『Cái đống phế liệu đó là gì vậy?』 con quỷ buông lời chế giễu.
“Khiên của cháu đấy!” Pastel vênh mặt, tự hào giơ cao chiếc bàn tròn.
Người bạn đáng tin cậy của tui.
Con quỷ nhìn cô với ánh mắt thương hại nhưng vẫn nghiêm nghị nói, 『Vứt nó đi.』
“K-Không được!”
『Nhóc đã bao giờ thực sự dùng đến nó chưa?』
Sự thật bẽ bàng như một cú tát thẳng vào mặt Pastel. Cô chưa bao giờ thực sự dùng chiếc bàn tròn ấy đúng cách.
Cô nhìn xuống “người bạn” của mình với đôi mắt run rẩy, như thể vừa bị phản bội. Chẳng… chẳng lẽ từ đầu đến cuối, bạn chưa từng giúp ích gì cho mình? Bạn đã lừa dối mình sao?
『Khiên một tay cồng kềnh thế này chỉ tổ trở thành gánh nặng,』 con quỷ thở dài giải thích. 『Nó bào mòn thể lực của nhóc, khiến nhóc phải dồn hết sức vào cánh tay mỗi khi tấn công.』
“Nhưng đối thủ là một hiệp sĩ mà,” Pastel phản đối yếu ớt. “Có thể nó sẽ khác với những con quái vật cháu từng đối mặt…?”
『Thế nếu đối thủ đá nhóc thì sao? Nhóc sẽ loạng choạng rồi chết thảm à?』
“Thì... cháu có thể bỏ khiên và–oh.” Pastel khựng lại, sự thật phũ phàng cuối cùng cũng lấn át lý lẽ yếu ớt của cô.
Pastel quyết định "giải nghệ" chiếc bàn tròn. Dù sao thì, bạn đã cho mình dũng khí để chiến đấu. Chỉ vậy thôi cũng đủ để coi là bạn rồi. Cô nhẹ nhàng vỗ lên mặt khiên, như một lời từ biệt người bạn.
Con quỷ giải thích thêm rằng không ai có thể đến giúp cô trong dinh thự này. Nếu không có sự cho phép của gia chủ nhà Craft, không thế lực bên ngoài nào có quyền can thiệp. Đây là đặc quyền được bảo hộ bởi sắc lệnh hoàng gia.
Ban đầu, quyền lợi này đạt được để duy trì truyền thống kế vị thông qua cuộc chiến thanh trừng trong gia đình. Tuy nhiên, cũng vì vậy mà người thừa kế hợp pháp duy nhất giờ đây đã trở thành con chuột mắc bẫy trong chính dinh thự của mình.
『Vậy là nhóc chưa từng học kiếm thuật?』con quỷ hỏi.
“Chưa từng.”
『Hmm… cho ta xem thử tư thế cầm kiếm của nhóc nào.』
Tư thế cầm kiếm? Việc đó chắc không quá khó.
Pastel siết chặt thanh trường kiếm trong tay, chân bước một bước về phía trước, chân còn lại đặt về sau để giữ vững trọng tâm. Cô chĩa thẳng mũi kiếm về phía trước, cố tỏ ra tự tin.
Hmm, có vẻ hơi lệch chút nhỉ… Pastel thầm nghĩ, nhận ra rằng mình chưa thực sự chiến đấu bao giờ.
Khả năng hình dung chính xác khi chưa từng trải qua thực tế rõ ràng không phải là điểm mạnh của cô.
『Nhóc cũng có chút cảm giác đấy, nhưng lý thuyết thì… haizz.』Con quỷ thở dài, ánh mắt trở nên nặng trĩu. 『Đây là những điều căn bản mà một người thừa kế đáng ra phải biết. Ta sẽ dạy nhóc vài thứ cơ bản.』
Ánh mắt hắn trầm xuống, như mang theo một sự thương hại không thể giấu nổi.
Pastel đáng thương quá~.
『Đưa ta thanh kiếm.』
Pastel hồ hởi đưa thanh kiếm qua song sắt, ánh mắt lấp lánh kỳ vọng.
Ngón tay của con quỷ lướt nhẹ trên lưỡi kiếm. 『Dài 110cm, nặng khoảng 1,3kg. Loại tiêu chuẩn nhỏ, vừa tầm với một đứa trẻ.』
Wow, chú ấy chỉ cần chạm và nhìn thoáng qua thôi cũng biết sao? Đây chính là năng lực của một đại ma vương!?
