Tôi là một con ma!
Đúng rồi đấy! Nghĩa là tôi đã chết rồi.
Chậc, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ chết vì làm việc quá sức. Nhưng rõ ràng là con người có thể chết vì yêu công việc của mình quá nhiều.
Haiz... Mọi thứ bắt đầu sai từ đâu nhỉ? Có phải khi tôi nhận được vị trí mơ ước trong bộ phận chiến lược? Hay là khi tôi tự tra tấn mình bằng những giờ làm thêm không dứt chỉ vì tôi quá vui sướng?
Dù lý do là gì, tôi đã trở thành như này đây. Chết.
Ugh...
Khi tôi bình tĩnh suy nghĩ lại về quá khứ, nỗi oán hận trong lòng tôi dâng trào. Tôi không thể kìm nén được cảm xúc thật sự của mình nữa.
Trả lại đây!
Cuộc sống của tôi!
Sự tồn tại tối thượng, ngày ngày nịnh nọt mấy gã tài phiệt...!
Ý tôi là, con người không thể tìm được hạnh phúc trong việc tôn thờ hoàng tộc à?
Nếu tôi chết kiểu Ặc–! trong khi cống hiến hết mình để liếm gót chân cho ông chủ, thì đó là kiểu cuộc đời gì thế?
Có sai không khi tôi dành cả ngày để giúp ngài chủ tịch rửa tiền? Để băn khoăn liệu có thể "rút" một ít cho mình không?
Grr.
Thôi được rồi, có thể nói cuộc sống của tôi hơi... lạc lối.
Nhưng đừng hiểu nhầm nhé! Tôi tự hào khi đã làm hết sức mình.
Nếu thế giới công bằng, chẳng phải nó cũng biết trả giá sao? Chẳng phải nó nên bồi thường cho cái chết oan uổng này sao?
E hèm.
À thì, giống như mấy câu chuyện xuyên không, hay là những kỹ năng gian lận ấy. Chúa ơi, thậm chí cả mô típ hồi quy cũng không tệ đâu.
Tch.
Nếu được hồi quy, có khi tôi sẽ trở thành nhà tài phiệt luôn ấy chứ? Thật lòng mà nói, tôi chẳng ưa gì tên chủ tịch đâu. Nếu đã làm chủ thì phải ra dáng chủ chứ! Đừng có giữ hết quỹ đen cho riêng mình, mà kể cả có tham nhũng, thì cũng đừng nơm nớp lo sợ như vậy.
Với trái tim đập rộn ràng, tôi nhìn xung quanh. Nhưng thứ tôi thấy là điều tôi không hề mong đợi.
Một quảng trường, xe ngựa, những toà nhà kiến trúc kiểu phương Tây.
Thời trung cổ? Phục Hưng? Hay là cận hiện đại?
Ồ... trên trời còn có cả tàu bay nữa.
Wow, vậy là một thế giới giả tưởng à?
Tôi đã sống cuộc đời bình thường ở thế giới hiện đại của mình, nhưng giờ, đột nhiên, tôi lại xuất hiện ở một vùng đất kỳ ảo nào đó.
Thật nực cười. Tôi ngã gục vì làm việc quá sức, và khi tỉnh dậy, tôi là một con ma trong thế giới lạ lẫm này.
Thật sự đấy, chẳng phải như này là quá nhanh rồi sao? Alo, các ngài quên mất vài bước rồi à? Thiên thần giải thích cái chết của tôi đâu? Thượng đế ban những kỹ năng gian lận cho tôi đâu? Đây không phải là truyện hài!
C-Chắc chắn không phải là… không có gì đấy chứ? Đúng không? Đúng không?
Trong tâm trạng hiện tại, tôi cảm thấy mình có thể liếm hai đế giày của nhà tài phiệt mà không phàn nàn gì ấy chứ. Chắc luôn, tôi tự tin mình sẽ còn liếm rất mãnh liệt nữa.
Nhưng trái với mong muốn của tôi, chẳng có gì thay đổi khi mặt trời lặn rồi lại mọc.
Không còn cách nào khác, tôi trôi nổi xung quanh với cơ thể ma tròn trĩnh và đen ngòm của mình, tìm kiếm thiên thần, thần chết, hoặc thứ gì đó tương tự.
Đó là khi tôi nhận thấy một chuyện kỳ lạ.
Có lần tôi nhẹ nhàng chạm vào một chiếc lá trong chậu hoa bằng cơ thể ma của mình.
