[Trans]: Lại thêm một chương ngắn nữa hé hé hé.
-----------------------------------------------------------------------------------
Kế hoạch tại công viên đã bước đầu thành công. Tôi và Asashina-san đã lặng lẽ tách ra khỏi Reo và Otsuki-san mà không bị phát hiện.
Chúng tôi rẽ sang hướng ngược lại, lặng lẽ chui vào một bụi cây khá rậm rạp. Từ bên ngoài gần như không thể nhìn thấy được. Ngay cả khi Reo và Otsuki-san có chạy khắp nơi tìm tụi tôi, chắc cũng khó mà phát hiện ra.
Tuy nhiên, điều khiến tôi bận tâm nhất lúc này lại là…
“Cậu nghĩ Otsuki-san có nhận ra tình cảm đặc biệt của Reo không?”
“Tớ nghĩ là có đấy, nhưng Shizuku lại chẳng dám thừa nhận đâu. Cậu ấy luôn miệng nói rằng một người như Hirasawa-kun thì làm gì có lý do để thích cậu ấy. Cậu lúc nào cũng tìm cách lảng tránh, không dám đối mặt với cảm xúc thật.”
“Sao lại như vậy chứ?”
“Vì Shizuku tự ti. Cậu ấy luôn luôn hạ thấp bản thân, cho dù cậu ấy thực sự rất xinh xắn và thân thiện.”
“Vậy… Otsuki-san đã từng được ai tỏ tình chưa?”
“Không, theo tớ biết thì chưa. Chính xác thì... người ta chỉ bắt đầu để ý đến cậu ấy sau khi bị tớ từ chối.”
Những gì Otsuki-san từng kể với tôi cũng giống như vậy.
Tôi có thể hiểu được cảm giác đó. Nếu người bạn thân bên cạnh mình quá tài giỏi, thật khó để tin rằng ai đó sẽ chú ý đến mình.
Tôi cũng từng được tỏ tình vài lần, nhưng đều là sau khi người ta bị Reo từ chối…
“Đó là lý do vì sao tớ nghĩ cậu và Hirasawa-kun là những người thật sự hiểu và trân trọng Shizuku. À không, chỉ có Hirasawa-kun thôi. Còn cậu… dám nói dối tớ.”
“Ahaha. Nhưng tớ thấy Otsuki-san cũng có sức hút riêng mà. Thật lạ là chẳng mấy ai nhận ra điều đó.”
“…”
“Sao tự nhiên cậu khó chịu ra mặt thế?”
“Không có gì đâu~”
Tôi có linh cảm… cô ấy đang dỗi tôi.
Tạm thời gác lại chuyện gương mặt đang phụng phịu của Asashina-san, điều tôi lo nhất lúc này là: Otsuki-san sẽ chẳng bao giờ đủ can đảm thừa nhận tình cảm của Reo… trừ khi cậu ấy chủ động thổ lộ trước.
“Nhưng theo tớ nghĩ, chỉ cần Otsuki-san cảm nhận được phần nào tấm lòng của Reo là đã tốt lắm rồi. Reo cũng không nên quá vội vàng, mà chỉ cần tế nhị một chút để giữ khoảng cách vừa đủ…”
“…”
“Này, làm ơn đừng làm cái bản mặt kiểu ‘Không ai hỏi mà bộ trưởng trả lời’ được không?”
“Tớ có làm gì đâu mà~”
Tự nhiên cô ấy lại tỏ ra lạnh nhạt với tôi. Lần sau chắc tôi phải nói năng cẩn thận hơn vậy…
“Kogure-kun, cậu thích mẫu con gái như thế nào?”
“Gì cơ? Tự dưng cậu hỏi thế là sao?”
“Thì đang nói về tình cảm mà. Chỉ là… tán gẫu vui thôi. Ừ, cho vui… cho vui.”
“Thế cậu thì sao, Asashina-san? Tớ nghĩ nên hỏi cậu trước mới phải. Mẫu đàn ông lý tưởng của nữ sinh xinh nhất trường mà, ai mà không tò mò được cơ chứ?”
Tôi thầm cảm thấy mình thật may mắn khi có thể thân thiết với Asashina-san đến mức này. Cả hai đang trốn trong bụi cây, thoải mái trò chuyện như chẳng còn ai khác trên đời.
Dưới tán cây râm mát, tránh xa cái nắng trưa gay gắt, tôi tựa nhẹ vào gốc cây. Chỗ này đúng là không tệ chút nào.
“Kogure-kun, cậu tò mò sao??”
Asashina-san cũng tựa vào gốc cây bên cạnh. Vai chúng tôi khẽ chạm nhau. Cái tiếp xúc da thịt đó khiến tôi hơi bối rối, vội vã dịch ra một chút để giữ khoảng cách.
“Cậu đi đâu thế?”
“À, tớ chỉ nghĩ là… hai đứa mình ngồi sát quá thôi…”
“Ra tận đó thì còn nói chuyện gì nữa chứ?”
Tôi đang dựa vào bức tường phía bên ngoài bụi cây. Không biết liệu lúc nãy vai tôi có khiến cô ấy thấy khó chịu không, nhất là khi cô ấy đang mặc áo trễ vai... Hay là cô ấy lạnh nhỉ? Nghĩ mãi chẳng ra, cuối cùng tôi đành trở về ngồi cạnh cô ấy. Vai hai đứa lại chạm vào nhau.
“Hyah!”
“Tiếng gì thế?”
“Tớ giật mình vì cậu quay lại thôi… đừng để ý làm gì.”
Asashina-san nhìn tôi, ánh mắt sắc bén nhưng lại rất đỗi chút dịu dàng.
“Làm ơn… ở đây đi… đừng đi đâu xa nữa.”
“!”
Tôi chưa từng nghĩ ánh mắt của một cô gái lại có thể khiến người ta sững sờ như vậy. Nhất là khi cô ấy còn... đáng yêu quá mức tưởng tượng.
Tôi vội chuyển hướng câu chuyện:
“Thế… mẫu người con trai cậu thích là gì?”
“…Là người coi trọng gia đình, biết làm việc nhà, quan tâm người khác… Mấy việc đó tớ yếu lắm.”
“Nghe như cậu đang miêu tả… Otsuki-san thì phải?”
“Heh, nếu Shizuku mà là con trai thì tớ đã có người yêu từ lâu rồi.”
“Nói cách khác, cậu thích kiểu người giống Otsuki-san?”
“Chuẩn rồi. Một người đáng tin cậy, có đôi bàn tay ấm áp và luôn giúp đỡ tớ mỗi khi gặp khó khăn… Nhưng này, đừng hiểu lầm nhé! Tớ không định hẹn hò với Shizuku đâu!”
“Trên đời làm gì có ai hoàn hảo như thế. Cậu nằm mơ giữa ban ngày à?”
“Này, muốn tớ gõ đầu cậu một cái không, Kogure-kun? Cậu bị thiểu năng à?”
“Tớ đã làm gì sai?!?!”
Thật sự chẳng hiểu gì cả. Con gái đúng là sinh vật khó hiểu nhất thế giới… Tôi nghĩ mình nên đổi chủ đề thôi…