Pastel nhìn xác của hiệp sĩ với ánh mắt đầy mâu thuẫn.
Một hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong không khí.
Là món pudding thịt quen thuộc, nhưng...
Hình dạng của nó là con người.
Có nên ăn thứ này không nhỉ?
Vừa nhai pudding thịt, cô gái vừa phân vân. Bộ giáp vỡ tan nhẹ nhàng dưới những chiếc răng của cô.
Hả?
Nó vào miệng mình từ lúc nào vậy?
Thứ từng là áo giáp sắt giờ tan chảy dễ dàng trong miệng như một miếng pudding thịt. Vị ngọt ngào xâm chiếm tâm trí cô.
Cô xé một cánh tay của cái xác và cắn vào.
Món pudding thịt đậm đà… bùng nổ với hương vị lôi cuốn!
Ngon không?
Ngon...!
Ah.
Nếu đã ngon thì ngoại hình có lẽ cũng chẳng quan trọng.
Cô gái nhét cả cái xác vào miệng mình.
Luồng khí đen tối chảy vào dạ dày và thấm sâu xuống tận cốt lõi.
Thứ năng lượng hắc ám ấy ngừng dao động hỗn loạn, dần thẩm thấu vào linh hồn của Pastel, như thể cô chính là chủ nhân đích thực của chúng.
Lỗ hổng trong linh hồn cô, nơi bị cưỡng ép rút đi sức mạnh, giờ đây đã phần nào được hồi phục.
Sau khi chén xong bữa ăn thượng hạng, Pastel đứng dậy, thỏa mãn. Cô nhắm mắt lại, tận hưởng dư vị.
Chốc lát sau, cô quay lại nhặt thanh kiếm lên.
Nhìn thấy thanh trường kiếm đã vỡ vụn.
Ah, mình làm gãy nó rồi nhỉ?
Xin lỗi nhé, bạn hiền. Nhờ có sự hy sinh của cậu mà mình sống sót. Mình sẽ không quên ơn cậu đâu.
Thay vì thanh trường kiếm, cô nhìn sang thanh kiếm đen mà hiệp sĩ đã dùng. Trong mắt cô, giờ đây nó đã biến thành một đống pudding đen hình thanh kiếm.
Ể, thành pudding rồi sao?
Eo ôi.
Ể, nó biến đâu mất rùi? Nhăm nhăm…
Ể, vậy là mình không còn vũ khí nữa sao?
Cô đành nhặt thanh trường kiếm bị vỡ lên.
Thế này vẫn còn hơn là dùng chân bàn.
Nhưng cảm giác cân bằng có gì đó sai sai…
Vũ khí, vũ khí…
Cô nhanh chóng ngốn hết phần pudding đen còn lại và chạy đi. Mái tóc hồng tung bay phấp phới.
Ý nghĩ về thức ăn bình thường đã từ lâu biến mất trong đầu cô, nhường chỗ cho những thứ kỳ quái mà cô đã ăn từ trước đến nay.
...
Xác minh huyết thống – Hoàn tất.
Xác minh gia chủ – Hoàn tất.
Kích hoạt phòng sức mạnh – Hoàn tất.
Giải phóng ngục tối dưới tầng hầm – Hoàn tất.
Pastel nắm lấy song sắt, ánh mắt lấp lánh nhìn vào chuôi kiếm bên trong ngục tối.
"Chú Quỷ ơi! Thành công chưa?"
『Hmm.』
Thanh trường kiếm dần tan biến như làn khói. Từ trong khói, một người đàn ông trong bộ đồ đen xuất hiện.
Con quỷ vuốt lại mái tóc đen. Đôi mắt đỏ thẫm lướt qua căn ngục tối.
“Phong ấn của chú bị phá vỡ chưa?”
Thình thịch, thình thịch.
Đây có phải là cảm giác của một người triệu hồi quỷ không nhỉ?
