Speedrun cho hết phần 1 web novel nào~
Trans + edit: Yuuki
-----------------------------------------------------
Tôi biết nhìn trộm cảnh người khác tỏ tình là không hay chút nào, nhưng tôi và Asashina-san đã dồn biết bao nhiêu công sức để kéo Reo và Otsuki-san lại với nhau nên là không “phạm pháp” đâu, nhỉ?
Tôi thực sự rất nóng lòng muốn xem Reo sẽ bộc bạch cảm xúc của cậu ấy như thế nào. Bên cạnh đó, tôi cũng tò mò Asashina-san sẽ phản ứng như thế nào khi người bạn thân nhất của cô ấy được tỏ tình.
May thay, ngay gần nhà về sinh có một bụi cây khá rậm rạp, do đó tôi và Asashina-san có thể lén lút chui vào “đóng quân”.
Tuyệt, tôi có thể nghe tiếng của hai người họ rõ mồn một luôn. Có điều… chui rúc thế này lại phát sinh vấn đề khác.
“Cậu ngồi sát tớ quá đó Asashina-san à!!”
“Cố mà chịu đi. Tại bụi cây nhỏ quá thôi!”
“Người tớ đầy mồ hôi đấy! Cậu không thấy hôi à?”
“Không hẳn. Nói chung là tớ không để tâm mấy cái đó lắm đâu.”
Asashina-san cứ thế dịch sát vào gần tôi.
Là cậu cố tình hả Asashina-san?
Bỗng, tôi cảm thấy bộ phần mềm mềm nào đó của cô ấy áp vào lưng tôi.
Thậm chí, tôi còn có thể nghe rõ từng hơi thở của cô. Khuôn mặt hai đứa gần nhau tới nỗi chỉ cần nghiêng nhẹ là chạm vào nhau vậy.
Thế nên, tôi đang phải cố mà ngồi im - vừa để tránh bị phát hiện, vừa để không “đụng chạm” với Asashina-san.
“Sao Hirasawa-kun cứ ngồi bất động ở đó mãi thế? Không lẽ cậu ta bị từ chối rồi?”
“Đừng có nói gở vậy chứ. Chắc cậu ấy chỉ hơi mệt sau khi dốc sức thi đấu thôi.”
“Oh, cậu ấy mồ hôi chảy như tắm luôn kìa.”
Mỗi hiệp đấu dài mười phút, nói cách khác là Reo đã phải nỗ lực trong suốt bốn mươi phút của trận đấu.
Không chỉ vậy, cậu ấy còn là chủ lực của đội, di chuyện liên tục nên tốn nhiều thể lực hơn các thành viên khác. Sau khi lăn xả cả trận, hẳn Reo đã đạt tới giới hạn chịu đựng, đã thế còn phải theo Otsuki-san chạy tới đây nữa chứ.
Otsuki-san mở túi, lấy khăn lau mồ hôi cho Reo.
“Cậu ấy thích được con gái lau mồ hôi cho hả?”
“Đương nhiên rồi. Reo khoái mấy cái đó lắm.”
Otsuki-san đúng là sáng suốt khi mang khăn tắm theo. Chắc trong túi của cô còn có cả nước điện giải lẫn hộp ướp lạnh nữa.
Đột nhiên, Asashina-san vươn tay, dịu dàng lau mồ hôi trên trán tôi.
“Từ từ đã, cậu đang làm gì thế?”
“Cậu ra nhiều mồ hôi lắm đó Kogure-kun à. Để tớ lau cho. Tuy tớ không có khăn tắm như Shizuku nhưng chiếc khăn tay này cũng đâu đến nỗi tệ.”
“Thôi, thôi, không cần đâu.”
Cả người tôi đang ướt sũng mồ hôi. Nếu Asashina-san phải lau cho thì tội cô ấy lắm.
“Khăn tay của cậu sẽ bẩn và bốc mùi, giặt chẳng sạch được đâu.”
“Tớ có nhiều khăn lắm. Bên cạnh đó, tớ không đành lòng để cậu ướt sũng mồ hôi thế đâu.”
“Nhưng… Vậy để tớ tự lau được chứ?”
“Hông~”
Asashina-san nhẹ nhàng lau mồ hôi trên người tôi, miệng nở nụ cười rạng rỡ.
Tôi chẳng mặc gì ngoài chiếc áo đấu nên cô ấy đang nhìn trực tiếp vào cơ thể tôi luôn…
Ừ thì, vì tôi là con trai nên ổn thôi, nhưng nếu không phải thì… tệ lắm đấy.
Cách cô ấy chạm vào xương quai xanh của tôi có hơi… gợi cảm.
Hiện giờ, Reo đã lau xong. Cậu cởi áo đấu, khoác lên mình đồng phục trường để tránh bị cảm lạnh.
Có thể mọi người sẽ thắc mắc: tại sao tôi không thay áo giống Reo?
Câu trả lời đơn giản thôi: vì thằng bạn phế vật kia của tôi quên đồng phục ở nhà nên tôi đành phải cho mượn!! Đúng là hết nói nổi!
Reo uống một ngụm nước trong chai mà Otsuki-san đưa cho. Có vẻ như cậu ấy vẫn còn mệt mỏi.
“Chẳng phải lập tức tỏ tình sau khi chơi bóng rổ có phần hơi mạo hiểm sao?”
