Khi tôi nói rõ ràng rằng điều đó sẽ không xảy ra, gương mặt cô ấy trùng xuống. Vẻ mặt của cô ấy khiến tôi lạnh sống lưng.
“Ồ…Tôi hiểu rồi…”
Akira lẩm bẩm với tông giọng thấp, rồi từ từ tiến về phía tôi.
“Đợi— đ-đừng lại gần tôi…”
Cổ chầm chậm tiến về chỗ tôi, và trong khi đang cố lùi lại, tôi nhận ra mình đã dựa sát ngay tường mất rồi.
Cô đột nhiên tiến đến cạnh tôi, lưng cũng sát vào tường. Và tiếp đà theo đó, cổ dựa vào vai tôi.
“Đừng…”
Tôi trút ra một tiếng kêu thảm hại, và đôi mắt trở nên đen ngòm. Cảm giác như mình sắp sửa phát nôn ấy.
Đột nhiên, cô rút ra chiếc điện thoại trong chiếc áo hoodie của mình và chụp một tấm selfie với tôi.
“Cách này sẽ hiệu quả đấy!”
Ngay khi vừa chụp xong tấm ảnh, cô nhanh chóng lùi lại khỏi tôi, chắp hai tay lại vào nhau, và cúi đầu xuống.
“Tôi xin lỗi, nhưng mà giờ chúng ta phải dính với nhau rồi.”
“C-C-Cô vừa nói gì cơ?”
Cô tiến lại về chỗ sofa và ngồi xuống, hỏi tôi một câu trong khi đang vắt chéo chân.
“Cậu nghĩ đây là cái gì?”
Cô cho tôi xem màn hình điện thoại của mình.
Đó là tấm ảnh mà cô vừa mới chụp.
“Hả…? Chẳng phải là tấm ảnh mà cô vừa chụp sao?”
Trong khi đang hỏi, tôi nhận thấy nụ cười ranh mãnh đầy vẻ tự mãn trên gương mặt cô.
“Tất nhiên rồi, cậu có thể nói vậy. Nhưng biết gì không…?”
Cổ dừng lại ở đó, rồi đưa mắt nhìn chéo tôi cùng với một nụ cười đáng sợ.
“Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra này bức ảnh này được công khai nhỉ…?”
Khi nghe xong, tôi cảm giác cơ thể mình cắt không còn một giọt máu.
Một bức ảnh chụp thần tượng hoàn hảo Akira Sezai với một người đàn ông lạ mặt không biết từ đâu tới. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một tấm ảnh như thế bị lộ ra trước công chúng?
Điều đó chẳng cần phải bàn nữa.
“…Đ-Đợi đã. Cô đang có ý gì vậy?”
Cô cười khúc khích, hai vai rung lên.
“Có phải Akira Sezai đang có một mối quan hệ bất chính với fan của mình không!?”
Cổ nói vậy với thái độ đùa cợt.
Lần này, số lượng máu tôi bị mất đi lúc nãy giờ lại đổ ập vào trong cơ thể. Máu dồn lên não tôi.
“D-Dừng lại đi!! Chuyện đó hoàn toàn…!!”
Tôi hét lên.
Dù vẫn đang cười thầm, biểu cảm của cô dường như đã thay đổi.
“Tôi hiểu mà, được chứ? Chuyện đó hoàn toàn là không thể được.”
Sau khi nói vậy, nụ cười trên gương mặt cô biến mất, và rồi nói tiếp.
“Nếu cậu không hẹn hò với tôi, tôi sẽ lan truyền cái này ra ngoài.”
“Cái đó…”
Đầu óc tôi trống rỗng.
Rồi miệng tôi lên tiếng một cách tự phát.
“Như thế là đe dọa tàn nhẫn đấy!!”
“Ừ, đúng vậy.”
Dù tôi đang hét với cô ấy, cổ vẫn giữ được bình tĩnh.
“Tôi biết sâu thẳm trong cậu sẽ muốn bảo vệ Akira Sezai.”
Ánh mắt cổ tràn đầy sự quả quyết khi tuyên bố điều đó. Cô khóa chặt ánh mắt vào tôi và nói với không chút chần chừ nào.
Tôi hít một hơi sâu.
Tôi vẫn đang hoang mang trước những gì đang diễn ra.
Cô ấy vẫn chưa tiết lộ điều gì cả.
Nhưng tôi có thể cảm nhận cô đang nói rằng Tôi không có đùa đâu.
Cô ấy đang cố thuyết phục tôi với một thứ duy nhất, đó là thái độ của cổ.
Nhưng thế rất chi là ép buộc.
Nhưng tôi không thể nào từ chối được.
“…Làm ơn, hãy cho tôi biết.”
Tôi nói với tông giọng lặng lẽ.
“Đây không phải là một trò đùa hay là một kiểu dự án gì, đúng chứ?”
“Ừ.”
“Việc trở thành người yêu với tôi— là bàn đạp cho một mục tiêu của cô, phải không?”
Cổ run lên và rồi thở dài nhẹ nhõm.
“…Cậu thực sự hiểu tôi còn hơn cả tôi nghĩ đấy.”
Tôi không biết phải trả lời cô ấy như nào nữa.
Khi cô đột nhiên xuất hiện tại đây, trong đầu tôi tràn ngập không gì khác ngoài những câu hỏi. Tôi thấy được tâng bốc khi cô ấy nói rằng tôi hiểu cô, nhưng không thể cứ thế nói rằng tôi toàn tâm toàn ý đồng tình với điều đó.
Thế nên, chỉ một điều tôi có thể nói.
“Đó là vì tôi là một người hâm mộ…”
Tôi thì thầm với cô ấy.
Cô nhìn tôi với một biểu cảm khó tả trên khuôn mặt.
“Giải thích cho tôi đi. Tôi sẽ lắng nghe.”
Khi tôi hỏi cô ấy về chuyện đó lần nữa, cô gật đầu và ngồi lên lại chiếc sofa.
Rồi cổ bắt đầu chầm chậm nói.
“Cậu biết mà, phải không? Rằng tôi từng ở trong một nhóm tên là ripqle cho đến một năm trước…”