Tan học rồi!
Lập tức, Arisa bước tới chỗ tôi.
“Mau đi nào Ryoma!”
“Ừ!”
“... Cậu sao vậy?”
“Không có gì. Đi nhanh thôi.”
Tôi cứ tưởng rằng thứ cảm xúc ấy sẽ chẳng lộ ra ngoài, nhưng có vẻ Arisa đã phần nào cảm nhận được sự thay đổi trên nét mặt của tôi.
Nhưng cũng chả sao, hai đứa bọn tôi sẽ không bao giờ vượt qua ranh giới tình bạn đâu…
Cứ giữ nguyên thế này là đẹp nhất rồi…
“Theo anh nào Shizuku!”
“Ừm!”
Bọn tôi vừa ra tới cổng trường là đã thấy ngay cặp đôi tình tứ nhất cái khu này.
Otsuki-san ôm chặt lấy Reo, mặc kệ ánh nhìn từ mọi người xung quanh.
“Nóng bỏng quá trời!!!”
“Yêu nhau gì mà thắm thiết thế?”
Đám học sinh quanh đó hét lên.
Hai cậu ấy yêu nhau say đắm đến nỗi ngay lập tức trở thành chủ đề nóng của toàn trường, và cũng vì thế mà cặp đôi này hôm nào cũng bị trêu chọc.
“Quá rõ ràng rồi còn gì nữa. Vì Shizuku là cô gái xinh nhất đời tao!”
“Mouu! Reo-kun, anh làm em ngại quá!”
Mặt Otsuki-san đỏ bừng vì hạnh phúc.
Hai cậu ấy đúng là yêu nhau quá trời…
“Shizuku trước giờ luôn khép kín, chẳng bao giờ thể hiện cảm xúc, nhưng giờ cậu ấy đã khác xưa rồi. Phải chăng… tình yêu đã thay đổi con người cậu ấy…?”
Nếu là trước đây, dù có xinh đẹp đến đâu, Otsuki-san cũng sẽ rụt rè nép sau lưng Reo.
Nhưng trước mặt tôi đây, cô còn tự tin nắm tay Reo giữa chốn đông người nữa.
Cả hai người bạn thuở nhỏ của Arisa giờ đều đã có bạn trai. Arisa từng nói, sau khi yêu, cả hai cô bạn ấy cứ như hoá thành người khác vậy.
Dù có hơi cô đơn khi không được chơi chung với hai bạn ấy nhiều như trước nhưng khi nhìn họ mỉm cười hạnh phúc, Arisa cũng vui lây.
“Otsuki-san mới đây vẫn còn yêu anh của cậu nhỉ?”
“Ừ, yêu nhiều lắm luôn.”
Giờ thì trong mắt Otsuki-san chỉ còn Reo mà thôi.
Nhìn kìa, cô còn ôm chặt cánh tay Reo mà chẳng nỡ buông ra.
Cặp đôi này tiến triển nhanh quá!! Mới tỏ tình vài hôm trước thôi mà thắm thiết y như là hẹn hò được cả năm rồi.
“Ngay cả khi ngồi ăn với tớ, Shizuku chỉ nói về Hirasawa-kun mà thôi. Ghen tị với cậu ta ghê...”
“Reo cũng có khác gì. Mà bọn mình là người ghép mấy cậu ấy với nhau nên đành phải chịu chứ sao.”
“Thế nên cậu phải “bù đắp” cho tớ đấy nhé, Ryoma… Cậu là bạn thân tớ mà…”
“Ư-Ừ.”
Tôi cố giữ bình tĩnh sau những từ ngữ có phần “hơi sai sai” của Arisa.
Mà… thật tốt khi có được một người bạn tuyệt vời như cô ấy.
Cô là nữ sinh đẹp nhất trường - nổi tiếng với mái tóc vàng bạch kim dài, quyến rũ.
Tôi đã mất đi Reo. Arisa chẳng còn Otsuki-san. Cả hai đứa bọn tôi đều đã mất đi những người bạn quý giá nhất…
Do đó bọn tôi cần tới nhau để lấp kín kẽ hở mà người bạn của mình để lại.
“Ryoma ê…”
Reo và Otsuki-san bước tới gần tôi.
“Hôm nay không phải hoạt động câu lạc bộ nên hai cậu chuẩn bị đi chơi à?” - tôi hỏi cặp “uyên ương” trước mặt.
“Ừ. Tớ sắp được đi mua sắm với Reo-kun đó!”
Otsuki-san nhanh nhảu đáp lại.
“Thế hả? Tiện thể hai cậu sẽ ghé vào nhà hàng ăn tối luôn ha?” - tôi lạnh lùng hỏi.
Tôi chỉ dùng giọng điệu lạnh lùng này với những người ngoài gia đình. Riêng Reo và Arisa thì không. Nhưng gần đây, việc thay đổi giọng nói liên tục khiến tôi khá chật vật.
