“Ư… hửm?”
Hai mí mắt tôi nặng trĩu. Tôi chầm chậm mở mắt và trước mặt tôi là gương mặt của cô gái xinh đẹp. Rồi, có một cảm giác mềm mại ở phía sau đầu tôi.
“Ồ, cậu tỉnh rồi.”
“…A!?”
Cơ thể của tôi phản ứng nhanh hơn cả lý trí.
Tôi giật mạnh người, lật úp phần bụng mình xuống, và ngã ra sàn.
“Au…”
“Nè, cậu đang làm gì vậy…? Không sao chứ?”
Akira đang ngồi dưới sàn phía sau tôi, nhìn thẳng vào tôi.
Ồ, phải rồi, mình mời cô ấy vào trong nhà… và tiếp đó đã có chuyện gì nhỉ…?
Tôi bối rối trong giây lát, nhưng trước khi có thể nghĩ về bất kì thứ gì khác, tôi lên tiếng:
“Tôi thực sự xin lỗi nhưng mà… ch-ch-chứng sợ phụ nữ của tôi…”
“A! Phải rồi ha…Tôi xin lỗi… Đó chỉ là một service cho fan thôi.”
Mặt cô ấy có vẻ hối lỗi.
Tôi không thể tin được fan-service của một thần tượng bao gồm cả gối đùi đó.
Sau khi giữ khoảng cách với cổ và dịu bản thân mình xuống, não bộ tôi hoảng loạn bởi thực tại không tưởng rằng Akira đang ở trong phòng mình.
“Vãi cả l—”
Khi tôi dựa lưng vào tường theo phản xạ, cổ ngạc nhiên nhìn tôi.
“Lần này là gì nữa đây?!”
“Hả? Đ-Đây không là mơ sao…?”
“Lại nữa à? Ừ, không phải là mơ đâu.”
“Nếu không phải mơ, thì tại sao lại…!”
Trong khi tôi đang cau mày đầy bối rối, cổ đứng dậy và hít một hơi thật sâu.
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ giải thích cho câu…Au, chân tôi tê quá…”
Cô vỗ vỗ bắp chân khi đang ngồi xuống sofa.
Tôi đã ngất đi một lúc lâu, lúc đó cô ấy để tôi nằm nghỉ ở trên đùi của cổ.
Dù đã tổng hợp toàn bộ suy nghĩ lại, nhưng tôi vẫn không tài nào hiểu nổi. Sao tôi lại rơi vào tình cảnh mình gối đầu ngủ trên đùi của thần tượng mình vậy nhỉ?
Người thần tượng mà tôi hằng mơ mộng về, giờ đang ở trước mắt, nhưng tôi không hề có cảm giác nôn nao nào.
Điều duy nhất tôi cảm thấy được là sự xuất hiện của cô ấy khiến bản thân không thoải mái, và việc không biết điều gì đã mang cô ấy đến đây khiến tôi bận tâm vô cùng.
“Sao giờ cậu không ngồi xuống đi? Cậu cứ đứng thế thì làm sao tôi nói chuyện được.”
Rồi cổ vỗ lên chiếc sofa đang ngồi, tôi vội vã lắc đầu.
“Không, không đâu, tôi đứng đây được rồi. Tôi có thảm mà…”
Akira đang ngồi trên ghế sofa cho hai người mà tôi mua nhờ tiền làm thêm kiếm được. Đúng như cái tên, nó rộng và đủ chỗ cho một người ngồi lên, nhưng khi hai người ngồi thì cơ thể cả hai gần như chạm vào nhau. Chuyện là vậy đấy.
Kể cả nếu lơ đi chứng sợ phụ nữ của bản thân, việc được thần tượng yêu thích của mình cho gối đùi khi đang mê đi cũng đủ làm tôi mê mẩn rồi. Tôi không thể giữ bình tĩnh khi gần gũi với cô ấy như vậy được.
Tôi dồn toàn bộ dũng khí.
Có bối rối về cô ấy mãi cũng chẳng ích gì. Nói thật thì, trong bất kể trường hợp nào tôi không thấy bản thân có thể chấp nhận được tình huống này. Nhưng nếu tôi không nghe cô ấy nói thì cũng chẳng đi đến đâu hết.
“…Thế, có chuyện gì? Khiến cô phải tự dưng xông vào nhà của fan như vậy.”
Tôi hỏi cô ấy.
“Có phải là vì có…dự án gì đó không?”
Tôi không nghĩ ra được nguyên do nào khác. Nhưng nếu đúng như vậy thì sao cô ấy đến đây một mình?
Cổ nhìn chằm chằm tôi như thể đang ngạc nhiên và cứ thế im lặng trong giây lát.
Rồi cổ chậm rãi mở miệng.
“Ừm, cậu biết đấy, cậu không có mong đợi gì khi thần tượng yêu thích của mình đến nhà hay sao?”
“…Mong đợi sao?”
Tôi nghiêng đầu. Một cách khó chịu, cô nhịp bàn chân xuống sàn một hai lần rồi nói Chuyện là...
“Tôi nghĩ tôi đã cảm nắng cậu mất rồi…Kiểu như vậy.”
Nghe những lời đó của cổ khiến tôi sởn gai ốc.
Cảnh một idol có bạn trai rồi đột ngột giải nghệ tái hiện lại trong đầu tôi.
“Không.”
Lời đáp của tôi có phần hơi thẳng thắn. Cổ bị bất ngờ.
“Không đời nào chuyện đó là thật được.”
Khi tôi nói vậy cổ ngạc nhiên một lúc, nhưng rồi tung ra một chùm câu hỏi như thể trách cứ tôi.
“Đ-Điều gì khiến cậu nói vậy? Sao cậu lại chắc chắn như vậy? Cậu biết đó, tôi đến đây một mình mà không hề hỏi ai địa chỉ đấy.”
Đúng, cô ấy nói phải. Nhưng bản thân vẫn thắc mắc rất nhiều tại sao cổ lại đến nhà của một fan hâm mộ, và tôi muốn cô ấy giải thích mọi thứ.
Nhưng kể cả như vậy thì…
“Không, không đời nào. Bởi vì cô là…”
Tôi chắc chắn là như vậy.
Cô ấy không đến đây với những xúc cảm đó.
Đó là điều mà tôi tin…
“Bởi vì cô là…Akira Sezai mà.”
Hai mắt cô ấy mở to.
“Không đời nào Akira Sezai sẽ đem lòng yêu một fan hâm mộ được. Cho đến tận bây giờ, cô đã luôn duy trì phong thái của một dân chuyên. Tôi đã dõi theo cô từ rất lâu rồi, và đó là lý do khi ủng hộ cô tôi thấy thoải mái vô cùng. Thế nên là…”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cổ và nói tiếp.
“Tôi sẽ không mắc phải một sai lầm ngu xuẩn như vậy.”
Nghe những lời đó, cô ấy há hốc mồm nhìn tôi một vài giây.
Và rồi…
“Ha-ha!”
Cổ đột nhiên phá lên cười như một đứa trẻ.
“Ha-ha-ha! Hảo hán!”
Cổ cười một cách hồn nhiên, như thể vừa trút được stress đi vậy, và rồi nở một nụ cười đầy ngọt ngào với tôi. Lập tức tôi quay mặt sang hướng khác.
“Cậu còn vượt qua cả mong đợi của tôi đấy… Tôi mừng vì đã chọn cậu.”
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Tôi ngồi thẳng lưng lại, nghĩ rằng cô ấy sẽ giải thích rõ chuyện.
“Biết gì không? Tôi cần cậu giúp một việc.”
Cổ nói sau khi ngưng lại một lúc.
Vừa mới bắt đầu đã nhờ giúp là một cách khá là mơ hồ đấy.
“Ừm... một dự án, phải không?”
“Không, không, đây là vấn đề cá nhân thôi.”
“Vấn đề cá nhân?”
“Đúng.”
Akira đưa mắt xuống như thể đang nghĩ sẽ nói gì tiếp theo. Biểu cảm cổ lúc này trông khác hẳn lúc trước.
Sau khi dừng một hồi lâu, cổ nói Vậy, thì.. và rồi hỏi tôi một câu.
“Làm bạn trai tôi nhé?”
“...Hả?”
Câu hỏi kì cục của cô ấy khiến những dòng suy nghĩ của tôi bị đoản mạch.
Bạn trai ư?
Tôi không biết cô ấy đang nói cái gì cả. Sao cuộc trò chuyện lại thành ra thế này?
Trong đầu tôi ngập tràn những dấu chấm hỏi, không thể suy nghĩ thông suốt được.
“Như đã nói, tôi muốn cậu làm bạn trai của tôi.”
“C-Cái gì…? Tôi? Bạn trai sao? Tôi không hiểu…”
“Ý cậu chưa hiểu là sao hả?”
“Ừm, cô là Akira Sezai, đúng chứ?”
“Ừ, nhưng mà—”
“Ha-ha, không đời nào Akira Sezai có bạn trai được. Điều cô nói thật điên rồ.”
“Đúng rồi! Không đời Akira Sezai lại có bạn trai cả, đó là lý do tại sao cô ấy cần một người bạn trai đó!”
“Không, vô lý hết sức… Tại sao lại là tôi…?”
“Tôi sẽ giải thích sau!!!”
Cổ đột nhiên hét lên, và cơ thể tôi giật nảy vì bất ngờ.
Rồi cô ấy đứng lên từ chiếc sofa và gây áp lực lên tôi về câu trả lời của mình.
“Đồng ý?! Hay là không?! Cậu chọn gì?!”
“Tôi không trả lời được!!”
Vì cổ ồn ào quá, nên tôi không còn cách nào khác ngoài hét lên theo.
Đây là một yêu cầu hết sức không tưởng.
Cô ấy tự dưng đột nhập và nhà và rồi muốn tôi làm bạn trai cổ, tôi đã nghĩ lời giải thích của cổ sẽ vô lý lắm cơ, nhưng cái lời giải thích này thậm chí còn vô lý hơn cả thế.
Cho dù cô ấy có nghiêm túc hay là không, làm như này thì hơi quá rồi.