“Yuu-kun nè, chúng ta kết hôn đi, được chứ?”
“Hả? Kết hôn ư?”
“Ừm! Chị yêu em, mình cưới nhau nhé?”
“Được thôi.”
Đó là tôi. Yuu Okita.
Hồi tiểu học, tôi có thích một cô gái.
Cô ấy là hàng xóm và hơn tôi ba tuổi. Vì học khác lớp nên hiếm khi chúng tôi chơi cùng nhau. Sau giờ học, chúng tôi hay hẹn gặp tại công viên đằng trước khu chung cư cả hai đang ở và cùng nhau vui đùa.
Khi cô ấy nói muốn cưới tôi, lúc đó tôi đang học lớp ba.
Tôi cũng không hiểu rõ lắm.
Nhưng tôi thích cô ấy, và cô ấy cũng thích tôi mà.
Tôi có nghe rằng kết hôn là việc ta sẽ làm cùng với người mình thích, đó là lý do tại sao tôi nói đồng ý. Tôi nhớ lúc đó đã nghĩ là Ừm thì, kiểu gì chuyện cũng sẽ thế này thôi.
Cô ấy có vẻ rất vui khi tôi đưa ra câu trả lời, nhìn cô ấy như vậy tôi cũng vui lây.
Ngày hôm sau, chúng tôi bắt đầu cuộc sống hôn nhân của hai đứa.
Cô ấy hôn tôi rất nhiều.
Lúc đầu chỉ là chạm môi, như những gì mà tôi đã thấy trong phim.
Khi đặt môi mình lên môi của cổ, trong tôi cảm thấy hồi hộp và có phần hạnh phúc.
Nhưng không lâu sau thì “cuộc sống” này chúng tôi cũng đã có thay đổi.
Ban đầu, chúng tôi chơi với nhau tại công viên trước khu chung cư, nhưng dần dần, cô ấy đưa tôi tới những nơi tối tăm và nhỏ hẹp.
Có lúc là ở đằng sau thang thoát hiểm của một khu chung cư nào đó.
Hoặc có lúc là ngay tại nhà cố ấy khi ba mẹ vắng nhà.
Vào những ngày khác, cổ đưa tôi tới những nơi mà hai đứa có thể ở một mình và cùng trao nhau những nụ hôn say đắm.
Một nụ hôn mà phần lưỡi của cả hai đưa vào trong khoang miệng của nhau và quấn lại.
Tôi nghĩ như thế thật kinh hãi, nhưng lúc cô ấy nói Khi cưới nhau, người ta thường hôn như vậy nè, thì tôi đành chấp nhận.
Cuối cùng thì, cô ấy và tôi đã tiến triển tới mức không còn đường lui nữa.
“Chạm vào… chỗ này đi.”
Khi nhìn lại thì khoảng cách 3 tuổi của chúng là một thứ gì đó rất to tát.
Có cả một trời khác biệt giữa nhận thức của hai chúng tôi, và trong đó bao gồm kiến thức về tình dục.
Ở các lớp trên tại tiểu học, giáo dục giới tính được dạy song song với những tiết giáo dục sức khỏe và thể chất.
Và cô ấy rất tò mò về những thứ như thế.
Tuy bản thân không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng tôi cứ làm theo những gì cô ấy bảo, chạm vào cơ thể của cổ và để cổ làm điều tương tự với mình.
Và rồi cũng sớm đến lúc cô ấy và tôi làm những thứ mà thậm chí còn khó quay lại hơn nữa.
Có lẽ cô ấy biết rõ mọi thứ. Nhưng tôi thì không.
Tôi làm vậy vì như thế sẽ làm cô ấy thấy hạnh phúc. Chuyện đó thật thú vị… và sướng nữa. Tôi tiếp tục làm những hành động thân mật đó với cô ấy kể từ đó.
Rồi cho đến một ngày chúng tôi bị mẹ cô ấy bắt quả tang tại trận.
Bị bao vây bởi cha mẹ hai bên, chúng tôi liên tục bị mắng mỏ.
Đây không phải là trò chơi mà hai đứa có thể đùa được đâu.
Nếu không cẩn thận, hai đứa sẽ có con đó.
Mẹ tôi càng nói về những thứ đó, tôi lại càng thấy sợ hãi khi nhìn cô ấy gào khóc.
Dù không biết mình đã làm gì, nhưng tôi biết chắc đó là những điều tệ hại đối với người con gái mà tôi trân trọng.
Và khi nhận ra điều này, tôi đã trở nên sợ hãi khi ở bên cô ấy.
Ngược lại, cô ấy càng cố gắng gần gũi với tôi, ngay cả khi cha mẹ cổ vô cùng tức giận về điều đó. Cô ấy còn lén lút gặp tôi sau lưng cha mẹ mình và nói Chị yêu em.
Nhưng tôi ghét điều đó vô cùng.
Dẫu cho lòng vẫn còn yêu cô ấy, nhưng bị cổ chú ý đến như thế khiến tôi cảm thấy rùng mình và phát ốm.
Vì cứ trốn chạy mãi như vậy, nên khoảng cách giữa cô ấy và tôi ngày càng xa.
Và rồi đến khi cô ấy tốt nghiệp và chuyển lên sơ trung, tôi coi như đã biến mất khỏi cuộc đời của cổ.
Tôi không muốn học chung sơ trung với cổ, nên đã nói chuyện với ba mẹ và quyết định học sơ trung tại một học khu khác.
Đó là khởi đầu của chứng sợ phụ nữ của tôi.
Từ đó, tôi luôn né tránh những mối quan hệ nghiêm túc với các bạn nữ, kể cả ở trên trường.
