“Ngày mai…cuối cùng thì…”
Tôi lẩm bẩm, căng mắt nhìn tấm vé tới dự sự kiện bắt tay.
Mặc dù ngày mai mới diễn ra sự kiện, tim tôi lại đang đập liên hồi, còn hai bàn tay thì run cầm cập khi cầm lấy chiếc vé. Tôi đang vô cùng hồi hộp.
Tiếng từ chiếc máy tính bảng trên bàn, thứ đang phát buổi live-stream của Akira Sezai, lọt tới tai tôi.
“Sự kiện bắt tay đầu tiên với tư cách là nghệ sĩ solo…của thần tượng hoàn hảo Akira Sezai.”
Vu vơ lầm bầm, tôi chậm rãi hít vào rồi thở ra.
Tôi cẩn thận cho vé vào trong ví và ngồi xuống sofa.
Đây sẽ là lần đầu tôi tham dự một sự kiện bắt tay.
Lần đầu tôi tiếp xúc với nền văn hóa idol và bị nó cuốn hút là vào hồi lớp ba. Từ đó tới nay, một quãng thời gian đã trôi qua và giờ tôi đã là sinh viên năm hai đại học. Dù là một fan idol từ lâu, nhưng vì một số lý do riêng nên tôi chưa một lần đến dự các sự kiện tương tác nào với họ cả.
Nhưng lần này lại rất đặc biệt.
Đây là sự kiện bắt tay đầu tiên của Akira Sezai.
Tôi nghĩ đây là một sự kiện đáng để đến dự, kể cả nếu có đánh đổi lại bất cứ thứ gì đi nữa.
Sau khi nếm trải cảm giác những thần tượng mình yêu thích giải nghệ hàng bội lần, tôi đã định đi tới một quyết định đáng buồn là sẽ chia tay giới thần tượng.
Akira Sezai đã xuất hiện như một ngôi sao băng trong giới idol và tạo dựng nên tên tuổi cho chính cô.
Nụ cười của cô luôn luôn chuyên nghiệp vô cùng. Cô ấy nổi tiếng đến vậy là vì cô luôn chiều lòng người hâm mộ cũng như sự hoàn hảo trong cảm xúc mà cô thể hiện với những fan của mình.
Không quá gần gũi với họ, nhưng cũng đừng để họ quá xa.
Tôi dần bị lôi cuốn bởi sự chuyên nghiệp trong cách cô ấy duy trì sự cân bằng mỏng manh đó. Và rồi giờ đây, tôi đã hoàn toàn say đắm cô thần tượng, Akira Sezai này.
Đây sẽ là lần cuối cùng tôi cổ vũ cho một idol.
Đó là quyết tâm của tôi.
Nếu Akira đột ngột giải nghệ hay bị cuốn vào các vụ bê bối, thì tôi sẽ không mơ tưởng về các thần tượng thêm bất kì một lần nào nữa.
Tôi cầm chiếc máy tỉnh bảng trên bàn lên xem.
Akira đang tự do nhún nhảy ở trên màn hình ấy.
Vũ đạo của cô ấy vẫn thật sự rất tuyệt vời kể cả khi so sánh với các idol hàng đầu. Cả cao độ hoàn hảo của cô khi hát trong lúc múa cũng dành được nhiều lời khen ngợi.
Và… thứ đã thu hút tôi chính là nụ cười của cô ấy.
Nụ cười của cô ấy, thứ đã hiện lên sự tận hưởng của cô khi được biểu diễn cho những người hâm mộ của mình, đã khiến họ hoàn toàn bị mê hoặc, trong đó có cả tôi.
Thi thoảng ngây thơ, lúc thì bạo dạn, đôi khi lại đáng sợ…
Nụ cười của cô có một sức hút không sao miêu tả được. Một khi đã thấy nụ cười ấy, bạn sẽ không thể nào gạt nó ra được khỏi tâm trí.
Tôi sẽ được trực tiếp gặp mặt cô ấy.
Tôi có thể cảm nhận mồ hôi chảy dọc sống lưng chỉ từ việc mường tượng ra cái viễn cảnh đó.
“Mình sẽ bắt tay…với Akira…vào ngày mai và nói chuyện đôi lời…”
Khi nói những điều đó tôi cảm thấy không được đúng cho lắm.
Cơ thể tôi cảm giác như đang lạc trôi đi.
Tôi ngả lưng ra ghế và nằm thư giãn một lúc.