Người này thực sự sẽ là thầy dạy kiếm thuật của mình sao?
Ồ yeah!
『Nhìn cho kỹ vào.』
Con quỷ nâng kiếm lên với vẻ điệu nghệ, ngón tay lướt nhẹ dọc lưỡi kiếm.
『Trường kiếm có hình dạng như một cây thánh giá. Lưỡi kiếm được chia thành ba phần: đầu, giữa và gốc. Ở phần gốc là thanh chắn ngang, và phía dưới đó là cán kiếm.』
“Đó không phải quá cơ bản sao?” Pastel nhăn nhó, lòng tự ái trẻ con trỗi dậy. Chú coi mình là đứa trẻ thật đấy à!
『Ta giải thích thế vì nhóc chưa học qua cơ bản. Trường kiếm có dạng thánh giá, hiểu rõ điều này là cực kỳ quan trọng để có thể ứng dụng tối thiểu trong chiến đấu. Để ta cho nhóc thấy sự khác biệt.』
Con quỷ bước vào tư thế cầm kiếm, bắt chước tư thế đứng ban đầu của Pastel.
『Một lưỡi kiếm cầm thẳng đứng sẽ dễ dàng trở thành vật cản dọc cho đối thủ. Chỉ cần một nhát chém dọc nhanh là vượt qua được, hoặc một cú chém ngang mạnh là có thể gạt phăng lưỡi kiếm đi. Còn đâm thẳng thì khỏi phải bàn.』
Hắn nghiêng lưỡi kiếm một góc chéo, ánh thép lấp lánh theo đường nghiêng.
『Ở tư thế này, kiếm nên xuất phát từ tay phải của nhóc và đưa lên phía trước vai trái. Như vậy, nhóc có thể ứng phó theo đường chéo với mọi đòn tấn công.』
Con quỷ mở rộng thanh chắn nghiêng, tựa như một chiếc khiên chắn trước ngực.
『Đường chéo cũng chính là khu vực phòng thủ của thanh chắn. Đó là lý do trường kiếm có hình dạng thánh giá. Nếu biết cách sử dụng, nó còn hiệu quả hơn cả một chiếc khiên.』
Ooh. Pastel tròn xoe mắt, miệng há ra đầy thán phục.
Chỉ một hình dạng thánh giá thôi mà lại chứa đựng nhiều ý nghĩa đến vậy sao?
“Cháu hiểu rùi!” Pastel giơ tay cao, hăng hái như một học sinh chăm chỉ.
Mình nghĩ giờ mình có thể dùng kiếm khá tốt rồi!
Con quỷ nhìn cô với vẻ hoài nghi.
Như được tiếp thêm tự tin, Pastel quyết định thể hiện khả năng của mình.
Và thật kỳ diệu, cơ thể cô bắt đầu di chuyển chính xác theo cảm giác.
Bản năng và trực giác dẫn lối cho từng bước di chuyển. Cô áp dụng tư thế một cách thành thục, vung kiếm và bước đi đầy uyển chuyển. Không dừng lại ở đó, Pastel còn tạo ra những biến tấu phù hợp, mỗi nhát chém đều nối tiếp nhau một cách nhịp nhàng.
Lần đầu tiên, cô bắt chước. Lần thứ hai, cô áp dụng. Và lần thứ ba, cô hoàn thiện.
Với chỉ một ví dụ đơn giản, Pastel đã khéo léo vẽ nên bức tranh sống động của kiếm pháp.
Đường kiếm bạc vẽ nên những đường cong tinh tế trong ánh sáng lờ mờ của tầng hầm. Mái tóc hồng xoay lượn theo từng cử động.
Đôi mắt của con quỷ ngày càng trở nên mờ mịt, như thể không thể tin vào những gì đang thấy.
『Có thật… có thật là nhóc chưa từng học kiếm không vậy?』
Đó cũng là điều mà mình tự hỏi.
Chắc do mình đã sống quá nghiêm túc như một học sinh gương mẫu suốt thời gian qua.
Đôi khi, lòng tốt cũng có thể trở thành một điểm yếu, có lẽ vậy.