Nhưng ngay khi tôi chạm vào, chiếc lá ấy cũng Ặc! rồi héo úa luôn, y hệt một người chết vì làm việc quá sức. Như thể nó bị lây nhiễm, từ cành hoa đến rễ đều mục nát, và bông hoa rơi rụng ngay lập tức.
Chậu hoa xinh đẹp ngày nào giờ đã trở thành đống hoang tàn.
Lần này, tôi quyết định bay đến một con mèo đang ngồi trên mái nhà gần đó. Chắc nó sẽ không chết đâu, nhỉ? Nhưng ngay khi tôi đến gần, nó rít lên đầy sợ hãi rồi bỏ chạy.
Ah.
Bị cả thực vật và động vật xa lánh.
Có phải đây là cảm giác của kẻ cô độc, đối diện với sự kỳ thị của dân làng sau khi chuyển đến một vùng quê? Trái tim mong manh của tôi trở nên tan nát.
Có lẽ tôi thật sự là một kẻ ngoại lai—một kẻ đột nhập từ thế giới khác.
May thay, con người không phản ứng như các loài động vật. Họ dường như không nhận ra sự hiện diện của tôi. Nhìn người họ đầy sơ hở kìa, nhưng tôi sẽ không chạm vào họ đâu. Dù sao thì tôi cũng là một hồn ma tốt bụng mà!
Và cứ như thế, thời gian trôi qua. Mặt trời mọc rồi lại lặn, lần này đến lần khác. Vẫn không thấy thiên thần hay thần chết đâu.
Các quan chức cõi âm làm việc chậm thế? Họ đang tán dóc và trốn việc à?
Tôi thậm chí đã vào một ngôi đền lớn gần đó để nộp đơn khiếu nại. Nhưng tôi phải chạy trốn ngay sau khi gây ra một thảm họa, tất cả các linh mục và tu sĩ đều ngã gục, sùi bọt mép.
Đây chính là kỳ thị người nước ngoài…! Phân biệt đối xử! Tôi sẽ kiện tất cả các người!
Haiz... Mọi kế hoạch đều đổ bể rồi, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác. Xin lỗi các quan chức cõi âm, nhưng tôi sẽ đến khảo sát nơi làm việc của các anh một chút!
Nếu ma tồn tại, thì cũng rất có khả năng cao bọn họ sẽ xuất hiện khi trẻ con được sinh ra, đúng không? Đi tìm một nơi nào đó có đứa trẻ sắp ra đời thôi.
Hmm, tôi nhớ gần đây có một gia đình hạnh phúc. Họ phải là tầng lớp quý tộc thượng lưu—vì tôi đã thấy một dòng xe ngựa trải dài bất tận trong lễ cưới của họ, trong khi tiếng cười vang dội khắp khu vườn lớn đông đúc.
Trong khung cảnh hoàn hảo ấy là một cặp đôi yêu nhau đến đắm đuối luôn. Họ còn đút bánh quy cho nhau khi uống trà nữa ạ. Ugh, ngọt ngào quá. Tôi bị tiểu đường mất thôi.
Trừ phi có tai nạn bất ngờ xảy ra, hạnh phúc của họ chắc chắn sẽ kéo dài đến đầu bạc răng long.
Hmm... Thời gian đã trôi qua đủ lâu rồi—chẳng phải người vợ nên có thai rồi sao? Trong giới quý tộc, việc sinh con nối dõi gần như là một nghĩa vụ bắt buộc.
Tôi hé nhìn qua cửa sổ kính. Một bác sĩ đang uống trà với cặp vợ chồng.
Khi bác sĩ nói gì đó, người vợ xoa bụng mình với vẻ mặt rạng rỡ. Người chồng mỉm cười và nhẹ nhàng ôm vai cô ấy.
Thông báo về chuyện có thai à?
Chà, chúc mừng nhé!
Nhờ vậy mà tôi tiết kiệm được chút thời gian.
Hehe! Nhân dịp vui vẻ này, mình nên chúc phúc cho họ.
Tôi chỉnh đốn lại cơ thể đen ngòm của mình, đứng một cách nghiêm nghị và, với tất cả trái tim, thành tâm cầu chúc.
Mong rằng cuộc sống của cặp đôi này sẽ tràn đầy những ngày hạnh phúc như hôm nay.
Mãi mãi hạnh phúc.
Một tách trà đột ngột rơi xuống, vỡ tan, những mảnh sắc nhọn vương vãi khắp sàn. Trà đỏ tràn ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Người vợ bối rối nhìn đám hầu gái vội vàng dọn dẹp các mảnh vỡ.
Ôi trời, cẩn thận vào chứ.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy sức lực bị rút cạn. Như thể điều ước của tôi đã thành hiện thực, cơ thể tôi bị kéo đi đâu đó.
Một không gian tối và ấm áp.
Hả? Tôi đang ở đâu?
Khoan đã... tôi đang ở trong bụng của người vợ?
... Có vẻ như tôi đã được tái sinh.
Thành một bé gái.
***
Pastel Love Craft.
Một cái tên mà, vì lý do nào đó, khiến tôi nhớ đến cha đẻ của thể loại kinh dị vũ trụ.
Thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều về nó. Đây là "Love" và "Craft" — hai từ hoàn toàn vô hại. Nhưng ghép chúng lại với nhau thì khác, nghe cứ cảm thấy đen tối như nào ý!
Thành thật mà nói, phần “Love” thôi nghe có vẻ phù hợp hơn. Tôi hợp với nó mà — tóc hồng, mắt hồng, tính tình hiền lành, dịu dàng và tích cực. Ồ, nghe như tự luyến ấy nhỉ? T-Thì sao chứ? Tôi chỉ đang nói sự thật thôi mà.
Đáng tiếc là, chưa ai có cơ hội được tận hưởng và chìm đắm trong dáng vẻ đáng yêu này của tôi.
Tại sao ư? Chà, đó là vì sau khi tái sinh, ý thức của tôi cứ "Bye-bye~".
Và thế là mười ba năm cuộc đời của tôi trôi qua trong tình trạng vô phương cứu chữa, gần như là bị… thiểu năng trí tuệ vậy.
Tin đồn lan tỏa khắp nơi rằng, “Tiểu thư không hề có linh hồn...”. Ây da, trách sao được. Dù gì tôi cũng chỉ biết ăn rồi ngủ, dưới sự chăm sóc của một đội quân hầu gái giỏi lo lắng thôi mà.
Có lẽ tôi nên cảm ơn họ. Nhờ nỗ lực của họ, tôi ít nhiều học được ngôn ngữ và chữ viết. Đó là món quà duy nhất được ban cho tôi ở cái tuổi thơ vô dụng này.
Haizz… Nhẹ nhõm chỉ vì có chút hiểu biết cơ bản… Cảm giác là lạ kiểu gì ấy!
Và chuyện chưa dừng lại ở đó, mọi thứ còn trở nên tồi tệ hơn nữa cơ. Tôi không biết kiếp trước mình đã phạm phải loại nghiệp chướng gì, nhưng khi linh hồn của tôi ổn định, gia đình tôi đã suy tàn.
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng hoang vắng. Không có nội thất, không có thảm trải sàn. Chỉ có vài vết bụi chưa phai trên sàn nơi đồ đạc từng đứng. Có vẻ mọi thứ đã bị bán hết.
Ở đây không còn hơi ấm nào, thậm chí không có dấu hiệu của sự sống.
Nhiều ký ức ùa về như cơn lũ—Mẹ đã qua đời, còn Cha, người đã kết hôn vào gia đình tôi, đã tiêu hết tài sản và ném đồ ra ngoài cửa sổ.
Haiz… Giờ tôi là chủ gia đình này.
Phải rồi, là tôi đây. Một quý tộc ngu ngốc không biết gì về thế giới bị bỏ rơi một mình.
Khi tôi than thở về số phận trớ trêu của mình, bụng tôi cồn cào.
“Không, thật đấy, cuộc sống hạnh phúc của tui đâu rồi?!” Pastel ôm đầu, mái tóc hồng bay tán loạn.
Đáng ra đây phải là cơ hội thứ hai cho cuộc sống vĩ đại của tôi. Thay vì sống một cuộc đời liếm gót giày cho gia đình tài phiệt, tôi phải được sống những giấc mơ đầy vẻ quý tộc, tuy có chút mơ hồ về đạo đức!
Nhưng tôi đang ở đây—bị đè bẹp dưới đáy vực, thậm chí không có cơ hội liếm một đôi giày nào…
“Cuộc sống mơ ước của tui…!!!”
Tôi đã có thể liếm những đôi giày đó sáng bóng!!!
Đó là sở trường của tôi cơ mà.
Ugh-!
Tôi cố gắng lấy lại tinh thần.
Haizz… Tôi nhớ quỹ đen của ông chủ tịch quá… Đáng ra tôi nên “mượn” ít tiền lúc còn có cơ hội.