『Tất nhiên là chưa. Bỏ tay ra khỏi song sắt đi.』
Cô buông tay. Con quỷ đưa tay nắm lấy song sắt, bẻ cong chúng sang hai bên. Thép uốn éo, tạo ra một khoảng trống.
“Wow!”
Con quỷ bước ra khỏi lồng sắt.
『Phạm vi hành động của ta đã được mở rộng, trung tâm là nhóc.』
“Ah.”
Vậy là mình vẫn chưa phải người triệu hồi quỷ?
Cảm xúc của cô trở nên phức tạp và khó hiểu.
Pastel lắc đầu, cố gạt bỏ cảm giác hồi hộp xen lẫn tội lỗi khi nghĩ đến việc làm điều cấm kỵ.
Có một chuyện quan trọng hơn.
"Chú có thể biến thành kiếm được không? Cháu không có vũ khí nào ra hồn cả."
Con quỷ liếc nhìn thanh kiếm dài bị vỡ. Không nói một lời, hắn bắt đầu hành động.
Hình dáng của người đàn ông dần tan biến thành làn khói rồi hóa thành một thanh kiếm.
Ồ yeah!
Pastel nhanh chóng chụp lấy thanh kiếm đang rơi xuống.
Một trọng lượng chắc chắn.
Cô ngắm nghía thanh kiếm cứng cáp và thanh lịch với ánh mắt mơ màng.
Wow.
Cuối cùng mình cũng có một vũ khí hoàn chỉnh.
Cảm giác như mình có thể chém đứt mọi thứ.
Hehe.
Một, hai, ba.
Pastel nâng thanh kiếm lên, vẻ mặt đầy ranh mãnh như một kẻ phản diện. Ánh nến soi sáng thanh ma kiếm trong tay cô, tạo nên một khung cảnh kỳ bí.
"Kiếm ma thuật!"
Nói chuyện với ta đi nào!
Wow.
Từ thanh kiếm vang lên một giọng nói ngơ ngác.
『…Nhóc đang làm gì vậy?』
Nó thật sự biết nói!
Wow wow.
Pastel hào hứng tận hưởng cảm giác sở hữu một vật phẩm quý hiếm, rồi từ từ hạ thanh kiếm xuống.
“Có vẻ thanh kiếm hơi nhỏ đi thì phải?”
Hay là mình nhớ nhầm?
『…Ta đã điều chỉnh kích cỡ để phù hợp với nhóc hơn.』
“Wow.”
Quả là một sự chu đáo tuyệt vời.
“Cảm ơn chú Quỷ nhé!”
Pastel rời khỏi tầng hầm, xúc động dâng trào trong lòng.
Cô leo lên cầu thang xoắn ốc u tối.
Khi lên đến văn phòng, cô nghe thấy tiếng ồn ào từ khu vườn.
“Mình đã chinh phục được bên trong rùi, nhưng bên ngoài vẫn còn...”
Cô bước đến cửa sổ, như thể muốn con quỷ cũng nhìn thấy tình cảnh bên dưới.
Pastel đột nhiên đứng sững lại khi nhìn xuống.
Ánh trăng dịu dàng chiếu sáng khu vườn.
Dưới ánh trăng tròn, một con quái vật cao ngang hai tầng lầu gầm rú dữ dội, làm không khí rung chuyển.
Một con khỉ khổng lồ lao vào nó. Cú đấm của nó giáng thẳng vào mặt con quái vật, tạo nên một làn sóng chấn động lan tỏa khắp nơi.
Đôi mắt của Pastel run lên từng đợt.
Ôi trời ôi trời.
Có vẻ độ khó của trò chơi đã tăng lên kha khá nhỉ?
“Ah, chú Quỷ ơi. Chú có biết cách nào để hạ một con quái vật cao gấp năm lần cháu không?”
Chắc chắn phải có một cách tuyệt vời và oai phong nào đó chứ, đúng không?