…
Buổi giảng dạy kiếm thuật chuyên sâu của Đại Ma Vương Demonius:
Hiểu cấu trúc của kiếm dài.
Bốn tư thế căn bản của kỹ thuật kiếm dài.
Bốn hướng mở trong kiếm pháp.
Hai tư thế và ba bước cơ bản.
Năm cấp độ khác biệt về khoảng cách giữa các đối thủ.
Ba khái niệm về thời gian trong chiến đấu.
Hiểu thế chủ động và kỹ năng cận chiến bằng kiếm.
Năm đường chém và chín bước kỹ thuật.
Kiếm thuật cận chiến tầm gần và ứng dụng của kỹ thuật vật lộn.
Vẻ đẹp của chiến thuật rút lui.
Yay, mình đã học xong kiếm thuật rồi!
Học luôn hiệu quả nhất khi có một giảng viên giỏi, nắm vững trọng điểm mà giảng dạy!
Sau khi hoàn tất buổi học đầy kiến thức cần thiết, Pastel dũng cảm rời khỏi tầng hầm.
“Đệ tử này sẽ xuống núi! Con nhất định sẽ báo đáp công ơn này!”
Con quỷ trong ngục thở dài.
『Ta không mong đợi điều đó từ một con bé nhà Craft, nên đừng lơ là quá mức. Dù không đạt cấp độ hiệp sĩ, nhưng đối thủ mặc giáp vẫn là một mối đe dọa nghiêm trọng.』
“Vâng ạ!”
『Haizz, sao ta lại phải kèm cặp thêm một đứa nhà Craft nữa cơ chứ…』
Để lại con quỷ với tâm trạng lẫn lộn, Pastel vui vẻ leo lên cầu thang xoắn, mái tóc hồng tung bay theo từng bước chân. Không khí ẩm mốc trong không gian mờ tối tràn ngập khắp mũi cô.
Pastel cố gắng kìm nén nụ cười của mình lại, trở lại khuôn mặt vô cảm.
Cô nhớ lại ánh sáng đỏ rực từ trong chiếc mũ giáp.
Hiệp sĩ trong bộ giáp chắc chắn đang chờ cô ở văn phòng. Khoảnh khắc khi giá sách mở ra và cô bước ra khỏi cầu thang xoắn sẽ là lúc nguy hiểm nhất.
“Đòn đầu tiên là quan trọng nhất,” cô thì thầm tự nhủ.
Khi đã lên đến đỉnh cầu thang, Pastel dừng lại một lát, hít thở thật sâu để ổn định tinh thần.
“Phải chặn đứng nhát kiếm đầu tiên rồi lao ra khu vực rộng hơn.”
Nếu thất bại trong việc đỡ đòn và bị đẩy lùi về phía cầu thang xoắn, tình thế sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm. Hành lang hẹp và vị trí thấp hơn sẽ là những bất lợi lớn cho cô.
Ugh, mình làm được mà!
Cô nắm lấy cần gạt, kéo mạnh xuống. Tiếng bánh răng chuyển động vọng lên trong bóng tối, làm da thịt cô như bị kim chích nhẹ râm ran.
Cô giữ bình tĩnh, chặt tay nắm lấy thanh kiếm sứt mẻ.
Xem ai sẽ chết trước nào.
Giá sách trượt mở, ánh sáng đột ngột tràn vào. Nhíu mắt vì ánh sáng quá chói, cô dán ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Căn phòng bừa bộn với những cuốn sách vương vãi hiện ra, nhưng bóng dáng của hiệp sĩ thì không thấy đâu.
Chẳng lẽ nó đang ẩn mình ở một góc khuất nào đó?
Liệu có khi nào nó đang đợi mình bước ra để phục kích không nhỉ? Mình không ngờ nó có thể thông minh đến thế… phiền phức thật.
Pastel thử cảm nhận sự hiện diện của nó, nhưng cuối cùng đành bỏ cuộc. Cô lặng lẽ lấy ra một mảnh gương tam giác từ ngực áo
Hít sâu một hơi, cô nhẹ nhàng ném mảnh gương vào phòng. Trong chuyển động chậm rãi, mảnh gương bay vòng cung, xoay tròn, phản chiếu nhiều góc độ của căn phòng.
Đôi mắt Pastel sáng lên.
Không có ở góc khuất bên trái.