Tôi thở dài và đi về phía cửa sổ. Có lẽ không khí trong lành sẽ giúp tôi bình tĩnh lại… Nhưng khi tôi mở cửa sổ, gió đông lạnh thổi táp vào mặt tôi.
“Ui!”
Tôi giơ tay lên định đóng lại, nhưng rồi nghe thấy tiếng động bên dưới. Tôi tò mò thò đầu ra khỏi khung cửa hẹp.
Một khu vườn rộng lớn trải dài.
Nhưng khu vườn, đáng lẽ phải là thiên đường với cây xanh tươi tốt và đầy màu sắc của các loài hoa, lại hoàn toàn hỗn loạn.
Cây cối đã mục nát, màu sắc của chúng phai mờ. Những bóng đen vô nhân tính di chuyển xung quanh như thú hoang, trông đầy ghê rợn.
Một vài sinh vật nhìn thấy Pastel và rống lên những tiếng kêu rùng rợn. Một làn sóng thù địch sắc nhọn như kim châm xuyên qua làn da cô.
Đầu óc Pastel trở nên hoàn toàn trống rỗng trong giây lát.
Sao cái gia sản của tôi lại trở thành cảnh kinh dị như vậy chứ? Bây giờ chúng ta nhảy luôn đến mô típ ngày tận thế tràn ngập thây ma rồi à?
Haiz… Một người hiện đại như tôi không thể nào hiểu nổi tình huống kỳ quặc này.
Trước khi kịp suy nghĩ, một trong những sinh vật đen tối đó đã lao tới. Nó nhảy về phía cửa sổ, rít lên như tiếng móng tay cào vào bảng đen.
Pastel hoảng hốt đóng sầm cửa sổ ngay lúc nó lao tới, âm thanh móng vuốt cào vào kính vang lên bên tai.
Cô vừa thở hổn hển vừa lùi lại, xoa ngực mình.
“Gia đình của tui bị cái quái gì thế này?”
Mẹ đã mất. Cha thì là một tên lừa đảo ăn bám. Cả dinh thự bị lũ ác quỷ xâm chiếm như cơn ác mộng. Còn tôi, người thừa kế duy nhất, bị bỏ mặc trong hoàn cảnh tồi tệ này.
Tôi cần câu trả lời.
Tôi nghĩ đến việc ra ngoài tìm một người hầu—ai đó, bất cứ ai—để cung cấp thông tin. Không, không phải là tôi quên mất nghĩa vụ của một gia chủ đâu… Nhưng dù sao thì đây cũng là một hệ thống giai cấp mà, đúng không?
Một cách thận trọng, tôi bắt đầu hé mở cánh cửa nhưng khựng lại, một linh cảm chẳng lành ập đến.
Haha, chắc là… chắc là bên trong, không có chúng đâu, nhỉ?
Khi tôi hé mắt qua khe cửa mở, một đôi mắt sắc vàng nhìn chằm chằm lại vào tôi. Một con sói, bao phủ trong làn sương đen, răng nanh sắc nhọn, gầm gừ khi đôi đồng tử giãn rộng.
Oh…
Chào?
Bẹn ơi? Chúng ta là bạn mà, đúng không? Haha…
Không. Con sói trả lời.
Con sói rít lên và lao tới, nước dãi đen bắn tung tóe khắp nơi.
Pastel đóng sầm cửa lại, cài chốt ngay khi nó lao tới. Một tiếng động lớn vang lên, làm rung chuyển cánh cửa khi nó đụng phải con thú. Chốt khóa rung lên bần bật, nhưng vẫn giữ chặt trên cánh cửa.
Với những bước chân run rẩy, cô lùi lại, tuyệt vọng đảo mắt quanh phòng nhằm tìm một thứ gì đó để làm vũ khí.
Vũ khí, vũ khí đâu rồi!
Trong căn phòng trống không, chỉ còn chiếc chăn mà tôi dùng và… một cái gậy?
Một cây gậy gỗ, bị bỏ lại ở góc phòng.
Pastel lao đến và vội vã nhặt nó lên. Nó dài khoảng bằng cẳng tay cô—quá ngắn, quá vô tích sự.
Cô thử vung nó xung quanh, và thay vì tạo ra tiếng “vút” mạnh mẽ, nó chỉ phát ra một tiếng “xoạt” thảm hại.
Cứ như đang cầm que phát sáng hơn là vũ khí vậy.
