Cô gái đó có tóc mái nhọn và đang đeo một cặp kính râm dày cộp.
Cô mặc một cái áo hoodie ngoại cỡ và một chiếc váy ngắn màu đen. Bao quanh hai đùi cô nàng là cặp tất dài đến đầu gối.
Cuối cùng là một chiếc mũ lưỡi trai đen và khẩu trang.
Dù chỉ là nhìn thoáng qua thôi, nhưng cách lối ăn mặc đó người ta thường hay gọi là Jirai-onna.
Bỗng dưng có ai đó ghé thăm khiến tôi hơi bối rối.
“Ư-Ừm...c-cô là ai…?”
Trong khi tôi đang lắp bắp, cô đảo mắt như thể đang rất bực mình, nhưng vẫn không nói gì cả.
“Ừm, nếu cô không cần tôi chuyện gì thì…”
Vì không biết nên làm gì nên tôi cố gắng đóng cửa lại, nhưng cô giơ chân ra chặn cửa ngăn cản tôi.
Tôi giật mình ngỡ ngàng.
“Á! Cô làm cái gì vậy?!”
“Đó là câu của tôi mới đúng chứ!”
Tự dưng bị hét thẳng vào mặt, tôi câm nín.
Mà từ từ, mình đã nghe giọng nói này ở đâu rồi thì phải.
Sau đó cô gái mở cửa ra một cách thô bạo.
“C-Chờ đã…!”
Cổ đẩy tôi ngã nhào ra và bước vào trong nhà.
Tôi khẽ kêu lên khi đang ngồi bệt trước cửa.
“C-Cô muốn gì?!”
Tôi la lên ngay khi cô ấy đóng cảnh cửa sau lưng. Rồi cổ nhìn tôi.
“...Tại sao cậu không đến?”
“...Hả?”
“Tôi nói là, tại sao cậu không đến?!”
“C-Cô đang nói cái gì vậy?”
Cô dẫm chân phải mình vài cái rồi nắm ngực áo tôi, nổi giận đùng đùng.
“Cái mảnh giấy á! Cái mảnh giấy đó đâu rồi! Cậu đã nhặt nó lên và rời đi mà!”
“Ờm, mảnh giấy à…? Mảnh giấy nào nhỉ...?”
Nói xong tôi nuốt nước bọt.
Mẩu giấy mình nhặt trước đó sao...Có phải nó là...
Thoát khỏi sự chếnh choáng này, cuối cùng tôi cũng dần hiểu được những gì diễn ra trước mắt.
“Tôi vứt nó đi rồi…”
Tôi nhẹ nhàng đáp lại.
“Con lợn gợi tình?! Cậu vứt nó đi sao?!”
Cô ấy hét vào mặt tôi lần nữa. Mỗi lần cổ làm vậy toàn thân tôi lại run rẩy.
“Cậu nhận được thư mời lịch sự có tên của thần tượng yêu thích của cậu trên đó đấy, ấy mà cậu lại vứt nó đi sao!?”
“Bởi vì không đời nào Akira làm cái chuyện đó!”
Tôi đáp lại, cố gắng giữ tông giọng mạnh mẽ mình giống như cô ấy. Đột nhiên cổ đứng đờ ra.
“Thực ra thì… khi một người lạ như cô… xuất hiện… khiến tôi lập tức nghĩ rằng… mình đã bị chơi khăm ấy…”
Tôi lắp ba lắp bắp.
Tôi nghĩ đó là một trò đùa, tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi đến điểm hẹn đó. Có khi nguyên một hội côn đồ đang chực chờ cho tôi ra bã quá.
Trong khi run rẩy nghĩ về những gì đã có thể xảy ra, cô gái trút ra một tiếng thở dài.
Rồi nói với một tông giọng nhẹ nhàng hơn lúc trước.
“Tôi xin lỗi. Tôi không có ý làm cậu sợ.”
“Q-Q-Quá muộn rồi.”
Tôi phủ nhận một cách không vui trong khi vẫn đang ngồi đó. Trông cổ chẳng có vẻ gì là bận tâm và rồi lại thở dài một lần nữa.
Sau đó, cô véo sợi dây đen buộc nơi tai và chậm rãi cởi khẩu trang ra.