Tôi sợ bọn họ. Trong khi những đứa tầm tuổi đều muốn có bạn gái, thì tôi không có ham chuyện đó. Và tôi đã trở thành một đứa không thể nói chuyện với phái nữ và luôn lo sợ họ đến gần mình. Nhưng mọi thứ đã trở nên dễ dàng hơn khi họ cũng né tránh tôi một cách tự nhiên.
Bạn của tôi ai cũng là con trai cả. Tôi là kiểu người có thể nói chuyện bình thường với các bạn nam, nhưng với nữ thì không. Suốt hầu hết những năm sơ trung, có lẽ trong lớp ai cũng nghĩ như thế về tôi.
Tôi nghĩ rằng mình đã có cuộc sống học đường ổn định là nhờ tránh né tiếp xúc với các bạn nữ.
Chỉ là...
Vẫn còn một thứ thực sự làm khó tôi, đó là ham muốn tình dục của tôi vẫn còn tồn đọng.
Ngược lại, tôi đã từng trải nghiệm quan hệ tình dục từ lúc rất bé—hồi tiểu học, và tôi không thể quên được cảm giác đó.
Cảm giác thật ấm áp, sống động và sung sướng đến mức khó tin được đó là thật.
Nếu chỉ bàn về ham muốn, thì tôi chắc chắn là một trong những thằng trong sáng nhất trong số những đứa cùng tuổi.
Thực tế thì tôi không thể kết bạn được với một bạn nữ nào, nhưng tôi đã từng khao khát cơ thể phụ nữ rồi.
Các cô gái rất dễ thương, và tôi cảm thấy kích thích khi nhìn họ. Nhưng lại không thể lại gần họ được.
Và thứ đã cứu rỗi tôi khỏi nỗi khốn khổ đó… chính là những thần tượng.
Thần tượng là những người khoe vẻ ngoài của họ ra và biểu diễn hết sức mình cho các fan khác giới, nghĩa là tôi có thể nhìn họ mà chẳng cần ngại gì cả. Vì đó là công việc của họ mà.
Hứng thú với phụ nữ của tôi đã dần được thay thế bằng sự hứng thú với những idol.
Lúc nhập học cao trung, ham muốn tình dục đã từng rất bộc phát mạnh mẽ của tôi đã dần dịu xuống.
Sự ngưỡng mộ dành cho phụ nữ của tôi đã dần được thay thế bởi một khao khát chân thành là cổ vũ những thần tượng để góp phần giúp họ chắp cánh ước mơ.
Kỳ lạ thay, chứng sợ phụ nữ của tôi đã dần được cải thiện.
Lần đầu tiên trong đời, tôi đã có thể nói chuyện bình thường với các bạn nữ trên lớp, cho dù điệu bộ vẫn hơi kỳ cục, và cũng không gặp rắc rối gì khi làm việc cùng họ trong những hoạt động trên trường.
Chuyện đó thật tốt làm sao.
Những ngày tháng học đường của tôi đã đổi sang hướng mới khi đem lòng yêu các thần tượng.
Trong lớp cũng có một số bạn nam cũng là fan của thần tượng tôi thích, và chơi cùng bọn họ rất vui.
Tôi nợ các thần tượng cả cuộc sống cao trung của mình, và cảm giác như thể cuối cùng tôi cũng đã vượt qua chứng sợ phụ nữ.
Tuy nhiên...
Hình như tôi nghe có tiếng chuông cửa ở phía xa kia.
Khi một trời lặn, tôi đang ở trong lớp.
“Hừm, vậy ra cậu thích thần tượng sao. Có thể nói cho tớ nghe lý do được không?”
Một nữ sinh đeo cà vạt, mặc quần dài thay vì váy, đang nhìn tôi chằm chằm dưới ánh hoàng hôn.
Gương mặt của cô ấy đẹp tới nỗi mà tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ rất nổi tiếng nếu cổ là con trai.
Tôi có thể nghe thoang thoảng tiếng chuông cửa đang reo.
Kèm theo đó là tiếng đập cửa rầm rầm.
“Bởi vì thần tượng...đã cứu rỗi tớ.”
“Hừm.”
Cổ đáp lại với một sắc mặt khó tả. Rồi tiếp tục nói.
“Cậu thích những thần tượng hơn cả tớ ư?”
Chuông cửa lại reo một lần nữa.
“...Hả?!”
Khi tôi thức dậy, tôi nhận ra mình đang ở trong một căn phòng tối.
Toàn thân tôi đổ mồ hôi.
Tiếng chuông cửa reo lên đã không biết bao lần rồi.
“...Mình vừa ngủ gật sao.”
Tôi ngồi dậy khỏi sofa và mở chiếc điện thoại trên bàn lên. Giờ là khoảng 10h tối.
Đột nhiên tôi nghe tiếng đập cửa dữ dội.
“Các người muốn gì vào cái giờ này hả…?”
Tôi tặc lưỡi.
Gõ cửa vào cái giờ oái oăm như này thì thường là chỉ có ông chủ khu chung cư thôi.
Nhưng mình chắc chắn là tháng này có nợ tiền nhà đâu nhỉ… Rốt cuộc ông ta muốn gì đây?
Tôi nhanh chóng đi ra và mở cửa.
“Vâng? Có chuyện gì….vậy...?”
Khi tôi mở cửa, đứng đó không phải là ông chủ nhà.
Trước cửa là một cô gái nhỏ nhắn với sắc mặt rầu rĩ.
Edit: Học khu là một hình thức của khu dành cho mục đích đặc biệt phục vụ điều hành các trường trung học và tiểu học công cộng địa phương. Edit: ...Ừ thì, cũng đúng, nhưng… một lời khuyên thật lòng là các ông cũng không nên ham muốn chuyện đó làm gì. ???