Có khi cái này còn không đủ để đánh nổi một con bồ câu...
“Ugh, vô dụng.”
Tôi không thể dùng cái này làm vũ khí...
Cô lục tung căn phòng lên trong tuyệt vọng, hy vọng tìm thấy thứ gì khác tốt hơn. Nhưng chẳng còn gì cả.
“Ôi trời, đúng chuẩn vận số của mình rồi.”
Không còn cách nào khác, Pastel nắm chặt cây gậy, chĩa nó về phía cửa. Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, trong khi ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc khóa đang rung chuyển.
Thần kinh cô căng thẳng đến cực độ. Cảm giác như từng cơn gió lạnh và từng hạt bụi nhỏ động đậy đều nằm gọn trong tầm nhận thức của cô.
Ánh mắt cô tập trung vào ổ khóa. Thanh chốt rung lên và phát ra tiếng động rầm rập, nhưng nó vẫn sống sót. Trông nó chắc chắn phết đấy.
Hả?
Nó giữ được sao?
Mình… an toàn rồi? Mình không cần phải chiến đấu với cây que phát sáng này? Heh. Hehehe.
Tuy nhiên, Pastel vẫn giữ tập trung và tiếp tục theo dõi tình hình. Sau một lúc, con sói dường như cạn kiệt sức lực và tiếng động đập cửa nhỏ dần.
Cô run rẩy chờ thêm, nhưng vẫn không có gì thay đổi.
Cô thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, giơ tay lên ăn mừng.
“Hoan hô kỹ thuật của loài người!”
Đây chính là chiến thắng của nhân loại! Nhận lấy này!
Cô chờ thêm chút nữa, cho chắc chắn, rồi thận trọng nhìn qua cửa sổ lần nữa. Suy cho cùng, người hiện đại thì nên dùng đầu óc chứ không phải cơ thể!
Khu vườn tối tăm bên dưới vẫn là một bãi chiến trường, nhưng những chiếc tàu bay trên bầu trời vẫn lượn lờ trong yên bình, hoàn toàn không để tâm đến cơn ác mộng đang diễn ra ở mặt đất.
“Đúng như mình nghĩ. Cái mớ hỗn độn này chỉ diễn ra dưới đây thôi.”
Haiz, kế hoạch bây giờ đã quá rõ ràng…
Thở hắt ra, Pastel tiện tay ném cái que gỗ vô dụng sang một bên.
Cô không còn cách nào khác ngoài việc ngồi chờ cứu viện.
Với địa vị của mình, chẳng lẽ lại không có sự giúp đỡ từ bên ngoài đến? Đúng không? Đúng không?
Cô phủi chiếc chăn cô vô tình dẫm phải khi cố xử lý tình hình khi nãy, rồi quấn chăn quanh cơ thể mình trong bộ váy mùa đông. Một lát sau, cảm giác lạnh lẽo dần tan biến và hơi ấm lan toả.
Ah, cảm tạ trời đất. Ít ra mình vẫn còn có một cái chăn ở đây.
Khi căng thẳng dịu đi, sự mệt mỏi cũng tràn về, khiến cô tựa vào tường và sớm ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời đã chiếu qua khung cửa sổ, soi rọi căn phòng lạnh lẽo.
Một ngày dài đã trôi qua.
Vẫn chưa có ai đến.
Không có tiếng động nào cả.
Cũng không có dấu hiệu của bất cứ thứ gì.
Pastel đứng dậy, ôm lấy chiếc bụng đói cồn cào. Cái lạnh len lỏi vào từng khớp xương, khiến cơn đói càng tồi tệ hơn. Đôi tay cô hầu như không còn cảm giác nào. Rồi cơn khát cũng xâm chiếm.
Nhặt lại cây gậy gỗ, cô quan sát căn phòng và tìm thấy một khe hở trên sàn nhà, để lộ nền đá.
Cô đặt cây gậy vào đó, dùng lực của mình đẩy và cạo nhẹ lớp gỗ.
Cô đặt lại vị trí và đẩy nó thêm lần nữa.
Cạo cây gỗ vào nền đá, lại một lần nữa, lần nữa lần nữa, cố gắng gọt giũa nó.
Hàng tá lần. Hàng trăm lần.
Dần dần, chậm nhưng chắc chắn, cây gậy gỗ trở nên nhọn hoắt—sắc bén, đều tăm tắp.
Như một chiếc răng nanh sói.
Hahahahaha! Để xem ai sẽ chết trước nào!!!