Trước khi chiếc gương kịp chạm đất, Pastel đã lao nhanh vào phòng. Cô xoay người sang phải, đưa kiếm lên trong tư thế phòng thủ.
Cô gái đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch phục kích của đối thủ, sẵn sàng nghênh đón nhát chém của hiệp sĩ.
Chiếc gương rơi xuống sàn, va vào mặt đất rồi lăn tròn, cuối cùng dừng lại, phản chiếu góc khuất bên phải. Thay vì thấy hình bóng của một hiệp sĩ như cô dự đoán, chỉ có khoảng trống trống trải dựa vào tường.
Pastel ngơ ngác nhìn quanh căn phòng.
Cái gì? Nó đâu rồi?
Không thấy bóng dáng hiệp sĩ nào trong văn phòng, chỉ còn lại cánh cửa gỗ hoàn toàn vỡ nát, để lại dấu vết rõ ràng của một kẻ xâm nhập đầy bạo lực.
Pastel nhíu mày.
Đừng nói là nó đang đợi phục kích trong hành lang chứ?
Mối nghi này nhanh chóng bị xóa tan khi cô thử ném gương kiểm tra quanh mọi góc. Hiệp sĩ đã biến mất. Cô không tìm thấy chút dấu vết nào về việc nó đã đi đâu.
Thay vào đó, từ cửa sổ tầng ba, Pastel có thể nhìn thấy những biến đổi dữ dội trong khu vườn. Cô ngây ngốc nhìn xuống.
Khu vườn đang dần chuyển sang sắc đỏ thẫm dưới ánh hoàng hôn. Những bóng đen lao vào nhau, phô ra răng nanh và móng vuốt, xé toạc và gầm thét điên cuồng.
Một con quái vật đi bằng hai chân túm lấy một con sói, nhấc bổng nó và ném lên không trung. Khi con sói rơi xuống, một cái miệng khổng lồ há rộng chờ sẵn. Hàm răng nghiến chặt đầy bạo lực, nghiền nát thịt thành từng mảnh.
Ăn thịt đồng loại.
Tiêu thụ và lớn mạnh.
Quái vật gầm lên, khí thế ngày càng dữ dội. Ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm đẫm khu vườn hỗn loạn.
“Ah…”
Pastel đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mặt.
Không phải vì cảnh tượng giết chóc và cái chết, mà bởi khung cảnh như thể một bữa tiệc thịt pudding đang nổ tung rộn ràng ngay trước mắt.
Mùi vị ngọt ngào tưởng chừng như chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng nhưng lại có sức khơi dậy mọi giác quan, khẽ vuốt ve và chọc ghẹo bộ não của cô.
Bất giác, nửa thân trên của cô nghiêng hẳn về phía trước.
Cơ thể cô run lên khi va phải khung cửa sổ.
“Hả?!”
Mình vừa làm gì vậy…?
Cô vội lau nước miếng bằng tay áo.
“Không, không.”
Mình không nghiện đâu.
Mình cần phải xuống bếp thật nhanh. Mình cần ăn thứ gì đó bình thường.
Dứt khoát ép mình rời ánh nhìn khỏi khu vườn hấp dẫn không ngừng, Pastel tiếp tục bước nhanh hơn.
Bỏ qua các căn phòng ở tầng hai, cô bước tiếp.
Theo như lời con quỷ, nhà bếp nằm trong khu phụ kết nối với tầng một. Cách bố trí ở đây là để việc nấu nướng diễn ra trong khu phụ, nhằm giảm thiểu tiếng ồn trước khi chuyển thức ăn vào tòa nhà chính.
Pastel không gặp phải quái vật nào cho đến khi tiến vào hành lang dẫn đến khu phụ. Chỉ đến khi bước chân vào đây, cô mới chạm mặt một con bò đen.
Con bò hừ mạnh, phả hơi nước phì phì ra từ lỗ mũi.
Pastel trở nên phấn khích, đôi mắt sáng lên.
“Đến đây nào,” cô thách thức, giơ kiếm và vào tư thế sẵn sàng.
Những lời dạy của con quỷ lóe lên trong tâm trí cô.
— Hãy dang chân ở góc 45 hoặc 135 độ. 45 độ là tư thế đóng, hiệu quả khi đối mặt trực diện với lực đối phương.
Pastel dang chân rộng ra.
—135 độ là tư thế mở.
Con bò lao tới.