『Đầu tiên, tránh xa cửa sổ ra đã.』
Pastel nhanh chóng lùi lại.
『Hai kẻ đó là những tên duy nhất còn lại?』
“Để cháu kiểm tra.”
Cô nhanh chóng vòng quanh căn biệt thự, quan sát từ mọi phía. Không thấy thêm con quái vật nào khác, có lẽ chúng đã ăn thịt lẫn nhau đến khi chỉ còn lại hai con này.
Giữa khu vườn, trận chiến ác liệt giữa hai con quái vật khổng lồ vẫn tiếp diễn. Con khỉ không ngừng đấm mạnh, trong khi con quái vật kia cắn xé điên cuồng. Những vết thương trên cơ thể chúng bị xé rách nhưng ngay lập tức lại lành lại.
Wow wow, khả năng tái sinh phi thường.
Chúng đã ăn bao nhiêu rùi nhỉ?
“Chúng ta bắt chúng bằng cách nào đây?!”
Giọng con quỷ trở nên nghiêm nghị.
『Không được làm thế.』
Sao có thể như vậy chứ!?
Pastel chần chừ.
Rồi...
Một cảm giác lạnh lẽo từ sâu trong tâm hồn cô trỗi dậy, mang theo cảm giác bất an.
Sự mất mát vĩnh viễn, nếu chỉ biết trốn chạy.
“Không còn cách nào khác sao?”
『Chúng ta sẽ không bắt chúng. Không nên làm vậy.』
Ugh.
『Sẽ luôn có những kẻ địch mạnh hơn nhóc. Đừng lãng phí tài năng của mình. Khi có thể tránh điều gì, nhóc nên tránh.』
Augh.
“Hiệp sĩ đã lần theo dấu vết của cháu. Không phải bọn chúng cũng sẽ làm vậy sao?”
『Gì cơ?』
Thanh ma kiếm tan biến và hóa thành hình người. Đôi mắt đỏ quét qua cô gái.
Sắc mặt của con quỷ dần trở nên nghiêm trọng.
『Nhóc có thấy bất kỳ trận pháp ma thuật lớn nào gần đây không?』
Cô dẫn con quỷ đến một cửa sổ khác.
Một vòng tròn phép thuật lớn trải dài trên khu vườn.
Cô gái nhìn chằm chằm vào vòng tròn phép, sau đó quay sang con quỷ.
Khuôn mặt của hắn đột nhiên co rúm lại, như thể vừa phát hiện ra một sự thật kinh hoàng.
『Đây là một nghi thức trích xuất. Nó chủ yếu được sử dụng để cưỡng ép trích xuất sức mạnh linh hồn sau khi triệu hồi một thực thể không xác định vào một vật sống để làm vật hy sinh.』
Thực thể không xác định?
Cái thuật ngữ mơ hồ đó là sao?
Con quỷ nhìn Pastel từ đầu đến chân, rồi thở dài.
『Ta cần kiểm tra lưng của nhóc một chút.』
Không lẽ nào?
Cô tiến lại gần và xoay người lại.
Con quỷ nhẹ nhàng kéo cổ áo của chiếc váy mùa đông xuống. Sau khi quan sát một lúc, hắn thở dài nặng nề.
『Sao chúng dám làm chuyện tàn nhẫn như vậy với một đứa trẻ...』
“Có gì ở đó?!”
Chẳng lẽ cháu chính là vật hy sinh?
Bảo sao tên của mình nghe lại kỳ quặc như vậy!
Con quỷ định nói gì đó, rồi khoanh tay lại và chìm vào suy tư.
『Có gì đó không đúng.』
Đôi mắt đỏ nhìn vào Pastel. Hình ảnh một cô gái ngây thơ phản chiếu trong đôi mắt hắn.