“M-Mình phải quyết định được mình sẽ nói cái gì…!”
Bật dậy khỏi sofa, tôi rút ra quyển ghi chú, và suy nghĩ về những gì mình sẽ nói với cô ấy.
Tôi thực sự phấn khích khi biết mình sẽ được gặp Akira. Một cảm xúc vui, buồn và lo lắng lẫn lộn đang lấp đầy trái tim tôi.
Cảm nhận được nhiệt huyết tràn đầy trong cơ thể, tôi đưa ngòi bút qua lại trên tờ ghi chú, rồi lại xé và vứt nó đi.
Đó là một cảm giác sung sướng mà tôi chưa từng được trải qua trước đây.
Và cứ thế, buổi đêm trước sự kiện bắt tay ấy dần buông xuống.
*
Sau tất cả những sự phấn khích đó, tôi leo lên giường và thiếp đi. Điều tiếp theo mà tôi biết, là trời đã sáng rồi.
Hôm nay là ngày diễn ra sự kiện bắt tay.
Nhẹ nhàng mở tủ quần áo, tôi chọn ra những bộ trông tươm tất nhất để khoác lên mình, dù trông chúng có hơi lỗi mốt.
Đứng trước gương, tôi vuốt tóc tạo kiểu hết lần này đến lần khác. Tôi cẩn thận tạo nếp cho phần mái dù biết rằng thể nào chúng cũng sẽ hỏng một khi chân tôi bắt đầu bước đi mà thôi.
Hôm nay, Akira sẽ bắt tay với rất nhiều người hâm nên cô khó mà có thể nhớ mặt hết mọi người được. Tôi biết điều đó nhưng vẫn cảm thấy một chút xấu hổ vì phong cách ăn mặc của mình có thể sẽ gây ấn tượng xấu.
Không biết là những đôi tình nhân có lúc nào cũng phấn khích khi gặp “người ấy” của mình không nhỉ. Nếu có thì tôi vô cùng ngưỡng mộ họ đấy. Được trải nghiệm cảm giác này vài lần trong đời, hay dù chỉ là một lần duy nhất, thì tôi nghĩ đó là một điều tuyệt vời.
Sau sự chuẩn bị tốn nhiều thời gian nhất từ trước tới giờ trong đời, tôi rời nhà.
Lúc lên được tàu điện, thì tôi không còn chút ký ức gì về quãng đường tới nhà ga gần nhất nữa rồi. Vì trong suốt thời gian đi trên đường, tôi chỉ mải nghĩ về Akira mà thôi.
Nó lẽ ra phải chuyến tàu khá dài. Nhưng, tôi lại đến nhà ga ở nơi sự kiện sẽ được tổ chức sớm hơn dự kiến.
Tôi nghĩ là bản thân chưa bao giờ thấy bối rối như vậy một lần nào trong đời cả.
Khi đi qua cửa soát vé và rời nhà ga, cả người tôi run cầm cập.
Giờ mình sẽ được gặp Akira.
Chúng mình sẽ bắt tay nhau và cùng trò chuyện.
Mỗi khi nghĩ tới chuyện đó, cả người lại toát mồ hôi không ngừng.
Liệu có thể không? Thực sự mình có thể được làm thế không?
Trong khi tôi đang bước đi, bản thân thấy vô cùng lo lắng thì Bùm! Từ sau lưng có thứ gì đó đụng trúng vào vai làm tôi suýt ngã ngửa.
“Oái!”
“Ối! Tôi xin lỗi!”
Người vừa va vào tôi là một người phụ nữ. Trông cô ấy có vẻ rất vội, hoặc có lẽ cổ đang cố vượt qua để rồi va vào tôi.
“…Ah!”
Ngay khi nhận ra người vừa va phải mình là phụ nữ, cơ thể tôi như đông cứng lại.
Tôi rất muốn nói là Tôi ổn, nhưng cổ họng tôi không phát ra nổi một tiếng nào.
Trong khi miệng tôi đang lắp ba lắp bắp, thì người phụ nữ chạy lại gần tôi với biểu cảm lo lắng.
“A-Anh không sao chứ…? Anh có bị thương ở đâu không…?”
“T-Tôi không sao!”
Khi tôi cố thốt từng từ ra khỏi miệng, giọng tôi phát ra to hơn dự tính và hai vai cô gái rung lên vì giật mình.
Tôi đổ mồ hôi như tắm và lắc đầu nguầy nguậy.