—Với đối thủ muốn áp đảo nhóc…
Bóng đen tiến gần trong tầm tay. Mặt đất rung chuyển. Cô gái bước lệch góc chéo. Con bò lướt qua ngay vai cô. Không khí xé toạc.
Mũi kiếm của cô nhắm vào con bò đang lao qua. Độ ổn định của tư thế truyền toàn bộ sức mạnh cơ thể cô vào một đường chém sắc bén.
Lưỡi kiếm đâm xuyên qua lớp da dày. Nó xé thịt và thâm nhập sâu vào bên trong. Cô cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ tới từ trái tim, nới lỏng nơi lồng ngực.
Pastel xoay cơ thể, lấy một chân làm trục. Mái tóc hồng của cô xoay tròn, và theo lực xoay chuyển, lưỡi kiếm được rút phăng ra. Dịch đen phun ra như máu.
Con bò gầm lên trong đau đớn. Cơ thể đồ sộ của nó lảo đảo rồi ngã xuống. Mặt đất rung chuyển.
Khóe miệng Pastel chầm chậm cong lên.
Hehe.
Hehehehehe.
Liệu đây có phải là tái xuất giang hồ của một thiên tài?
Cô đâm kiếm vào không khí liên tục.
Như này, và như này…
“Mooo~!” Cô bắt chước giọng điệu hài hước.
Ahahaha.
Sau khi cười một mình như điên loạn, cô quay lại.
Lối vào bếp hiện ra trước mắt. Các thiết bị nhà bếp và nguyên liệu vương vãi trong gian phòng rộng lớn.
Yay, mình đã chinh phục được nhà bếp!
Cuối cùng, mình cũng có thể ăn thức ăn đàng hoàng rùi. Nhà kho chắc chắn đầy những thức ăn để thỏa mãn cơn đói kỳ lạ này.
Bánh mì? Bánh ngọt? Pudding?
Bất cứ thứ gì.
Với trái tim tràn đầy háo hức, Pastel bước tới.
Và rồi cô đâm sầm vào cái xác đen, vùi mặt vào nó. Cô hối hả nhét thịt pudding vào miệng.
Chìm trong cơn loạn lạc của pudding thịt và sức mạnh bùng nổ, cô gái rơi vào trạng thái hân hoan và ngây ngất.
Cái xác khổng lồ tan vào linh hồn cô. Một phần năng lượng của nó thấm vào xương và cơ bắp.
Một lúc sau, Pastel đứng dậy, lau miệng.
Cô xoa nhẹ đôi môi vẫn còn dính một nụ cười ngây ngô.
Aah, phiền thật đấy. Mỗi khi gặp thức ăn ngon là lại thế này.
Nó chỉ khiến mình muốn ăn nhiều hơn, nhiều hơn nữa thôi.
Âm thanh của giáp trụ lích kích vọng lại từ phía sau.
Hiệp sĩ đen tiến tới, giờ đây với khí tức dữ tợn và hung bạo hơn trước.
Ah, ra vậy ra vậy.
Ngươi cũng đã ăn thịt đồng loại hử?
Bảo sao trong này không còn quái vật nào cả.
“Chào bạn hiền.”
Pastel giơ cao thanh trường kiếm.
“Có muốn đấu một trận không?”
Ánh sáng đỏ lóe lên.
Hiệp sĩ trong bộ giáp đen lao tới. Trọng lượng nặng nề của hắn nghiền nát mặt đất đã vỡ vụn. Thanh kiếm đen giơ cao và chém xuống. Không khí bị xé toạc.
Đường kiếm sắc bén nhằm thẳng vào cô gái.
Sự chênh lệch về sức mạnh quá rõ ràng.
— Một cú chém dọc vẽ thành một vòng cung rộng, mỏng dần về phía dưới. Không cần phải lùi hẳn ra sau…
Pastel ngả người về phía sau hết mức có thể.
Cú chém của thanh kiếm đen cắt ngang không gian trước ngực cô.
— Nachreisen.
Khi cô đưa người trở lại tư thế ban đầu, cô đâm thanh kiếm dài về phía trước.
Đường kiếm xuyên thẳng vào khe hở giữa mũ giáp và áo giáp ngực. Một âm thanh phát ra khi lưỡi kiếm đâm vào thịt. Cô rút lưỡi kiếm ra. Dịch đen bắt đầu chảy ra từng dòng.