『Hmm, có lẽ không phải. Vì vật hy sinh vẫn ổn, có lẽ thực thể không xác định chỉ ghé qua mà chưa thực sự hiện hữu hoàn toàn. Có vẻ bọn chúng đã cố gắng trích xuất linh hồn nhưng không thể áp chế nổi, dẫn đến sự bạo loạn.』
Con quỷ vuốt cằm, suy nghĩ.
『Không, cũng có thể chúng đã trích xuất linh hồn xong rồi, nhưng sau đó bỏ mặc sự áp chế và những bước tiếp theo, rồi bỏ trốn.』
“Vậy có kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này sao?”
Con quỷ gật đầu.
『Chúng bỏ trốn với thành quả của mình. Những con quái vật này chỉ là tàn dư của thành quả chưa được đòi lại và sự hỗn loạn gây ra bởi thực thể không xác định.』
Pastel siết chặt mảnh vải dính máu trong túi mình.
Dù mất bao lâu đi nữa, ta cũng sẽ trả lại mối thù này...
『Từ từ, đứng yên đó.』
Ngón tay của con quỷ nhanh chóng chọc liên tiếp vào lưng cô.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt.
Tách tách.
“Au au auu! Chú đang làm gì vậy?!”
『Ta vừa gỡ bỏ nó rồi. Giờ thì bọn chúng không thể theo dấu nhóc được nữa. Chúng ta hãy đi thôi. Nếu chạy thật xa khỏi biệt thự, chúng ta có thể trốn thoát dễ dàng.』
Con quỷ biến thành thanh kiếm và rơi vào tay cô.
Pastel xoa lưng khi bắt đầu bước đi.
“Chúng ta thật sự không bắt bọn chúng sao?”
『Nhóc nghĩ gì vậy? Tài năng không phải là vạn năng. Đừng đem nó ra để đánh cược.』
Pastel cằn nhằn đầy bực dọc và hờn dỗi.
“Cháu biết, nhưng chẳng lẽ không có một tuyệt chiêu kết thúc siêu đỉnh nào sao? Hay là đại chiêu thức kết thúc cực kỳ hoành tráng gì gì đó?”
Cô liên tục vung thanh kiếm vào không trung.
Thanh ma kiếm thở dài.
『Đúng là đầu óc của một đứa trẻ.』
Rồi hắn im lặng.
Ugh.
Có thật là mình không nên bắt chúng không?
Giống như tìm thấy nửa con gián trong bát cơm vậy. Nửa kia đâu rùi…? Ể?
Aaaagh.
Pastel rùng mình.
Cô tiếp tục liếc nhìn ra ngoài, trong lòng đầy lo lắng.
Đột nhiên, con khỉ khổng lồ bị đánh bay vào giữa khu vườn với vòng tròn phép. Thân hình to lớn của nó rơi sầm xuống, đất đá tung lên tứ phía.
Từ góc nhìn của cô, con quái vật khác xuất hiện và lao vào con khỉ. Miệng của nó cắn xé một cánh tay. Cánh tay bị xé rời và văng ra xa.
Con khỉ gầm lên một tiếng dữ dội. Nó vung nắm đấm còn lại. Một làn sóng chấn động bùng nổ và lan rộng.
Con quái vật bị đánh bật ra, lăn lộn khắp khu vườn, đập xuyên qua những cây cối khi nó lăn, rồi nằm yên, thở dốc và không thể đứng dậy.
Một tiếng gầm chiến thắng vang dội.
Con khỉ tiến lên một bước để kết liễu đối thủ. Nhưng đột nhiên, nó loạng choạng. Dịch đen chảy không ngừng từ cánh tay bị xé rời.
Con khỉ lảo đảo, rồi quỵ xuống gối và ngã nhào trong khu vườn. Một tiếng động trầm đục vang lên.
Im lặng bao trùm.
Ơ?
Đôi mắt của Pastel mở to.
Ơ ơ? Ohh?
Con quái vật từ từ đứng dậy. Rồi, như thể bày tỏ sự tôn kính đối với kẻ địch vừa gục ngã, nó gầm lên với cái xác.
Một kẻ chiến thắng xuất hiện sau một trận đấu nghĩa hiệp.
Cuộc chiến sẽ trở thành ký ức trường tồn.
Vinh quang sẽ trở thành cô độc.
Con quái vật cố gắng tiến lại gần cái xác nhưng rồi lại gục ngã về phía trước. Bụi bay lên mờ mịt. Hình bóng đen yếu ớt gượng đẩy người khỏi mặt đất, từng chút một bò về phía cái xác. Một vệt dài kéo lê trên nền đất vườn.
Ánh trăng soi sáng khu vườn cô độc, phủ lên cảnh tượng cô quạnh.
Wow.
Pastel mở cửa sổ và nhảy ra ngoài. Trọng lực kéo cô xuống. Chiếc váy mùa đông của cô tung bay. Khi chân chạm đất, cô lập tức bắt đầu chạy hết tốc lực.
Con quái vật đang bò dừng lại. Đôi mắt của nó nhìn thẳng vào cô gái đang đứng chắn đường đến cái xác.
Pastel hét lên như một vị anh hùng.
"Pastel Love Craft!"
Cô chỉ thanh kiếm về phía đối thủ đáng gờm.
“Với tư cách là một kiếm sĩ kiêu hãnh, ta thách đấu với ngươi một trận tỷ thí công bằng!”
Tỷ thí. Công bằng!
Pastel lao tới. Con quái vật nâng chân trước lên và vung mạnh.
Bùm!
Cú đánh sượt qua, trượt mục tiêu, đập xuống mặt đất ngay bên cạnh cô. Một làn gió nhẹ thổi qua, làm lay động mái tóc hồng.
Ugh, mạnh quá.
Chẳng nhẽ đây sẽ là đối thủ cuối cùng của mình!?
Nhưng một anh hùng không bao giờ bỏ cuộc!
“Hiyaa!”
Pastel vận hết sức lực, nhảy lên cao nhất có thể. Cô bám vào chân trước của con quái vật và trèo lên, chạy thẳng về phía đầu của nó.
Khi đến nơi, cô nắm chặt thanh kiếm, quay ngược lưỡi lại.
“Eeyaa!”
Cô đâm xuống bằng toàn bộ sức lực.
Phập.
Phọt phẹt.
Tiếng thịt xé rách.
Pastel thở hổn hển.
Cô lau mồ hôi với khuôn mặt đầy mệt mỏi.
Một trận chiến thật căng thẳng!!
Mình không nghĩ mình có thể làm lại lần thứ hai.
Nhưng sau một trận đấu sinh tử, mình đã giành được chiến thắng.
Khóe miệng của cô dần cong lên.
Đứng trên đầu cái xác, cô tự hào chỉ vào mình.
“Kẻ chinh phục Đại Dinh Thự!”
Ánh trăng soi rọi cô gái.
Ahahaha.
Tiếng cười của cô vang vọng khắp khu vườn.
Đột nhiên, cái xác biến thành một đống pudding thịt.
Mặt đất dưới chân cô lún xuống.
Ể?
Pastel rơi thẳng vào miếng pudding.
Waaahh!
Miếng pudding khổng lồ nuốt chửng cô.
Hãy cứu kẻ chinh phục…!
Sau khi vùng vẫy một hồi, cô cuối cùng cũng thoát ra ngoài nhờ bơi chó một cách dữ dội.
“Hueeh.”
Phù, cứ tưởng là chết rồi chứ.
Một hương vị ngọt ngào đọng lại trong miệng cô.
Ah, pudding.
Cô nhai thứ đã lỡ vào trong miệng mình.
『Nhóc… tại sao nhóc lại ăn cái đó?』
Giọng con quỷ vang lên, đầy sững sờ.
“Oh, cái này?”
Pastel đảo mắt như một kẻ nghiện chìm trong cơn mê.
“Ch-Cháu đã ăn nó từ trước đến giờ rồi, có thấy vấn đề gì đâu.”
『Chuyện quái gì—』
Con quỷ định nói, nhưng đột nhiên khựng lại.
Sau một lúc im lặng dài, hắn lẩm bẩm.
『…Mà thôi, nhóc cũng là một hậu duệ của Craft, dù còn trẻ. Ta không cần phải lo lắng. Muốn làm gì thì làm đi.』
Ồ yeah.
Được sự chấp thuận của người giám hộ rùi.
Trong khi con quỷ cố gắng phớt lờ, cô gái nhỏ thản nhiên tiếp tục nhai ngấu nghiến cái xác.
...
Đôi mắt của Pastel run rẩy.
Ui ui.
Cơ thể mình có gì đó kỳ lạ?
Cô nhảy thử vài cái. Cô bật cao hơn cả mong đợi. Cơ thể cô cảm giác vô cùng nhẹ nhàng.
Lần này, cô đấm vào một cái cây bằng tay không. Cái cây lún vào, để lại dấu vết rõ ràng. Nắm đấm của cô không hề đau.
Ể?
Cô tháo một cái bản lề kim loại từ cánh cửa. Giữ chặt bản lề, cô bóp nó bằng tất cả sức lực.
Rắc.
Hình dạng của nó méo mó.
Khi cô mở tay ra, dấu tay của cô in hằn trên bản lề.
Huuuuh?
Chuyện này không bình thường lắm nhỉ? Nhỉ?
Có phải mình đã ăn nhầm cái gì đó không?
Hình ảnh của những cái xác đen vụt qua tâm trí cô.
Ô-Ôi chao, đúng là mình đã ăn nhầm gì đó thật.
Pastel rên rỉ, rồi vô tư vứt cái bản lề méo mó đi.
Thôi kệ, cũng đâu phải chuyện gì xấu.
Cơn đói của mình cũng giảm bớt một chút rồi, chẳng phải đó mới là điều quan trọng sao?
“Lạc quan lên nào!”
Woohoo.
『Bữa ăn đã chuẩn bị xong.』
“Ồ, tuyệt quá!”
Pastel nhanh chóng đi theo con quỷ.
Cuối cùng, đồ ăn đàng hoàng đây rồi. Mình sẽ ăn cho thật đã.
Trên một chiếc bàn bếp còn sót lại, thức ăn được bày sẵn.
“Wow! Kỹ năng nấu ăn của chú đây à? Cảm ơn vì bữa ăn!”
Pastel cầm lấy cái nĩa.
『Khoan đã.』
Con quỷ nhìn cô với một biểu cảm phức tạp.
Ể, chẳng lẽ mình đã vi phạm phép tắc ăn uống sao?
『Trước tiên, đặt cái nĩa xuống và thử nín thở đi.』
Sao lại nín thở nhỉ?
Pastel ngoan ngoãn làm theo. Cô hít vào và nín thở.
Con quỷ gõ ngón tay lên bàn. Nhịp gõ đều đặn, giống như tiếng tích tắc của kim giây.
60, 120, 180.
Trong lúc nín thở, tâm trí của Pastel bắt đầu tràn ngập dấu hỏi chấm.
Hả?
240, 300, 360.
Hả?
『Vậy là đủ rồi.』
Pastel thở ra.
Một hơi thở bình thản, không hề mệt nhọc.
Đôi mắt đỏ của con quỷ nhìn cô chứa đầy cảm xúc phức tạp.
『Nhóc đã hấp thụ quá nhiều năng lượng từ thực thể không xác định trong trạng thái vật hy sinh của mình. Nhóc không còn là một con người hoàn chỉnh nữa.』
Éc.
“N-Nhưng cháu vẫn thở dốc khi chiến đấu và mọi thứ mà.”
『Đó chỉ là thói quen thôi, một kiểu bản năng của con người. Nhóc có thể sống mà không cần thở nữa.』
Hueh.
Pastel ôm đầu.
Chuyện gì đã xảy ra với mình thế này?
Mình không còn là con người nữa sao?
Rồi một suy nghĩ nảy lên trong đầu cô.
Nhưng nếu không cần thở thì cũng tốt mà? Cũng tiện lợi khi chiến đấu nữa.
Sức mạnh của mình cũng tăng lên nữa.
Ồ yeah.
Con quỷ chỉ vào miếng bít tết bằng dao.
『Nhóc cũng không thể ăn thức ăn bình thường được nữa.』
Chú vừa nói gì cơ?
『Thử ăn đi thì biết.』
Cô cắm một miếng bít tết và cho vào miệng. Kết cấu mềm mại của thịt thấm đẫm vào miệng cô. Vị ngon bùng nổ đầy đậm đà.
Wow, món này ngon tuyệt. Chú Quỷ nấu ăn giỏi quá!
Cô nhai kỹ và nuốt xuống.
Đột nhiên, cô cảm thấy một kích thích mãnh liệt.
Hể?
Một trạng thái từ thế giới khác coi những vật chất từ thế giới này là vật thể ngoại lai. Một quá trình thanh lọc bắt đầu, đẩy lùi chất lạ đã xâm nhập cơ thể cô.
Pastel nôn ra máu.
Mùi máu lan tỏa trong không khí.
Hể? Hơ? Hả?
Mình không thể ăn thức ăn?
Con quỷ lấy một cái khăn và nhẹ nhàng lau sạch máu cho cô. Chiếc khăn mềm mại lướt qua đôi môi, xoa dịu sự bàng hoàng trong cô.
『Ít nhất thì nhóc có thể uống nước.』
“Nghe chẳng an ủi chút nào?!”
Vậy mình phải ăn cái gì đây?
Pudding thịt?
Nhưng chẳng còn con quái vật nào nữa...
Đôi mắt cô run rẩy.
Chết đói…?
Cô nhìn vào những món sơn hào hải vị trên bàn.
Chết đói trong khi xung quanh ngập tràn thức ăn?
Con quỷ đưa ra một cái đĩa.
Những mảnh đá quý đen rải rác trên đó.
Có một mùi ngọt ngào nhẹ lan tỏa.
『Thử ăn cái này đi. Đây là ma thạch.』
Pastel nhanh chóng nhặt lấy một viên và ăn. Viên kẹo đen tan chảy trong miệng. Nó không ngon như pudding thịt, nhưng vẫn ngọt và có thể ăn được.
Cứ như đồ ăn vặt vậy.
『Trong tình trạng này, nhóc có thể bổ sung năng lượng bằng ma thạch.』
Con quỷ nghiền nát một viên ma thạch thành bột bằng tay và rắc lên miếng bít tết.
『Nhóc có thể ăn thức ăn cùng với nó. Dù thức ăn không giúp bổ sung năng lượng, nhưng ít ra nó cũng có hương vị để nhai cùng. Làm vậy sẽ giảm bớt căng thẳng khi nhóc vẫn chưa quen.』
Cô cắm một miếng bít tết và cho vào miệng. Khác với lúc nãy, lần này cô có thể nuốt mà không gặp phản ứng gì.
Thật sự có tác dụng?
Ểhh, cũng không phải chuyện gì to tát.
Đâu có tệ lắm.
Pastel phá lên cười.
Ahaha.
“Chú Quỷ ơi, chú có khiếu hài hước đấy!”
Đưa ra giải pháp sau cùng như thế, thật là dí dỏm.
Con quỷ nhìn cô với ánh mắt thương cảm. Hắn quan sát căn bếp tan hoang, hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh quý tộc của nhà Craft, rồi lại nhìn Pastel.