“...Ể?”
Tim tôi lỡ mất một nhịp.
Rồi cô cởi bỏ mũ lưỡi trai đen vừa đội chặt trên đầu, và gỡ cặp kính râm xuống trước khi nhìn thẳng vào tôi.
“Tôi không phải người lạ đâu.”
Cổ nói và mỉm cười với tôi.
“Cái… Sao lại…”
“Thần tượng yêu thích đến tìm gặp mình, vậy cậu nên cảm thấy vui hơn chứ nhỉ.”
Đứng ngay trên lối ra cửa nhà tôi chính là người thần tượng ấy, Akira Sezai. Nốt tàn nhang trên sống mũi trông có gì đó không phải, nhưng những nơi còn lại trên mặt cô ấy vẫn y như khuôn mặt tôi đã từng biết đến.
Không cần hỏi ý tôi, cô ấy bật công tắc đèn hành lang lên bằng một cú búng tay. Tôi không thể tin vào mắt mình khi thấy gương mặt cô hiện lên dưới ánh đèn.
“Akira Sezai… L-Là cô thật sao…”
Tôi đông cứng người trong khi dán mắt vào Akira. Cổ cười khúc khích rồi gật đầu.
Cô dùng móng tay cạo phần dưới mắt mình, và một lớp mỏng gì đó tróc ra.
Những đốm tàn nhang đó là miếng dán.
Có nghĩa rằng cô ấy đã cải trang suốt trên đường tới đây.
“Vẫn chưa tin sao?”
“...”
Tôi lặng lẽ lắc đầu.
Gỡ bỏ lớp cải trang xuống, không thể phủ nhận rằng cô ấy chính là Akira Sezai.
“Xin lỗi vì đã cố vào, nhưng mà… tôi đến đây vì có chuyện quan trọng cần bàn. Chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì nếu cậu chịu nghe lời và tới chỗ tôi ghi trên mẩu giấy. Cậu có thể đứng dậy được rồi đó.”
Akira Sezai đang nói trước mặt tôi.
Khoác trên mình trang phục theo phong cách Jirai-onna, cổ nói với tông giọng khác hẳn mọi khi.
“...Này, cậu có nghe không đấy? Còn định ngồi đó đến bao giờ nữa?”
Tôi sốc khi cô ấy nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ.
Tôi giật mình, rồi cố gắng để đứng dậy
Tôi dồn hết sức lực vào hai cánh tay, nhưng cái lưng lại quá nặng không đứng lên nỗi. Chẳng hiểu tại sao luôn.
“...L-Lưng tôi nặng quá.”
“Haizz.”
Cổ cúi xuống trước mặt tôi.
“Ể...Ờm…”
Trong khi đang thốt ra mấy tiếng kêu ngu xuẩn, cô ấy tiến lại gần hơn để khoác tôi lên vai cổ.
Toàn thân tôi nổi da gà.
“Đừng chạm vào tôi!”
Tôi la lên.
Cô ấy bật ra và nhìn tôi, hai mắt mở to.
Rồi cô nở một nụ cười khô khốc. Biểu cảm cô có vẻ u ám.
“Ư-Ừm, cậu đâu cần phải giãy nảy lên như thế đâu… Tôi thực sự xin lỗi vì đã đột nhập vào nhà cậu…”
“K-Không phải vì thế đâu…! Chỉ là…”
Tôi hoảng hốt lắc đầu nguầy nguậy.
Cố gắng điều hòa nhịp thở có phần hơi nặng nhọc của mình, tôi nuốt nước bọt.
“T-Thực ra tôi….ừm, đang mắc chứng sợ phụ nữ…”
Nghe những lời đó, Akira nhìn chằm chằm vào tôi.
Vài giây im lặng.
Cổ đóng mở miệng nhiều lần như thể đang cố gắng lựa từ ngữ phù hợp để nói.
“Thật...vậy...sao?”
“Ừ, là thật...Tôi xin lỗi…”
“Không, cậu đâu cần phải xin lỗi. Ừm, từ bao giờ vậy?”
“Hả?”
Cô lắc đầu.
