“Đó là lý do tôi quyết định hẹn hò với Yuu Okita, người tôi đã thích từ lâu!”
“…Hể?”
Ngày hôm sau Akira đã dẫn tôi đến công ty giải trí của mình.
Người vừa giật mình khi nghe lời tuyên bố trên là quản lý của cổ, Mao Ashida.
“…Hẹn hò? Ý là một mối quan hệ lãng mạn ư?”
“Đúng vậy!”
“Cô nói là đã thích cậu ta từ lâu… là từ khi nào cơ?”
“Từ hồi Cao Trung!”
“Hảaaaaa?”
Ashida-san tiến lại gần Akira, đập mạnh chồng tài liệu trên tay xuống bàn, trông không khác gì một con quỷ.
“Còn nhớ lần đầu tôi phỏng vấn sau khi nhận cô không hả? ‘Cô không có người yêu đúng chứ?’ ‘Cũng không hề để ý tới chàng trai nào phải không?’”
“Đúng!”
“Cô đã nói là không có một ai mà!”
“Nói dối đó!”
“Con ngốc này.”
“Oa, oái, đau!”
Ashida đột ngột vòng ra sau lưng Akira và bắt đầu vật cô xuống.
“Cô đang suy tính cái quái gì thế hả? Thực sự nghĩ tôi sẽ tin cái trò bịp lố bịch này sao?”
“Tôi không có nói dối! Oái, đau, đau! Tôi chịu thua, chịu thua mà!”
Cuối cùng Ashida-san cũng thả Akira ra và đánh mắt sang khiến tôi rùng mình.
“Cậu từ lỗ quái nào chui ra thế?”
Dù suýt giật nảy lên khi bị gọi không khác gì sâu bọ nhưng vì lời ích của Akira, tôi phải mạnh mẽ lên.
“T-Tôi là bạn cùng lớp…Cao Trung…của cô ấy…”
“Hmm, vậy ra cô ta bảo cậu nói thế à.”
“Không, không có, không phải vậy đâu…”
“Cậu không thể thản nhiên nói dối như vậy được!”
Ashida-san giơ ngón tay lên và tiến lại gần tôi. Khi cổ dồn tôi vào sát tường, Akira đã chen vào giữa cả hai. Tất nhiên cơ thể tôi chẳng thấy dễ chịu gì, nhưng vẫn tốt hơn là bị Ashida-san ‘bánh mì kẹp thịt.’
“Yuu mắc chứng sợ phụ nữ đó.”
Nghe Akira nói vậy, Ashida-san khựng lại một xíu rồi lại khi nhướn mày lên.
“Cái trò bịp gì đây! Đừng có đùa nữa, nói thật với tôi đi!”
“Tôi đang nói thật mà.”
Akira bỗng đột ngột quay lại và nhẹ chạm lên mặt tôi. Cơ thể phản ứng ngay lập tức làm tôi cứ thế nhảy lùi ra sau. Và Uỳnh! Tôi va thẳng vào tường. Hình như từ hôm qua, tôi bị đập đầu hơi nhiều thì phải.
“Ôi, x-xin lỗi…”
Tôi lên tiếng xin lỗi vì đã giật mình. Cơ thể này vẫn từ chối nghe lời tôi dù hôm qua cả hai đã bàn về việc dần làm quen với nhau.
Cô hít sâu một hơi và lắc đầu.
“Tôi cũng xin lỗi. Cậu làm tôi sợ chết khiếp đấy.”
Với đôi mắt chớp lia lịa, Ashida-san theo dõi cuộc trao đổi của bọn tôi.
“…Các người nghiêm túc đấy à?”
“Thật ra, Yuu đang phải chống chọi với chứng bệnh sợ phụ nữ.”
Ashida-san lắc đầu và bực dọc tặc lưỡi khi thấy cái gật từ Akira.
“Ờ, tôi hiểu rồi! Thế cô và cậu Yuu-kun này đang hẹn hò?!”
“Đúng thế, nghiêm túc.”
“Thật luôn…?”
Ashida-san ngồi xuống chiếc ghế văn phòng với hai ôm đầu. Không hiểu sao tôi nghĩ rằng những người nắng mưa thất thường như cô thật dễ để đọc vị.
Dù sao thì, tôi mừng là đã có thể kể về căn bệnh.
Đó là những gì tôi nghĩ.
“…Thế cô mong tôi sẽ nói gì đây?”
Cổ phóng ánh mắt hình viên đạn nhìn Akira và tôi.
“Trước hết, bàn chuyện này ở đây không tiện…”
Ashida-san nhướn người khỏi ghế và nhận ra các nhân viên đều đang chú ý vào chỗ này.
“Cậu có muốn đi tới nơi nào đó kín đáo để nói chuyện không?”
Cổ mỉm cười với tôi, nhưng tôi có thể cảm thấy bên trong đó đằng đằng sát khí. Chỉ nghĩ thế thôi khiến tôi rùng mình.
Liệu mình có được toàn mạng không đây…?
*
“Giờ thì? Chuyện này là sao?”
Ashida-san dẫn chúng tôi tới một tòa căn hộ sang trọng. Tôi không tài nào biết được nó cao đến chừng nào. Có vẻ cô ấy đang sống ở đây.
So với phụ nữ, căn phòng có nhiều nội thất đơn màu, không gợn nổi chút sức sống nào đến đáng kinh ngạc.
Chúng tôi ngồi quanh một chiếc bàn trắng, mặt đối mặt. Ashida-san lần lượt nhìn Akira và tôi.