『Giá của nó tương đương với cùng một thể tích bằng vàng đấy.』
Cái nĩa rơi xuống đất. Lách cách.
Tay Pastel run lên.
Cô nhìn trân trối vào viên đá quý đen.
M-Món ăn vặt này có giá trị ngang với vàng sao?
Thứ tráng miệng còn kém hơn cả pudding thịt này?
“Uwaah…”
Pastel ôm đầu. Mái tóc hồng rối tung trong những ngón tay.
“Mình phải làm gì đây?!”
『Tốt nhất là chúng ta nên chuyển chỗ ở. Ma thạch được khai thác và sản xuất ở ma giới.』
Con quỷ bước đến cửa sổ.
『Thiên Không Đảo, nằm giữa nhân giới và ma giới, là trung tâm chế biến và giao dịch trung gian của ma thạch. Thực ra, giá ở đó rẻ hơn kha khá so với ma giới, nơi bị kiểm soát nghiêm ngặt.』
Ồ?
“Thật sự… thật sự là rẻ hơn sao?”
『Chắc chắn là rẻ hơn, nhưng có một vấn đề.』
“V-Vấn đề gì vậy?”
Pastel nuốt nước bọt.
Thình thịch, thình thịch.
『Giá bất động sản ở đó không hề rẻ.』
Uwah.
Một vấn đề thực tế như vậy…!
『Tuy nhiên, với độ tuổi của nhóc thì có một cách.』
Con quỷ nhìn lên bầu trời đêm như thể đang quan sát những chòm sao.
『Thời hạn nộp đơn ứng tuyển chắc là vào tuần sau.』
Cho Học Viện Đảo Thiên Không.
...
“Đồ lót, tất, và và và…”
Pastel kiểm tra túi hành lý của mình một cách cuống quýt.
“Mình có quên gì không nhỉ?!”
Cô chạy vòng quanh phòng.
『Ta đã bảo nhóc xếp đồ từ hôm qua rồi mà?』
Con quỷ theo sau cô, vừa chăm sóc vừa chải vuốt lại mái tóc hồng rối bời.
“Uwah uwah uwah.”
Pastel luống cuống.
『Đứng yên một chút nào.』
Con quỷ lấy dây cột tóc từ miệng, đôi tay điêu luyện của hắn di chuyển nhẹ nhàng, trong khi cố buộc gọn mái tóc cho cô gái không chịu đứng yên. Hắn khéo léo buộc gọn mái tóc hồng của cô.
“Đây là lần đầu tiên cháu đi tàu bay đấy! Hào hứng là chuyện tự nhiên mà, việc đến trễ cũng là chuyện bình thường thui! Ah! Còn vé nữa!”
Pastel vội vàng chộp lấy vé tàu bay.
“Mình suýt quên mất cậu!”
Cô kiểm tra giờ khởi hành của chuyến bay.
『Do ai đó ngủ nướng nên giờ chúng ta phải chạy đua với thời gian đấy. Nhanh lên.』
“Dạ! Dạ!”
Pastel nhanh chóng khóa túi hành lý của mình.
Cô lao ra cửa với túi xách.
“Cháu đi đây!”
『Chúng ta cùng đi mà, nhóc nói gì vậy?』
Con quỷ nhanh chóng biến thành thanh kiếm.
“Ah, ừ nhỉ!”
Pastel quay lại, nắm lấy thanh kiếm, rồi chạy tiếp.
“Chúng ta đi đây…!”
『Haa…』
Bầu trời xanh rộng mở ra trước mắt họ.
Có vẻ như một tương lai sáng lạn đang hiện ra trước mắt.
Đúng không?
“Chào mừng đến với tàu bay của Học viện. Chúng tôi sẽ tổ chức một bài kiểm tra bất ngờ. Những ai không qua sẽ bị đưa về.”
Cái gì cơ?!