Mới vài ngày trước thôi, cứ hễ nói chuyện với con gái là tôi dùng kính ngữ ngay, nhưng từ thân với Arisa, tôi phải cố làm quen với việc sử dụng giọng “bạn bè” với cô ấy, nói chung là khó chết đi được.
Nếu tôi mà lỡ nói chuyện lạnh lùng thì cô ấy sẽ chưng ra cái vẻ mặt tủi thân, liên tục càu nhàu rằng tôi cứ khách sáo như người lạ.
“Không, tao ăn ở nhà. Hôm nay Shizuku sẽ sang nhà nấu cơm cho tao đó nha!” - Reo trả lời tôi.
Mọi người biết đấy, bố mẹ của Reo hiện đang làm việc ở nước ngoài nên cậu đang sống một mình trong căn nhà rộng lớn mà bố mẹ để lại.
Từ bé đến giờ, hầu như hôm nào Reo cũng sang nhà tôi, nhưng mấy hôm nay cậu ta dành hết thời gian cho bạn gái rồi.
“Cậu nên về sớm đi Shizuku. Ở nhà con trai lúc tối muộn thực sự không ổn đâu.”
“Tôi có định làm gì cô ấy đâu mà cứ phải xoắn nhờ!?”
“Eh? Anh không định làm gì em sao…? … Reo-kun, anh làm em tủi thân quá…”
“Shizuku, đ-đừng hiểu lầm anh. Vừa rồi chỉ là cách nói ẩn dụ thôi!!!“
Này này, hôn nhau cũng phải có chừng mực chứ. Ai cho mày hôn bạn gái trước mặt tao thế?!
Arisa cứ như tắt thở khi chứng kiến hành động vừa rồi của Otsuki-san.
“Thế tôi không được giữ Shizuku lại lâu sao?”
“Đương nhiên là không!”
“Anh đã có bằng lái xe máy nhưng chưa đủ một năm nên không thể chở em về được. Giá như anh được phép chở em về thì bọn mình đã có thêm thời gian bên nhau rồi...”
Reo định dùng xe máy riêng của cậu để đưa đón Otsuki-san. Cậu luôn tử tế, chẳng dám để con gái tự mình về nhà lúc đêm khuya.
“Arisa ơi!”
“…”
“Mouu Arisa cậu có nghe tớ nói không thế??”
“Hả?!”
Giọng của Otsuki-san kéo Arisa về với thực tại. Chả biết nãy đầu óc của cô đang lơ lửng trên tầng mây nào nữa. Có lẽ do quá sốc khi thấy Otsuki-san hôn Reo đây mà.
“Cậu chuẩn bị đi chơi với Kogure-kun sao?”
“Ừ, nhưng chỉ đi cà phê một lúc rồi về thôi.”
Đúng là hai đứa bọn tôi có đi với nhau thật, nhưng chỉ là đi chơi với tư cách là bạn bè chứ chẳng phải hẹn hò theo kiểu người yêu như Reo và Otsuki-san.
Otsuki-san nhắc Arisa:
“Tiện thể thì cậu kể với Kogure-kun “chuyện đó” đi. Nếu cậu ấy đồng ý thì nhắn với tớ.”
“Chuyện gì thế?” - tôi hỏi mà không giấu nổi sự tò mò.
“Nếu cậu chưa muốn nói luôn thì thôi. Giờ thì chào hai cậu nha! Bọn mình đi thôi, Reo-kun~!”
“Ou, gặp lại sau nhé!”
“Ryoma này…”
Arisa rụt rè gọi tôi.
“Có một số chuyện tớ cần nhờ cậu… Tớ sẽ giải thích cụ thể ở quán cà phê.”
“Ừ, không thành vấn đề. Mà này, lần nào bốn đứa bọn mình trò chuyện với nhau cũng đều vui cả, nhỉ? Tại hồi nãy nói chuyện với mấy cậu làm tớ nhớ chuyến đi công viên lần trước ghê!”
“Đúng thế. Và tớ dám chắc công viên ấy là nơi kéo Hirasawa-kun và Shizuku lại gần nhau hơn, cả tớ và Ryoma nữa...”
“Ý cậu là sao, Arisa…?”
“Không có gì…” - gò má của Arisa chuyển sang màu hồng nhạt.
Arisa muốn nói rằng bốn người bọn tôi đã trở thành bạn thân ư?
“Chẳng biết Otsuki-san có phải bạn thân của tớ không nhỉ? Cậu nghĩ sao nếu tớ gọi cô ấy bằng tên luôn?”
Đột nhiên, Arisa lao vào nắm chặt vai tôi, khiến tôi suýt chút nữa thì hét toáng lên.
“Cậu đang nói vớ vẩn cái gì thế? Cậu chỉ được gọi mình tớ bằng tên thôi! Chỉ mình tớ thôi! Đối với những cô gái khác thì cứ dùng cái giọng lạnh lùng, nghe chưa?”
“B-Biết rồi.”
Áp lực khổng lồ toả ra từ giọng nói của Arisa khiến tôi chẳng dám cãi lại.