Cổ trông cáu tiết thấy rõ, song vẫn pha trà cho bọn tôi trước khi nói chuyện.
Tôi đoán dù gì cô vẫn là một người tốt bụng.
“Và làm ơn, đừng lừa tôi rằng cô có bạn trai nữa. Nói thẳng toan tính của cô ra xem nào.”
Ashida-san nói vẻ kiên quyết.
Chúng tôi sẽ không bao giờ có thể đánh lừa được con người này.
“Việc tôi có bạn trai là sự thật. Người đó là Yuu đây.”
Akira lạnh lùng trả lời, như thể đang bị lép vế trước Ashida-san.
Từ từ đã, cô ấy vừa nói với Ashida-san mà không dùng kính ngữ đấy à?
Tôi không khỏi vừa lo lắng vừa xấu hổ trước tình huống như thế này.
Mặc kệ sự tồn tại của tôi, Ashida-san và Akira vẫn nhìn nhau và tiếp tục đối thoại.
“…Cô thực sự nghiêm túc về chuyện này đấy à?
“Rất nghiêm túc.”
“Không cần phải nói dối nữa đâu, chỉ có mình tôi ở đây thôi đó?”
“Ừ. Như đã nói, tôi không hề nói dối.”
Akira nói mà không hề đảo mắt đi. Ashida nhìn vào mặt đối phương một hồi và rồi trút một tiếng thở dài.
“Cô đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?”
Ashida đặt hai tay trước trán và tựa khuỷu tay lên mặt bàn.
“Bản thân đã có một buổi bắt tay thành công, sắp tới sẽ có một buổi độc diễn nữa, và…cô mới chỉ bắt đầu thôi mà. Tại sao lại là lúc này chứ?”
Ashida-san nói không sai. Nếu như không được nghe về chuyện của Akira thì tôi cũng sẽ nghĩ giống vậy.
Trái ngược với Ashida-san đang kích động, Akira vẫn rất bình tĩnh.
“Bởi vì không còn thời điểm nào phù hợp hơn bây giờ hết.”
“Hả?”
Ashida-san nhướn mày như thể không hiểu nổi Akira vừa nói cái gì.
“Đâu phải tự dưng tôi có bạn trai. Tôi có phải con ngốc đâu.”
“Không! Cô đích thị là thế! Không có lúc nào cô không là con ngốc cả.”
“Không, không phải. Là cô mới đúng đó.”
“Cái khỉ gì cơ?”
Sau cuộc tranh cãi trẻ con đó, Ashida-san đứng lên khỏi ghế.
Nhưng rồi cũng nhanh chóng lắc đầu và thở dài một cách nặng nhọc.
“Dù sao thì! Cô đang muốn cái gì đây? Lúc nào cũng ăn bớt câu. Giải thích rõ cho tôi xem nào.”
Akira trở nên nghiêm nghị hơn ngay khi Ashida-san ngồi lại xuống.
“Tôi đã nói bao lần rồi…? Về chuyện của Anju.”
Biểu cảm của Ashida-san thay đổi như vừa nhận ra điều gì đó, nhưng cô lại ngay lập tức nghiêng đầu.
“…Chuyện đó thì liên quan gì?”
“Ừ thì… tôi đã có bạn trai rồi, và muốn cô làm mọi thứ trong khả năng để che giấu nó trước công chúng.”
Nghe vậy, Ashida-san ngưng lại trong giây lát để suy ngẫm.
Rồi như thể đã hiểu ra mọi chuyện, cô đặt tay lên trán mà thở dài.
“…Tại sao chứ, đương nhiên là tôi sẽ giấu nhẹm nó đi rồi.”
“Đúng nhỉ? Là lẽ tự nhiên mà.”
“Không phải thế, con ngốc này!”
Cả tôi và Akira giật mình theo bản năng. Ashida-san ngẩng đầu lên, với một khuôn mặt đáng sợ nhất trong ngày.
“Này, bộ cô không quan tâm đến hình ảnh của bản thân à?”
“Tôi cóc bận tâm đến hình tượng của mình đâu.”
Trái với tông giọng kích động của Ashida-san, Akira phản ứng một cách bình thản.
“Cô có thực sự hiểu mình đang làm không? Có biết là bản thân đang cố đâm đầu vào nguy hiểm không hả?!”
“Tôi biết chứ.”
“Không, cô chả biết gì cả! Akira, cô đang là ngôi sao sáng lạn nhất trong thế hệ này. Nếu scandal bị phanh phui, những lời chỉ trích nhằm vào cô là quá sức chịu đựng đối với một idol bình thường, và tương lai thần tượng của cô sẽ hoàn toàn đóng lại!”
“Tôi không muốn bảo vệ cái sự nghiệp idol mà phải dùng người khác làm bàn đạp cho mình đâu.”
“…!”
Như thể tinh thần đã vỡ vụn, Ashida-san há hốc mồm trước lời bình của Akira.
“Đây là điều tôi cần phải làm để thăng tiến trong sự nghiệp.”
Akira nói với vẻ quả quyết khiến Ashida-san lần nữa há mồm vì quá bối rối.
“Nhưng như thế không có nghĩa là…”
“Mao à…Cô phải tin tôi chứ.”
Nghe Akira nói vậy, Ashida-san nhìn lại một cách nghiêm nghị.
“Tôi…c-cũng muốn tin cô chứ! Đồ ngốc! Nhưng cái mức độ ích kỷ này khác hoàn toàn so với mọi điều cô từng làm trước đây…”
“Vậy nếu cô không giúp thì tôi sẽ nghỉ làm idol.”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại