Pastel ôm chặt thanh trường kiếm, quay tròn khắp phòng. Chiếc váy mùa đông của cô xoay nhẹ theo nhịp chuyển động.
“Người bạn của tớ~” cô ngân nga, ánh mắt tinh nghịch lấp lánh. “Cá rằng cậu sẽ cùng mình đi đòi nợ đấy~”
Dù căn phòng mới này trống trải, Pastel vẫn thấy rất hài lòng một cách lạ lùng. Cảm giác bức bối trong lòng giờ đã tan biến.
Trời ơi, đã bao lâu rồi mình khao khát có được một vũ khí tử tế như thế này? Cô nghĩ, ngắm nhìn thanh kiếm trong cơn ngây ngất. Hơi sứt mẻ, nhưng vẫn là một thanh kiếm đích thực. Được rồi!
“Xin lỗi nhé, chân bàn,” cô khẽ thì thầm. “Cậu đã cố hết sức, nhưng mình nghĩ mình thích thanh kiếm dài sứt mẻ này hơn.”
Pastel đứng giữa phòng, nắm chặt thanh kiếm, mê mẩn ngắm nhìn lưỡi kiếm. Sự sắc bén này! Sức mạnh tối thượng để chém xuyên qua thịt da và áo giáp!
Cái kiểu Pastel từng phải dùng cả trọng lượng cơ thể để tấn công giờ đã biến mất. Giờ đây, quái vật chỉ là món khai vị trong mắt cô mà thôi.
Cô xoay người, vung kiếm chém vào không trung. “Vút! Vèo!”
Lưỡi kiếm xé toạc không gian, đường kiếm tạo ra một vệt sáng mờ ảo, và trái tim Pastel tràn ngập phấn khích.
Giờ mình có thể đối đầu với bất cứ thứ gì. Cứ đến đây! Ta sẽ băm nhuyễn các ngươi bằng kiếm thuật đỉnh cao đệ nhất thiên hạ.
Với sự tự tin thổi phồng cả lồng ngực, cô đi về phía mà cô cho là sảnh ra vào. Cô cẩn thận dùng gương để soi quanh các góc.
Đây là tầng ba. Một cầu thang lớn dẫn xuống tầng hai rồi xuống sảnh chính.
Trên bậc cầu thang tầng hai, cô bắt gặp bóng dáng mờ mịt của một hình bóng đen tối.
Heh, chẳng có gì đáng sợ cả, cô nghĩ, trong khi che giấu một chút run rẩy bằng dáng vẻ cường điệu. Quái vật ngu ngốc nào muốn trở thành bữa tráng miệng của ta đây!?
Hình bóng ấy đứng thẳng trên hai chân – hình dáng giống người, nhưng cũng không hẳn là người. Lạ lẫm, nhưng lại quen thuộc.
Một hiệp sĩ. Một biểu tượng của cỗ xe tăng thời trung cổ.
Trong tay nó là một thanh trường kiếm hắc ám, toàn thân bọc kín trong bộ giáp đen tuyền.
Tâm trí Pastel bỗng trở nên trống rỗng vì sốc.
…
Pastel nằm sấp trên sàn, bò qua cửa ra vào để tránh bị hiệp sĩ nhìn thấy.
Mình là một con giun, cô tự nhủ, luôn mồm niệm phép. Một con sâu bọ. Chẳng có gì đáng xem ở đây đâu.
Cô bò qua hành lang đối diện và đứng lên, run rẩy, phủi nhẹ chiếc váy mùa đông.
Ôi thôi nào, chẳng lẽ nó là giáp thật sao? Và thanh kiếm đó nhìn còn khỏe hơn cả thanh sứt mẻ của mình rất nhiều nữa. Chắc chắn một sinh vật nguy hiểm, man rợ như vậy sẽ không biết sử dụng những thành quả của nền văn minh tân tiến nhỉ? Đúng không? Đúng không?
Trong khi liên tục càu nhàu, cô lục lọi các phòng, tránh xa những cầu thang có thể lọt vào tầm mắt của hiệp sĩ.
Ở một góc hành lang, cô bắt gặp một con sói. Đã đến lúc thử nghiệm người bạn mới rồi!
Tránh được cú lao vào của con sói, cô chém mạnh. Cảm giác có một lực cản trở thô ráp, nhưng lưỡi kiếm vẫn chém xuyên qua.
Lớp da của con sói rách toạc, dịch đen trào ra. Khi con sói lảo đảo, Pastel lao tới để tung đòn kết liễu.
“Dễ ẹc! Ngươi chỉ là món khai vị thôi!” cô reo lên đầy phấn khích, hào hứng với đường kiếm trơn tru và dứt khoát. Mình chắc chắn là mạnh hơn rồi nhỉ, nhỉ?
Sau khi “xử lý” một ít pudding thịt, cô tiếp tục tìm kiếm.
Toàn bộ tầng ba đã sạch bóng quái vật.
Chinh phục hoàn toàn, cô nghĩ một cách đắc ý.
Nhờ vậy, cô có thể thoải mái rùng mình trước khung cảnh những căn phòng bị cướp phá hoàn toàn.
“Cha…!” cô than thở, rống lên một cách đầy bi kịch. “Nếu người mẹ hiền lành và xinh đẹp của tui còn sống, nhà mình đã không đến nỗi này!”
Thứ duy nhất cô tìm thấy là một kệ sách lớn chiếm trọn một bức tường. Ngoài ra, căn phòng này cũng trống rỗng.
Nhìn những vết ố trên sàn nơi từng đặt đồ nội thất, cô đoán rằng đây có thể là phòng làm việc của người đứng đầu gia tộc.
“Ồ woow, phòng làm việc của mình đây à?” cô mỉa mai. “Bàn làm việc và ghế cũng không còn? Ôi, thật bất ngờ, thật bất ngờ.”
Pastel lướt qua các cuốn sách.
Lịch sử, truyền thống, phong tục, ngữ nghĩa và hướng dẫn của gia tộc Craft.
Những tựa sách bao quát nhiều lĩnh vực, một số rất chi tiết.
Cô rút ra một cuốn sách hướng dẫn dành cho gia chủ và đọc lướt qua.
“Ồ, nghệ thuật trị vì đây sao?” cô lẩm bẩm, nhướng mày khi đọc. “Có cả một chương về cách đâm sau lưng các gia tộc đồng minh nữa mà!”
“‘Phản bội là vấn đề về hậu quả chứ không phải là thành công. Sau khi đạt được mục đích, hãy gây chia rẽ nội bộ. Sau đó chọn phe và đề nghị liên minh mới.’”
“Wow…” Pastel há hốc, vừa kinh hoàng vừa kỳ lạ bị cuốn hút. Cô lật qua các hướng dẫn thực tiễn, tìm thấy các ví dụ và bí quyết từ các đời gia tộc trước được sắp xếp gọn gàng.
“‘Phương pháp mạnh mẽ nhất là để gia chủ hiện tại phản bội, và thế hệ sau chân thành xin lỗi rồi xây dựng một liên minh mới. Thiết lập một âm mưu kéo dài nhiều thế hệ và để lại người thừa kế cuối cùng còn sống sót. Đối thủ sẽ bị lừa trong vô vọng và không còn cách nào khác ngoài tuân theo.’”
Dường như nội dung của cuốn sách đa phần là về cách làm những việc xấu. Đọc lướt thêm một chút xác nhận rằng suy đoán của cô hoàn toàn chính xác.
Ooh, có vẻ gia đình của mình hoàn toàn là kẻ xấu, cô nghĩ, cảm xúc kinh ngạc lẫn thích thú pha trộn trên gương mặt. Gia tộc mình biến thái đến nỗi chọn phản bội và chia rẽ là sở thích à?
Điều này hoàn toàn không hợp với vẻ bề ngoài của chúng ta, nhỉ? Giống như, cách xa một triệu năm ánh sáng khỏi tất cả sự dễ thương màu hồng của tui vậy.
Có lẽ đó là lý do mà vẻ bề ngoài lại hữu dụng?
Ôi trời. Tch tch.
Cái này chẳng phù hợp với tính cách thân thiện và tích cực của mình chút nào!
Cô đặt lại cuốn sách, sau khi đã khám phá tất cả các phòng.
Giờ thì sao?
“Mình có nên đấu với tên hiệp sĩ mặc giáp không?” cô lẩm bẩm tự hỏi, rồi lắc đầu mạnh mẽ. “Không đời nào, việc đó chẳng khác nào tự sát!”
Có lẽ mình nên tìm một đường đi khác vòng qua nhỉ? Phải, nghe hợp lý hơn nhiều.
Không phải là do mình nghiện pudding thịt hay gì đâu nhé.
Nghĩ đến món pudding thịt, miệng cô lại muốn chảy nước và đầu óc dần trở nên mờ mịt. Cô nhanh chóng lắc đầu tự tỉnh lại.
Không, không. Mình không nghiện món tráng miệng kỳ lạ nào cả. Mình chỉ ăn nó vì nó ngon và có ích thôi, thế thôi.
Mình nên bỏ qua tầng hai. Mình sẽ đi thẳng xuống cầu thang. Nhà bếp chắc hẳn là ở tầng một, đúng không nhỉ?
Cô xoa cái bụng đang cồn cào.
Thể lực mình vẫn ổn, nhưng…
Linh hồn mình lại cảm thấy trống rỗng, lạ lùng làm sao.
Cảm giác như có ai đó đã hút hết một phần linh hồn của mình rồi bỏ chạy vậy.
Cơ thể mình thấy kỳ quái. Mình nên ăn cái gì đó ra hồn mới được.
Khi cô mở cửa, quay đầu lại, người Pastel đông cứng. Một hình bóng đen xuất hiện ở cuối hành lang.
Tên hiệp sĩ mặc giáp đen đang cúi đầu, chăm chú nhìn xuống sàn. Dường như nó đang theo dõi một dấu vết nào đó.
Chẳng có vết tích gì rõ ràng trên sàn. Ít nhất là chẳng có gì mà mắt thường có thể thấy được theo lý lẽ khoa học thông thường.
Hình ảnh món pudding thịt chợt hiện lên trong tâm trí cô.
Khí tức đen, đang cuộn trào.
Oh shit.
Tên hiệp sĩ từ từ ngẩng đầu lên, nhanh chóng quét qua những dấu vết mờ nhạt ở phía xa. Và rồi, ở cuối đường dấu vết đó, hắn nhìn thấy Pastel.
Một ánh sáng đỏ rực hiện lên từ bên trong chiếc mũ của hắn.
Tên hiệp sĩ đen lao tới. Trọng lượng nặng nề của bộ giáp tạo nên tiếng động rầm rầm.
Aaaah!
Pastel nhanh chóng đóng sầm cửa lại, hối hả cài chốt. Ngay sau đó, cửa bị đá mạnh. Cơ chế khóa rung lên dữ dội. Có tiếng gỗ rạn nứt yếu ớt vang lên.
Cánh cửa gỗ này sẽ không trụ nổi.
Cô chạy đến cửa sổ, nhìn xuống bãi đất đầy quái vật ở bên dưới.
Cái nào nguy hiểm hơn – leo xuống tường hay đối đầu với tên hiệp sĩ?
Một sinh vật hình người bên dưới ném đá vào cửa sổ. Nó trượt, nhưng tiếng uỵch rầm nghe đủ để làm tóc Pastel dựng đứng hết cả lên.
Cả hai đều là tự sát.
Cửa bị đá một lần nữa. Phần bên ngoài chắc đã vỡ, vì âm thanh gỗ rạn nứt giờ đây đã trở nên rõ ràng hơn.
Waaaah!
Cô cuống cuồng tìm kiếm khắp phòng. Đây là phòng làm việc của gia chủ, đúng không? Chắc chắn phải có kế sách phòng ngừa. Một lối thoát hiểm khẩn cấp hay gì đó tương tự.
Lối thoát hiểm?
Ánh mắt cô dừng lại trên kệ sách. Món đồ duy nhất còn sót lại khi mọi thứ khác đã bị bán sạch.
Bọn chúng không thể bán sách vì chuyện nội bộ riêng tư của gia tộc. Nhưng còn kệ sách? Có khi là do nó được xây đính chặt luôn vào tòa nhà?
Cửa bị đá thêm lần nữa. Tiếng gỗ rạn vang lên rõ mồn một.
Tóc Pastel dựng đứng.
Cô vội lao đến kệ sách. Cố đẩy nó nghiêng ra một bên nhưng không thể, cô đành cuống cuồng lấy hết sách xuống bằng cả hai tay. Cô dọn sạch một hàng, rồi đến hàng tiếp theo.
Cô phát hiện ra một cuốn sách không chịu nhúc nhích.
Cái gì thế này?
Đó là một cuốn sách cố định vào kệ.
Khi cô đẩy mạnh nó, ngón tay cô đau nhói. Ouch? Một giọt máu rơi xuống cuốn sách, thấm đẫm nó, và một tiếng click vang lên.
Tiếng bánh răng từ phía sau kệ vang lên. Kệ sách trượt qua, lộ ra một lối đi tối om.
Đó là một cầu thang xoắn dẫn xuống dưới.
Wow.
Pastel nhanh chóng nhặt kiếm và khiên lên. Cô lao mình xuống cầu thang xoắn. Tiếng cửa vỡ vang lên ngay khi kệ sách đóng lại phía sau cô.
Cầu thang xoắn dốc, gần như thẳng đứng. Nó tối đen đến nỗi cô phải dựa vào sơn phát sáng để định hướng.
Pastel chạy xuống cầu thang trong trạng thái hoảng loạn. Mãi một lúc sau cô mới nhận ra không có tiếng ai đuổi theo.
“Phù, mình sống rồi…” cô thở dốc, cố gắng điều hòa hơi thở. Không khí ẩm mốc bốc lên mũi cô. Chỉ khi đó, không gian tối mờ trước mắt mới thực sự hằn vào tâm trí cô.
Nhưng đây là đâu vậy? Đây có thật là lối thoát hiểm không? Hy vọng là nó dẫn ra ngoài dinh thự. Nếu không thì, ít nhất cũng phải đến nhà bếp chứ.
Sau một hồi lâu leo xuống, cô chạm đến tầng hầm. Những ngọn nến treo trên tường tự động thắp sáng lên, chiếu rọi khắp căn phòng.
“Wow.”
Một bức tường đầy kệ sách. Phía trước nó là một chiếc bàn và ghế mộc mạc.
Ôi trời ơi.
Cách bài trí nội thất vẫn còn nguyên vẹn…!
Pastel cảm thấy xúc động trước một cảnh tượng đáng nhẽ không cần xúc động.
Một túi da trên kệ sách thu hút sự chú ý của cô.
Ồ, đó là…?
Cô chạy đến và mở nó ra, bên trong là những viên đá quý và đồng xu sáng lấp lánh.
Những viên ngọc lạ, tiền vàng, tiền bạc.
“Ôoohh.”
Số tiền này có thể mua được bao nhiêu thanh trường kiếm?
Sốc quá! T-Thật tuyệt vời!
Mình không phải là kẻ ăn mày!
Pastel nâng túi lên, mân mê và cảm nhận trọng lượng của nó. Nó nhẹ hơn so với một quỹ khẩn cấp mà cô kỳ vọng.
Kể cả vậy, chỗ này chắc cũng đủ để mình không chết đói trong một thời gian. Dù mình không thể duy trì lối sống của một quý tộc…
Cô cẩn thận đặt túi xuống.
Ở phía bên kia của kệ sách là một chiếc lồng sắt. Sau hàng thanh sắt, có một thanh kiếm bị nhốt ở trong đó.
Pastel liếc qua liếc lại nhìn thanh trường kiếm của mình rồi quay sang thanh kiếm bị giam cầm.
Trông tốt hơn hẳn người bạn mới của mình.
Cô muốn thử so sánh chúng trực tiếp, nhưng điều đó là không thể. Cái lồng không có cửa. Sao lại thế này? Chỉ là đồ trang trí thôi sao?
Pastel lắc thử những thanh sắt dày đặc, rồi đành từ bỏ. Cô liếm môi đầy thất vọng.
Sau khi xem xét kỹ căn hầm, cô nhận ra những bức tường còn lại chỉ là… tường.
Hmm.
Cô gật đầu, rồi chợt khựng lại.
“Huh?”
Cô nhanh chóng quét mắt qua khắp căn hầm một lần nữa.
Dù nhìn kiểu gì thì đây cũng là một ngõ cụt.
Nếu muốn ra ngoài, cô sẽ phải trèo ngược lên cầu thang xoắn.
Tóc gáy của cô lại dựng đứng.
Ánh sáng đỏ nham hiểm từ chiếc mũ của tên hiệp sĩ lóe lên trong ký ức cô.
Đừng nói là…
Mình trở thành con chuột mắc kẹt trong bẫy rồi ư?
“Aaaah!”
Bảo sao tên mình là Pastel Love Craft. Mình chưa gì đã có thể nhìn thấy số phận hẩm hiu ở phía trước.
Đã cố lý trí hóa mọi thứ rùi, nhưng thực sự, chuyện này quá ư là kỳ quái.
Mình đã biến thành hiện thân của cái tên đó rồi.
“Cuộc đời mình đúng là một câu chuyện kinh dị vũ trụ, hic hic,” cô sụt sùi.
Từ giờ trở đi, kể cả có ai đó gọi nhầm tên cô là Pastel Lovecraft đi chăng nữa, cô cũng chẳng có lý do gì để phản đối. Dù sao thì cũng đâu còn ai để gọi cô như thế nữa.
Tuy nhiên, như thể số phận đang trêu đùa với cô, có ai đó lại xuất hiện ở đây.
Trong căn hầm nơi cô nghĩ rằng chỉ có một mình, một giọng nói trầm vang lên.
『Sao lại có một đứa trẻ nhà Craft ở đây?』
Nơi mà thanh kiếm bị giam cầm từng nằm, giờ lại có một người đàn ông đang đứng đó. Mặc một bộ đồ vest rộng rãi, không thắt cà vạt, tay bỏ trong túi, hắn ta nhìn cô từ khóe mắt.
Cằm Pastel rơi xuống, miệng cô há hốc.
Một… một người? Bằng da bằng thịt?
Tóc đen, mắt đỏ.
Một người thật sao?
“Wooow!”
Liệu đây có phải cảm giác gặp đồng hương nơi xa xứ?
Cô chạy tới chạm vào song sắt.
“Chú tên gì vậy, hả chú?!”
『Tên ta? Này, cô bé.』
Người đàn ông cau mày. Rồi hắn ta tiến lại gần song sắt và đưa tay ra. Khi tay chạm vào song sắt, tia điện lóe lên. Da của hắn bị xé toạc ra, bùng nổ.
Máu bắn lên má Pastel.
Tay người đàn ông nắm chặt lấy song sắt, bất chấp lực đẩy lùi. Tia sét đánh liên tục, nhảy tanh tách dữ dội. Máu tuôn xuống thấm đẫm song sắt.
『Cô bé nhà Craft, cô định chế giễu ta nữa sao?』
Đôi mắt đỏ rực lườm cô trùng trừng.
『Ta là Đại Ma Vương Demonius. Kẻ mà nhà Craft các ngươi đã phản bội và phong ấn trong thanh kiếm này. Khi phong ấn bị phá vỡ, ta sẽ lần lượt truy lùng từng tên Craft và xé chúng ra thành từng mảnh, như một linh hồn phục thù từ quá khứ và đem đến cái chết đau đớn.』
Con quỷ hít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Rồi hắn buông tay khỏi song sắt. Tia sét ngừng lại. Vết thương của hắn ta tan biến như làn khói, lành lại ngay lập tức.
『Nên đi uống thêm sữa mẹ đi rồi hẵng quay lại. Đừng có đùa giỡn với những nơi nguy hiểm như dưới này.』
Con quỷ quay về vị trí cũ.
Sự im lặng bao trùm.
Pastel lau vết máu dính trên má bằng ngón tay nhỏ bé. Ngón tay cô thấm màu đỏ thẫm.
