Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

44 4804

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

172 4392

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

(Đang ra)

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

sujeongyojeong (수정요정)

Tôi đã phục vụ cho nữ phản diện này suốt mười ba năm, và giờ đây cô ấy đã sụp đổ.

5 30

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

252 6477

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

21 175

WN - Chương 39: Chiến dịch tình yêu chính thức bắt đầu(6)

Lúc này khu ăn uống vẫn còn khá vắng vẻ, nên nhóm tụi tôi quyết định ăn trưa luôn cho tiện.

Chúng tôi ngồi xuống tấm bạt trải ra giống hệt như lần ăn trưa ở sân trường. Otsuki-san mang ra một chiếc hộp lớn được gói gọn gàng trong furoshiki. Nhìn qua là biết hộp cơm này to hơn hẳn hộp cô ấy hay mang đi học, đơn giản là vì nó đựng đồ ăn trưa cho cả bốn người cơ mà.

Bên trong hộp còn có đầy đủ đĩa, đũa dùng một lần, một lọ tương, khăn ướt và cả túi đựng rác. Bảo sao mà chiếc hộp bự chà bá đến thế. Phải nói là nó cực kỳ tiện lợi cho những dịp đi chơi như hôm nay.

Chà chà, Otsuki-san vẫn luôn chu đáo như mọi khi ha.

Tôi nhớ mang máng Asashina-san từng bảo rằng Otsuki-san sẽ khiến tôi phải “ngả mũ thán phục”… Ừ thì, để xem nào…

Và vâng, tôi chính thức chịu thua rồi đấy.

Nhìn xem này - Otsuki-san đã chuẩn bị đủ loại món ăn: từ món Nhật truyền thống, đến món Tây, thậm chí có cả đồ Trung nữa. Món nào cũng bày biện đẹp mắt, trông ngon muốn xỉu.

Khoan đã, kiềm chế lại đi nào tôi ơii! Đừng có để chảy nước miếng trước mặt người ta như thế chứ!!!

Mà… tôi đang phân vân liệu có nên nói gì về miếng thịt đen thui nằm giữa hộp không nhỉ? Trông nó như bị cháy ấy…

“Uwaa~! Nhìn đã quá đi mất!!”

“Cảm ơn vì đã chuẩn bị bữa trưa cho tụi tớ nha.”

“Mấy cậu biết không, Arisa cũng tham gia nấu đấy.”

“Biết rồi, mà bụng tớ reo inh ỏi nãy giờ luôn này. Muốn ăn quá”

“Hóa ra… đó là lý do Arisa đột nhiên đòi tham gia nấu ăn à?”

Bị nói trúng tim đen, Asashina-san giật nảy người. Otsuki-san thì bật cười nhìn cô ấy, dù tôi cũng chẳng rõ vì sao.

“Đây, Kogure-kun.”

Otsuki-san đưa cho tôi một đôi đũa.

Tôi biết tôi nên thử món Asashina-san làm, nhường phần Otsuki-san nấu cho Reo... Nhưng biết gắp món nào bây giờ?

À, chắc là cái miếng thịt cháy đen kia rồi. Asashina-san đâu có kinh nghiệm nấu nướng, còn Otsuki-san thì chẳng đời nào bất cẩn đến mức ấy. Kinh nghiệm nấu ăn của tôi không bao giờ sai mà!

Tôi rụt rè gắp một miếng, nếm thử.

“Oh.”

Vị cay cay, ăn cũng không tệ đâu. Chỉ là bề ngoài trông có hơi… thảm thương một chút.

“Mấy miếng thịt đó nhìn thì… nhưng…”

Asashina-san nói với vẻ mặt lo lắng. Không rõ đây có phải lần đầu cô ấy vào bếp không, nhưng ít ra tôi cũng không đến nỗi vô tâm mà chê thẳng mặt từ miếng đầu tiên.

“Ngon mà. Cho tớ xin miếng nữa nhé?”

“T-Thật á!?”

“Ừ, thật đấy. Tớ không ngờ cậu nấu ngon thế luôn ấy.”

“Ehehe, bằng một cách thần kỳ nào đó, món này lại thành công ngay lần đầu tiên đó~”

Nói thì nói vậy thôi, chứ tôi tin cô ấy đã phải cố gắng lắm mới có được kết quả này chứ chẳng phải nhờ vào vận may thần kì đâu.

Asashina-san cười rạng rỡ, nhẹ nhõm thấy rõ như thể vừa trút được một gánh nặng lớn.

Này, Asashina-san, cậu đâu cần căng thẳng đến thế đâu nhỉ? Ở đây toàn bạn bè thôi, có phải đang nấu ăn cho người yêu đâu mà lo!

“Hirasawa-kun, của cậu này.”

“Cảm ơn!! Itadakimasu~!”

“Cậu còn nấu món nào nữa không, Asashina-san?”

“Uuu… chỉ có món đó thôi à…”

“Aaaa ăn từ từ thôi!! Nước, nước đâu rồi!?”

Otsuki-san vội đưa nước cho Reo, tay vỗ lưng cậu cho khỏi nghẹn.

Đúng là ăn trưa cùng bạn bè lúc nào cũng vui ha!

Cả Reo, Asashina-san và Otsuki-san đều mỉm cười hạnh phúc. Nghĩ lại thì, nhờ vào cái “chiến dịch tình yêu” kia mà tôi mới có thêm hai người bạn đặc biệt đến vậy.

“Ăn nhiều vào đi, Arisa, Kogure-kun! Để thừa thì phí lắm.”

“Ừ! Tớ sẽ ăn đến khi no ụ luôn!”

“Ừm… món tempura này mà mềm hơn chút thì ngon hơn đấy.”

“Có ai bắt cậu ăn đâu. Nhịn đến chết cũng được.”

“Ê ê, đùa thôi mà. Sao phải căng thế…”

Suốt bữa trưa, cả nhóm chúng tôi vui vẻ cười đùa với nhau.

Đến giữa trưa, khu ăn uống bắt đầu đông đúc hơn. Cũng may là tụi tôi ăn xong hết cả rồi, giờ có thể yên tâm chơi tiếp mà không phải chen chúc.

Mà phần hấp dẫn nhất của chuyến đi chơi này… mới chỉ bắt đầu thôi.

“Hả!? Mất dấu Arisa với Kogure-kun rồi!”

“C-Chắc vậy rồi! Đông người quá nên họ bị tách ra mất!”

“Vậy bọn mình đi tìm thôi!”

“Ờm… Otsuki-san này, hay tụi mình chơi trò kia trước đi? Trò đó chỉ chơi được hai người, nếu tìm được Asashina-san với Ryoma rồi lại phải bắt họ chờ. Khổ hai bạn ấy lắm!!”

“Eh? Ừ, cũng được đấy.”

Và thế là “cặp tình nhân” ấy đã theo nhau đi chơi riêng rồi!

◇◇◇

“Thành công trốn thoát rồi hú hú!!”

“Yeah! Giờ bọn mình cứ kệ hai người họ với nhau đi!”