kix và kéo nó để xả giận.
“Này, cái gì vậy? Mi thấy xấu hổ à?”
Ngay cả khi tôi đang cắn lấy quần của cậu ấy trong lúc giận dữ thì Kix vẫn nhìn rất là sung sướng, giọng cậu ấy nghe rất là hạnh phúc luôn đấy chứ.
“Này, tao biết là Mil rất là thông minh mà, tao thấy xấu hổ quá.”
“Thế à, con bé năng động như vậy là một việc tốt.”
“Mil bây giờ thì không có nhìn xấu hổ cho lắm, có lẽ là do con bé đang giận.
Tôi hừ một tiếng, nghĩ rằng, “Tôi sẽ nhớ lấy việc này.”
Tiếng cười vừa mới kết thúc tiếp tục vang lên.
Waaaaaaaa! Dừng lại đi chứ! Tôi xin mấy người đấy, quên nó đi!!!
Tôi bắt đầu sủa về phía bọn họ, hai má tôi ngày càng nóng hơn trong lúc chống đối.
“Ngưng gây rắc rối lại đi.”
Giọng nói lạ hoắc đó hướng về phía căn phòng cứ như một gáo nước lạnh dội lên bầu không khí vui tươi đó, làm cho mọi người bớt hưng phấn lại. Giọng nói không có quá to, nhưng rất là chắc chắn đó, làm cho chúng tôi ai ai cũng nghe được giọng nói đó hết. Cả phòng dần trở nên yên tĩnh.
Khi tôi nhìn quanh phòng để tìm chủ nhân của giọng nói đó, tôi thấy tại cánh cửa mở ra phía hành lang được mở ra và ở lối vào là một người đàn ông điển trai với mái tóc đen thuộc về…
Chỉ Huy của chi nhánh này.
Cách anh ta cau mày lại trong lúc nhìn cấp dưới của mình một cách cẩn thận cũng đủ cho chúng tôi thấy là anh ta thấy khó chịu đến mức nào luôn rồi.
“Tận hưởng thời gian rảnh của mình là một việc tốt, nhưng đừng có làm ồn quá”
Sau khi nói ra những lời như vậy thì anh ta lườm tôi và nhẹ nhàng đóng cửa lại với một vẻ mặt khó chịu.
…Tôi vừa mới bị la à…?
Cả phòng cứ giữ im lặng một cách kì lạ như thế cho tới khi những bước chân của chỉ huy không thể nghe được từ căn phòng nữa. Tôi cũng giữ im lặng trong lúc nín thơ. Cuối cùng thì, một anh kị sĩ thở dài.
“Tao thấy sợ thật đó. Chỉ huy đúng là một người đáng sợ mà.”
Ngược lại thì, anh kị sĩ có bộ râu quai nón đáng sợ đó cũng bình tĩnh lại.
“Nó bắt đầu trở nên ồn ào rồi mà. Giờ này thì cũng đã có mấy người đang ngủ luôn rồi.”
“Tao nghĩ là mày nên đi xin lỗi Chỉ huy. Anh ta nhìn bực bội lắm luôn đó.”
“Anh ta không thấy bực bội đâu… Phải không nhỉ…?”
Anh kị sĩ với râu quai nón đó nhìn sang một kị sĩ khác có vẻ như cùng tuổi với mình và nói cái gì đó với anh ta. Những kị sĩ khác quanh họ nhìn rất là nghiêm túc và gật đầu như họ đã hiểu được cái gì đó.
“Thay vì giận dữ thì đúng hơn là anh ta thấy ghen tị nhỉ?”
Một anh kị sĩ khác gật đầu đồng ý, trong khi những người còn lại thì chỉ nói nhỏ “Đúng vậy, đúng vậy.”. Những kị sĩ nhỏ tuổi hơn và Tina thì chỉ có thể nghiêng đầu thắc mắc mà thôi. Tôi cũng thắc mắc luôn. Có thật là Chỉ Huy không có bạn hay sao? Đó là những gì mà bọn họ đang thảo luận với nhau? Tôi cảm thấy tội cho anh chỉ huy trong lúc nghĩ “Lần tới tôi sẽ cho anh thấy sự tốt bụng của tôi nhé Chỉ Huy”.
“Ghen tị? Chỉ Huy có gì mà phải ghen tị với chúng ta chứ?”
Một lời đồn sao? Có phải nó là một lời đồn nào đó về việc Chỉ Huy không có bạn hay sao?
“Oi, lời đồn đó là sao?”
“Chỉ Huy tới kìa-“
“Mil, ta trở về rồi đây.”
Anh kị sĩ một mắt trở về khu vực chung và bế tôi về phòng trước khi tôi kịp nghe hết tin đồn rất quan trọng này.
Không cần, tôi đã đoán ra rồi.
Ai đó nên làm bạn với Chỉ Huy mới được!
----------------
Chuẩn bị quăng thính :v