Con quỷ mặc đồ vest vẫy tay, như thể xúi giục bảo cô xéo đi. Trông hắn ta như một nhân viên văn phòng mệt mỏi và kiệt sức.
Pastel nở một nụ cười rạng rỡ.
Wow.
Chú ấy đối xử rất tốt bụng với trẻ con!
Cô bám vào những thanh sắt đẫm máu.
“Chú Quỷ ơi! Chú Quỷ! Chú có biết cách để không bị chết khi bị kiếm đâm không? Hoặc cách cắt xuyên qua áo giáp sắt trong một cú chém? Ooh oh, hay là cách xé rách thép bằng tay không!!?”
Phải có một giải pháp tuyệt vời nào đó, đúng không? Bất tử luôn thì càng tốt!
Con quỷ bối rối nhìn cô với vẻ hoang mang.
『Cô có nghe lời ta nói không vậy?』
“Oh! Cháu quên mất chưa giới thiệu! Cháu là Pastel Love Craft. Hãy gọi cháu là Pastel!”
Khuôn mặt của con quỷ nhăn lại.
『Pastel?』
Con quỷ tiến lại gần, gườm gườm nhìn cô.
Lần này, sự thù địch trong ánh mắt rõ ràng và dữ dội hơn.
『Cô đang đùa trò gì vậy? Kẻ thừa kế toàn năng, toàn tri, toàn hiện, mà lại mò xuống tận đây? Cái cuộc chiến kế vị của nhà Craft đời này quá dễ dàng với cô sao? Hừm, mẹ cô đúng là một con quái vật ngay từ ban đầu. Nhưng nhìn bà ta đã trở thành kẻ thắng cuộc, ta có thể thấy dòng máu ghê tởm chảy qua huyết quản của cô.』
Đôi mắt Pastel mở to trong kinh ngạc.
“Chú quen mẹ cháu sao?”
『Ồ, ta biết bà ấy rõ lắm.』
Con quỷ nở một nụ cười đầy nham hiểm, trông rất thỏa mãn.
『Bà ta sẽ là người đầu tiên ta xé toạc ra, ngay trước mắt con nhóc nhà ngươi.』
Ồ, ồ, ohhh?
Trong cơn bàng hoàng, Pastel lúng túng đính chính lại một sự thật.
“Mẹ cháu đã qua đời rồi.”
Nụ cười của con quỷ đông cứng, người hắn khựng lại.
『G-G-Gì cơ?』
Con quỷ quay mặt đi, lộ rõ vẻ bối rối. Một lúc sau, hắn quay lại.
『Thế thì ta sẽ giết cha cô trước mặt cô. Cái gã yếu đuối đó giờ chắc là gia chủ chứ gì?』
“Cha cháu đã bán hết tài sản, cuỗm tiền và biến mất rùi. Có vẻ như ông ấy đã thực hiện cú chót và chạy mất. Kiểu như ‘Bingo!’ rồi ‘Byebye~!’ ý.”
Đúng là kẻ lừa đảo hôn nhân. Một tên scammer chính hiệu.
『Ờ ờm…』
Pastel bám chặt vào song sắt, lại một lần nữa.
“Chú biết cách để không bị chết khi bị kiếm đâm không? Hoặc cách cắt xuyên qua áo giáp sắt trong một cú chém? Ooh oh, hay là cách xé rách thép bằng tay không!?”
Đôi mắt của con quỷ chao đảo.
Cuối cùng, ánh mắt đỏ của hắn cũng để ý đến vẻ ngoài nhếch nhác của cô gái.
Tóc rối bù xù và quần áo nhăn nhúm.
『Nhóc… nhóc bao nhiêu tuổi rồi?』
“Mười ba!”
『Không thể nào.』
Con quỷ cạn lời.
Tada!
Chú quỷ chịu giao tiếp thật lòng rồi!
Yay!
“Đây có phải là một khế ước quỷ không?!”
Cuối cùng, một kỹ năng g-gian lận đến cuối đời?
『Thế giới này không phải là truyện cổ tích. Ta sẽ dạy nhóc kiếm thuật. Cố gắng mà tự học đi.』
Ặc.