“Mẹ muốn con phải canh nhà chúng ta một mình trong một khoảng thời gian.”
Nghe rằng tôi phải canh nhà, tai và đuôi của tôi cụp xuống. Cơ thể này quá là thật thà mà.
“Sự thật rằng mẹ đã được nhà Vua mời tới, con biết đó…… Mẹ có nói cho con nghe về nhà Vua không lâu về trước mà, phải không? Ông ấy cai quản vương quốc Aridora này, và là con người với thứ hạng cao nhất.”
Tôi đã được dạy rằng đây là một đất nước với chế độ quân chủ. Và mẹ tôi đang [hợp tác] với vị vua đó.
Tinh Linh rất ưa chuộng những con người sống trên cùng một vùng đất với mình, và đôi khi sẽ giúp đỡ đôi chút.
Ví dụ như là khi có chiến tranh hay gì đó, Tinh linh sống trên vùng đất Aridora sẽ giúp những con người sống tại vùng đất này.
Họ ghét người ngoài, những con người từ những đất nước khác, xâm chiếm đất nước của họ một cách ồn ào mà.
Đương nhiên, việc đó không có nghĩa là tất cả các tinh linh sẽ chủ động hợp tác với con người cả. Có nhiều tinh linh nghĩ rằng việc đó nên để con người lo, nhưng về việc đó thì, mẹ tôi rất là chịu hợp tác.
“Dạo gần đây có một chút rắc rối với đất nước láng giềng, con thấy đấy. Cho tới khi mọi chuyện ổn cả thì, mẹ sẽ ở bên cạnh họ. Tên đó rất là dễ mến trong số các con người mà mẹ biết. Mẹ đã nhìn tên đó lớn lên từ khi hắn còn bé, sau cùng thì nếu mẹ để hắn chết thì tội quá.”
Mẹ tiếp tục nói.
“Mẹ rất là đau lòng khi phải để con ở nhà một mình trong khi con chưa đầy một tuổi nữa chứ, dù rằng mẹ cũng không muốn mang con đến thủ đô. Đó là một hỗn hợp giữa tham vọng và khao khát của con người cả mà. Có những tên muốn chiếm đoạt sức mạnh tinh linh làm của mình nữa. Đó là một nơi quá nguy hiểm cho một người thuần khiết như con.”
Không thể nào…… Con không có thuần khiết đâu mà, mang con đi chung với.
Tôi cũng bị vấy bẩn bởi những ham muốn nữa.
“Mẹ sẽ trở về sau một tháng, cho nên con hãy cố chịu đựng cho đến khi đó.”
Nghe những lời mượt mà của mẹ, tôi nghi ngờ tai của mình. Nghĩ rằng mẹ sẽ rời xa tôi tận một tháng lận.
Mẹ rất thường hay đến thủ đô, nhưng mẹ cùng lắm là chỉ trở về sau một ngày mà thôi.
Kyun kyun, tôi khóc trong lúc tôi ôm lấy chân của mẹ. Để một đứa trẻ một mình trong một tháng… Đó là việc thờ ơ với con cái. Ác độc!!
Mẹ nói với tôi với một vẻ mặt bối rối.
“Mẹ nghĩ rằng con có mấy phần trưởng thành một cách kì lạ, nhưng con thật sự vẫn là một đứa trẻ nhỉ. Nhưng là một người sẽ thừa kế cái tên Snowlea, con phải sống một cách mạnh mẽ. Sống mà không phụ thuộc vào mẹ trong tháng này, và sửa thói nhút nhát đó của con đi.”
Snowlea có vẻ như là tên dành cho mỗi dòng họ mà gia tộc tôi sở hữu, và đó là tên hiện tại của mẹ.
Mẹ thường rất là dịu dàng, nhưng khi nói về cách nuôi dạy thì, mẹ tin vào cách làm của người Sparta, và thay vì nuôi lớn tôi nữ tính và hiền lành, mẹ muốn tôi lớn lên mạnh mẽ và cứng rắn.
Có một dịp mà mẹ bảo tôi rằng “Leo lên từ dưới đáy.” trước khi thả tôi xuống vực. Nếu như tôi không phải là tinh linh thì tôi đã chết rồi.
“Vậy thì, cố gắng lên nhé, Milfiria, con yêu.”
Mẹ thơm cái đầu mềm mại của tôi và một cơn bão tuyết nhỏ bắt đầu thổi từ dưới đất lên và bao trùm mẹ lại. Khi nó biến mất thì mẹ cũng biến mất.