“T-Thực sự không sao đâu. Tôi…T-Tôi cũng xin lỗi…”
“Oh, tôi hiểu rồi. Mừng là anh không sao.”
Cô ấy nhìn tôi như thể đã thấy một sinh vật lạ vậy, cúi đầu nhẹ một cái và rồi nhanh chóng rời đi.
Hít lấy một hơi thật sâu khi nhìn bóng lưng người phụ nữ đi khỏi, lòng tôi cảm thấy như nhẹ nhõm đi.
“Haizzz…Sau cùng…có lẽ mình không nên đi…”
Tôi lẩm bẩm ở âm vực mà không ai có thể nghe thấy và tựa lưng vào bức tường gần đó.
Những người qua đường đưa mắt liếc nhìn tôi.
Tôi hít thở sâu vài lần nữa, và cuối cùng nhịp tim tôi cũng đã giảm xuống.
Tôi thường thấy sợ hãi trước phụ nữ.
Khi còn học tiểu học, tôi đã có một trải nghiệm tồi tệ với một bạn nữ mà mình rất thân, và đó là khi chứng sợ phụ nữ của tôi bắt đầu. Thời gian thấm thoát trôi qua, chứng bệnh cũng dần dần phát triển, và rồi trở nên mất kiểm soát vào những năm cuối cao trung.
Giờ đây, chỉ với việc trò chuyện với một cô gái ở khoảng cách gần thôi cũng đủ làm tôi khó có thể nói năng và cử động theo ý mình rồi. Kể cả nếu không nói chuyện, chỉ cần đi ngang qua họ thôi cũng khiến tôi chột dạ ở mức độ nhất định. Tôi khó mà có thể sống được một cuộc đời như thế này.
Nhưng không phải là tôi ghét họ. Tôi cũng có hứng thú với đối tượng khác giới giống như bao người vậy. Là một thằng đàn ông bình thường, bản thân tôi cũng có ham muốn trần tục với phái nữ chứ.
Bên cạnh đó, tôi còn có một nỗi sợ thầm kín là khi có dính líu tới phụ nữ.
Sợ hãi khi bị họ nhìn thẳng vào, tiến lại gần hay bắt chuyện với tôi.
Đó là lý do tại sao chỉ các thần tượng là phù hợp với tôi.
Các thần tượng sẽ không nhìn thẳng tôi. Họ sẽ nhìn vào tất cả những người hâm mộ và sẽ không bao giờ nhìn trực tiếp vào tôi cả.
Các thần tượng sẽ không tiếp cận tôi. Nếu như không tiến tới chỗ họ thì họ cũng sẽ không bao giờ tương tác với tôi đâu.
Các thần tượng sẽ không trò chuyện với tôi. Những lời nói của họ đều được gửi gắm tới người hâm mộ một cách như nhau.
Chỉ có tôi là nhìn chăm chú vào thần tượng thôi, đó là tại sao cái cảm giác ấy thật thoải mái.
Lý do tôi đến dự sự kiện bắt tay của Akira là vì muốn dành cho cô ấy những lời động viên, kể cả nếu như tôi phải kìm nén những nỗi sợ ấy.
Một quyết định lớn lao, và tôi tin rằng đây là lần đầu tiên bản thân có thể kiểm soát được hội chứng sợ phụ nữ này.
Tôi sẽ không gặp rắc rối gì khi kiềm chế thứ mà tôi cho là không thể bằng một chút sự dũng cảm đầy giả trân đâu.
“Mình nghĩ là…mình nên dừng lại…”
Vừa dứt câu nhắn nhủ bản thân, người tôi sụp xuống tại chỗ.
Nhưng ngay lúc đó tâm trí tôi liền hiện lên nụ cười của Akira.
Cô ấy thật đặc biệt.
Và cô ấy cũng không có cười trước mỗi mình tôi. Tôi chỉ là một trong số những người hộ muốn bắt tay với thần tượng của mình. Thậm chí sự khác biệt về giới tính giữa hai bên cũng chẳng là điều để tôi phải bận tâm tới.
Đúng vậy. Mình đã đi đến tận đây rồi.
Tôi liên tục lặp lại câu nói đó trong miệng. Tôi cần phải tiếp tục tiến về phía trước.
Cuối cùng, thì tôi cũng đã nghĩ ra những điều bản thân sẽ nói với cô ấy.
Không quan trọng ngắn hay dài, tôi nghĩ mình sẽ gửi những lời nói đó tới cổ và rồi trở về nhà thôi.