“Đàn ông là như vậy mà. Họ thích thể hiện trước với người khác. Thực ra, hôm nay Reo đã chơi bóng hai trận liên tiếp rồi đấy!”
“... Trận chung kết vừa rồi thực sự rất ấn tượng, nhất là phút cuối. Cảm giác như sự nỗ lực, cố gắng của các cậu đã chạm đến trái tim tớ vậy.”
Có vẻ như Asashina-san đã rất chăm chú xem bọn tôi thi đấu, nhỉ? Tôi cứ nghĩ là cô ấy sẽ đánh một giấc tới hết trận vì có Otsuki-san ở bên chăm sóc cơ… Chắc là tôi hiểu lầm rồi.
“Ừ, cú ném ba điểm và úp rổ của Reo ở phút cuối gọi là siêu phẩm cũng không ngoa. Cậu ấy giỏi thật. Ai cũng ấn tượng trước lối chơi xông xáo của cậu ấy cả.”
“Đúng thế, Hirasawa-kun đã thi đấu rất năng nổ như mong đợi.”
Nghe Asashina-san khen ngợi Reo như vậy mà lòng tôi vui lâng lâng. Thật may khi cuối cùng cô ấy cũng nhận ra những điểm tốt của thằng bạn chí cốt của tôi. Nhất định tôi phải tạo cho Asashina-san thêm nhiều ấn tượng tốt về cậu ấy mới được…
“Nhưng cách cậu chơi bóng cũng tuyệt không kém Kogure-kun à. Cậu là người đã kiến tạo cho cả hai siêu phẩm của Hirasawa-kun còn gì?”
“Eh?”
“Cậu tin tưởng vào từng đường đi nước bước của đồng đội, di chuyển một cách đầy quyết đoán rồi… mạnh mẽ cướp bóng, kiến tạo cho Hirasawa-kun. Tại sao chẳng có ai chú tâm đến lối chơi đầy tinh tế của cậu vậy?”
“A-Asashina-san?!?”
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được cô gái xinh đẹp nhất trường dành lời khen, nhất là khi tôi chỉ được vào sân vài phút cuối trận. Trong khí đó, Reo - người phải gánh vác trọng trách xuyên suốt trận đấu lại không được khen nhiều như tôi.
“Bóng rổ là môn thể thao đồng đội mà. Tớ đã xem rất nhiều video về các đường chuyền đầy nghệ thuật trong môn thể thao này rồi đấy!”
“Do tớ được lối chơi của Reo truyền cảm hứng thôi. Thực ra tớ chẳng làm được gì đáng chú ý đâu.”
“Sao lại không làm được gì đáng chú ý? Tớ thấy cách cậu chơi bóng thú vị hơn Hirasawa-kun nhiều!”
Lần đầu tiên… lần đầu tiên trong đời tôi được tung hô như thế này…
Từ hồi còn nhỏ, tôi đã nhận ra mình chẳng có chút tài năng nào về bóng rổ. Tôi chỉ cố tập luyện để được thi đấu cùng bạn mình.
Tôi chẳng biết dứt điểm, rê bóng thì tệ hại.
Tất cả những gì tôi làm được là chuyền bóng - và nhờ ăn ý với Reo mà tôi mới được vào đội.
Vai trò của tôi trong đội là bàn đạp để Reo tỏa sáng - chỉ vậy thôi.
Trận nào cũng vậy, tôi chuyền được bóng chính xác cho Reo không phải là vì tôi tài giỏi, mà là vì Reo quá hiểu tôi. Cậu ấy lúc nào cũng xuất hiện, chọn vị trí khớp hoàn toàn với tính toán của tôi.
Thế nên, chẳng ai hứng thú với cách tôi chơi bóng đâu.
Nhưng giờ đây, nghe Asashina-san nói… tôi lại thấy lòng mình ấm áp đến lạ thường.
“Tuy cậu không nổi bật trong trận đấu nhưng chắc chắn cậu là cậu thủ tuyệt nhất thế giới. Cậu là người âm thầm hỗ trợ, xây dựng lối chơi cho cả đội.”
“C-Cảm ơn nhiều… tớ vui lắm.”
Được Asashina-san hết lòng khen ngợi như vậy, da mặt tôi vô thức giãn ra.
Nhớ lại thì mỗi khi Reo tỏa sáng, lúc nào tôi cũng rất hạnh phúc vì đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, nhưng lần này chẳng rõ vì sao tôi lại thấy vui, vui hơn tất cả các lần trước.”
“Chẳng biết tớ cười toe toét thế này có phải là do được cậu khen hay không nữa.”
“Vậy thì từ giờ tớ sẽ khen cậu mọi lúc, mọi nơi luôn. Kogure-kun là một người tuyệt vờiiiiiiii~”
Được khen, gò má tôi ửng hồng.
Cuối cùng… Reo đã đứng dậy.
Cậu trả lại khăn và chai nước điện giải cho Otsuki-san.
“Bắt đầu rồi, nhỉ?”
“Ừ.”
Hai đứa bọn tôi ngồi im sau bụi cây, ánh mắt hướng về Reo và Otsuki-san…
-----------------------------------------------------------------
[Trans]: Đọc xong chương này cảm giác cứ như bị scam ấy:>