Mẹ đã đi tới lâu đài của nhà Vua đó rồi.
Wahhhhhh, Mẹ xấu tính quá điiiiii.
Để một đứa bé như con một mình là một việc bất khả thi maaaaaà.
Tôi khóc lên một cách giận dỗi, nhưng khi tôi nghĩ lại thì, nó không có khó cho lắm.
Vì tôi là một tinh linh, tôi không thấy đói, và tôi có thể sống mà không cần ăn gì cả. Đó là lý do vì sao tôi không cần phải đi săn.
Vấn đề lớn thứ hai là người ngoài có thể xâm nhập vào nơi này, nhưng nó chưa bao giờ là một vấn đề cả. Lý do là, nơi chúng tôi ở quá là lạnh đi, và hầu như không có con vật này sống tại đây hết.
Khi nói về các độn vật ăn thịt cỡ lớn thì đôi khi sẽ có một con gấu trắng tới đây, nhưng vì chúng tôi là tinh linh, chúng chưa bao giờ tấn công chúng tôi cả. Chúng biết rằng chúng tôi là một giống loài khác.
Nói cách khác thì, tôi không có bất kì đối thủ nào trên ngọn núi này cả, và ngay cả khi tôi không thể săn bắn thì tôi không sợ chết vì đói.
Nếu nó chỉ là một tháng thì ngay cả tôi cũng có thể chịu được mà không gặp vấn đề gì cả.
Geez, chẳng phải là nó quá dễ sao?
Dù chỉ là vài tháng thôi, nhưng tôi cũng đã tự sống một mình ở kiếp trước rồi, cho nên nó cũng chỉ là một việc giống vậy thôi. Dễ như ăn bánh vậy.
Hay tôi nghĩ như vậy và trở nên kiêu căng, nhưng tôi đã hoàn toàn quên rằng khi tôi tự dọn ra ở một mình khi học đại học, tôi nhớ nhà ngay vào hôm đầu tiên.
❄❄❄
Đột nhiên tỉnh dậy vào giữa đêm và nhận ra rằng Mẹ không còn nằm kế bên tôi nữa, bằng cách nào đó, tôi cảm thấy rất là cô đơn. Cái hang mà chúng tôi dùng để ngủ rất là im lăng, và sự im lặng đó làm tôi khó chịu. Tuyết rơi nặng bên ngoài hang.
Tôi nhắm mắt, muốn ngủ tiếp, nhưng các cảm xúc lo lắng của tôi cứ làm tôi khó ngủ. Rất là cô đơn khi sống một mình trên một ngọn núi như này
“Kyuuuun!”
Đứng dậy và ra khỏi hang, tôi khóc to lên. Đó là tiếng khóc mà tôi thường dùng để gọi mẹ, và nó có tông cao hơn thường lệ. Có một mẹo là phải truyền hết nỗi buồn vào bên trong nó.
Bình thường khi tôi lạc trong núi và tôi khóc lên với giọng này thì mẹ luôn tới để đón tôi về nhà.
“Kyuuun! Kyuuun!”
Nhưng lần này, cho dù tôi khóc bao nhiêu lần đi chăng nữa, mẹ vẫn không tới để đón tôi về.
Ngay cả lần tôi bị ném xuống vực để huấn luyện, ngay cả khi tôi khóc như này, mẹ đã nói rằng “Thật tình luôn đấy, quả là một đứa con vô vọng mà.” và mang tôi về nhà.
Ở một mình trong một tháng như này thì tôi sẽ không chịu nổi đâuuu!
Không có ai sẽ tấn công tôi cả, và tôi sẽ không chết vì đói nữa, nhưng tôi sẽ chết vì cô đơn mất.
Nhưng bây giờ thì mẹ đang ở thủ đô, và mặc cho tôi khóc to như thế nào, mẹ cũng sẽ không trở về.
Nếu như thế thì——
Tôi đã quyết định rồi.
Tôi sẽ theo mẹ đến thủ đô.
Tôi sẽ tự mình tới lâu đài của nhà Vua, mẹ sẽ bất ngờ và khen tôi vì tính mạnh mẽ này của tôi đó nữa.
Bây giờ khi tôi đã quyết định chắc chắn rồi, tới lúc để xuống núi rồi.
Với đuôi của tôi cong lên cao, tôi chạy hết sức bỏ xa cái hang lại phía sau.