“Ồ, không, ý tôi là...cậu thích các thần tượng đúng chứ?”
Một câu hỏi tầm thường làm sao.
Đối với tôi, các thần tượng không phải là thứ để tiếp cận trực tiếp, và bản thân cũng có thể ủng hộ họ bởi lẽ đó. Nhưng tôi cho rằng cũng là lẽ tự nhiên khi đặt dấu chấm hỏi cho chuyện một tên mắc chứng sợ phụ nữ lại đi thích các thần tượng.
“Ừm, đúng vậy… Cơ mà, nếu khoảng cách, ừm, gần quá thì… tôi vẫn không thể…”
Tôi cảm thấy xấu hổ, nhưng Akira vẫn đang nhìn với vẻ mặt lo lắng.
“Tôi có thể làm gì để giúp cậu?”
Tôi cảm nhận được cảm giác nhẹ nhõm khó tả từ những lời của cô ấy. Cổ không nhắc tới những dấu hiệu của tôi mà thay vào đó ân cần hỏi rằng có thể làm những gì để giúp tôi. Phản ứng đó hoàn toàn tương đồng với những lúc cô giao lưu với các fan trong khi cô đang là “thần tượng”.
“Mà, ừm, cô cứ vào trong nhà đi… Tôi nghĩ một lúc nữa mình sẽ tự đứng dậy được.
“Đ-Được rồi…”
Cô ấy gật đầu. Với sắc mặt không mấy thoải mái, cổ cởi giày trước mặt tôi và tiến vào phòng khách.
Trong khi đưa mắt theo bóng lưng của Akira, cô dừng bước, và bất ngờ quay về phía tôi.
“Tôi.. .xin lỗi về chuyện đó. Tôi không có biết…”
Cổ nói với ánh mắt ăn năn.
Tôi cười một cách kì cục và lắc đầu.
“Đương nhiên rồi, sao mà cô biết được chứ.”
Khi nghe tôi nói vậy, trong thoáng chốc trông cô ấy đầy lo lắng, nhưng rồi mỉm cười ngay tắp lự, và tôi cũng vậy.
“Ồ, phải ha… Đúng vậy nhỉ.”
Tôi hít một hơi thật sâu khi nhìn cô ấy bước vào phòng khách sau khi nói vậy.
Sao Akira lại ở trong nhà mình nhỉ?
Câu hỏi đó hiện lên trong đầu một lần nữa, nhưng tôi không khỏi nghĩ đến nó được. Chắc chắn phải có lý do cho chuyện này.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi lại cố gắng đứng lên.
Lần này mình có thể dồn được nhiều sức hơn rồi.
Từng chút một, tôi đứng dậy, cẩn thận giữ lấy lưng mình.
Có một vị khách trong nhà mình, tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng thấy khó chịu.
Tôi nhận ra nhà mình có mùi hương khác so với thường nhật.
Có một hương thơm ngọt ngào trong không khí ở những nơi Akira đi qua.
Và điều đó khiến cho sự bối rối lại một lần nữa bủa vây tôi.
Chắc chắn phải có lý do.
Dù bản thân đã tự trấn an rằng Akira bằng xương bằng thịt đang ở đây, những tôi không khỏi nghĩ rằng điều này thật điên rồ.
Sao Akira lại ở trong nhà mình?
Chuyện này là thật sao?
Những câu hỏi tôi đã cố kìm nén bây giờ lại đổ ập trong tâm trí tôi.
Không biết có phải là tôi đang thấy ảo giác lạ do không ngủ đủ giấc không nữa.
Trong khi suy nghĩ điều này, tôi chầm chậm bước vào phòng khách.
“Ồ, cậu đứng dậy được rồi à? Thật tốt quá.”
Khi bước vào, tôi thấy Akira đang ngồi trên sofa.
Rồi đột nhiên mắt tôi mờ đi.
Hóa ra não bộ tôi đã vượt quá sức chịu đựng rồi.
“...Ư.”
Với một tiếng kêu khẽ, thị giác tôi quay tròn và cơn chóng mặt ập đến.
“Ể…?! Này!”
Tôi có thể nghe thấy tiếng hét của cô ấy từ đằng kia khi đang dần ngất đi.