Hiệp sĩ gầm lên, ánh sáng đỏ lóe sáng trong mắt. Không khí rung lên, làm làn da Pastel cảm thấy gai lạnh.
Nguy hiểm.
Pastel nhanh chóng lùi một bước. Thanh kiếm đen xé toạc không gian trống. Cơn gió dữ dội khiến mái tóc hồng của cô tung bay.
Hiệp sĩ lao tới. Hình dáng của bộ giáp đen lấp đầy tầm nhìn của cô.
Giữ bình tĩnh.
Chỉ cần một sơ hở là sẽ mất mạng.
Pastel đá một mảnh vỡ từ mặt đất.
Mảnh vỡ bay dưới chân hiệp sĩ và bị hắn giẫm lên. Hiệp sĩ trượt chân và loạng choạng.
Pastel nhanh chóng thu hẹp khoảng cách. Cô đặt tay lên áo giáp ngực của hắn, đo lường trọng tâm của hướng mất thăng bằng.
Một, hai, ba.
Rầm-!
Cô đẩy mạnh thêm một lần nữa theo hướng mất thăng bằng đó. Cán cân nghiêng hẳn, và trọng tâm của hắn đổ xuống.
Hiệp sĩ khổng lồ bắt đầu ngã.
Mái tóc hồng xoay tròn. Thanh kiếm lóe sáng. Lưỡi kiếm đâm sâu vào khe hở giữa mũ giáp và áo giáp ngực. Tiếng thịt xé. Dịch đen phun ra.
Một tiếng gầm vang lên.
Bàn tay thép của hiệp sĩ giữ chặt thanh kiếm đang rút ra.
Cái gì?
Bước lùi của Pastel bị chững lại. Hiệp sĩ đang ngã xoay cơ thể. Một chân thép đá vào bên sườn của cô. Ugh!
Cánh tay cô vội đưa lên cố chống đỡ nhưng bị đá xuyên qua trong bất lực, và cơ thể cô bị hất văng. Cô ngã lăn trên mặt đất. Hiệp sĩ đổ ầm xuống đất tạo ra tiếng vang dữ dội.
Cô nhanh chóng đẩy người đứng dậy từ mặt đất. Hiệp sĩ từ từ đứng lên. Trong tay hắn là thanh trường kiếm mà hắn vừa cướp được.
Không…
Mình tiêu thật rồi.
Ngay khoảnh khắc này, Pastel đã chuẩn bị tâm lý để bỏ chạy hết tốc lực.
Cô sắp quay người lại.
Bất chợt, cô nhìn thấy thanh kiếm đen nằm trên mặt đất.
Có vẻ như nó đã bị hiệp sĩ đánh rơi trong lúc ngã xuống.
Bản năng hành động trước cả lý trí.
Cô gái lao đến thanh kiếm.
Hiệp sĩ phi lên.
Tay cô nắm lấy thanh kiếm dưới đất.
Một đòn chém hướng thẳng xuống đỉnh đầu cô gái đang quỳ gối.
Cái chết áp sát ngay trước mắt.
Trong tâm trí cô lóe lên nhanh chóng.
—Cú chém xuống mạnh hơn rất nhiều so với cú chém lên.
Không, không phải cái đó.
—Phần yếu nhất của thanh kiếm là lưỡi kiếm. Khi hai lưỡi kiếm va vào nhau, nhóc phải trượt dọc theo góc chéo của lưỡi để giảm bớt lực va chạm. Nếu không, lưỡi sẽ bị mẻ và cuối cùng…
Cô gái vung thanh kiếm với toàn bộ sức mạnh. Cú đánh của hiệp sĩ đáp xuống. Lưỡi kiếm gặp lưỡi kiếm.
Lực va chạm đánh thẳng vào phần lưỡi kiếm bị mẻ. Một tiếng động chói tai vang lên. Thanh trường kiếm của hiệp sĩ vỡ tan và gãy.
Những mảnh vỡ bạc bay tán loạn.
Ánh sáng phản chiếu lấp lánh.
Mái tóc hồng xoay vòng.
Một vòng cung sắc bén vụt lên cao. Đầu mũi kiếm trượt qua khe hở, đâm thẳng vào gáy hiệp sĩ.
Ánh sáng đỏ trong mắt hắn tắt dần.