Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

92 889

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

64 669

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

4 22

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

69 864

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

34 217

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

7 40

Web novel: Chương 1 - 48 - Chương 47: Lời tỏ tình(2)

“Cảm ơn cậu thật nhiều vì đã dành thời gian tới xem trận chung kết của bọn tớ hôm nay. Có lẽ… tớ đã chơi tốt đến vậy là nhờ có sự cổ vũ của cậu, Otsuki-san à. Tớ biết ơn lắm…”

“Tớ cũng rất vui khi được xem trận bóng rổ kịch tính đến vậy. Nhưng tớ chẳng phải là người duy nhất cổ vũ đâu. Còn cả một nhóm các bạn nữ luôn reo hò mỗi khi cậu ghi bàn nữa mà.”

Reo khẽ lắc đầu.

“Có thể là vậy… Nhưng ánh mắt tớ chỉ hướng về mình cậu mà thôi. Tớ có thể chơi bóng bằng cả trái tim vì… tớ thích cậu, Otsuki-san à!”

fa1b610c-aafa-427b-8965-86f0227db51d.jpg

Câu tỏ tình ấy không vội vàng, không ồn ào, chỉ là một lời bộc bạch chân thành nhất từ sâu trong trái tim. Cậu đã yêu cô gái ấy bằng cả tâm hồn. Tình yêu ấy đẹp, trong sáng và ấm áp như ánh nắng đầu xuân.

Tôi ngồi xem mà lòng xúc động khôn tả.

Từ nhỏ đến giờ, lúc nào Reo cũng nhút nhát, rụt rè sau lưng tôi. Lên sơ trung thì cao to, khoẻ mạnh hơn nhưng tính tình chẳng thay đổi, vẫn ngốc nghếch như một đứa trẻ. Vậy mà… giờ đây cậu ấy đã trưởng thành rồi.

“Xin cậu… hãy cho tớ một cơ hội. Hãy hẹn hò với tớ, được không?”

Khuôn mặt Otsuki-san thoáng rạng rỡ… rồi dịu lại.

“Tớ thực sự rất hạnh phúc khi được một người như Hirasawa-kun tỏ tình. Đây cứ như là một giấc mơ vậy. Có lẽ… lần đầu tiên trong đời… có một người con trai thực sự để ý đến tớ, yêu quý, thấu hiểu tớ, thổ lộ với tớ bằng những cảm xúc chân thành nhất. Tuy vậy, tớ không nghĩ bản thân mình có thể đáp lại tình cảm này…”

“Tớ hiểu đào bới bí mật của người khác là không hay, nhưng tớ biết cậu còn yêu anh trai của Asashina.

Tớ biết cậu đã luôn nhớ về anh ấy suốt mười năm qua…

Tớ biết, quên đi anh ấy chẳng dễ dàng gì…

Nhưng tớ dám khẳng định: tình yêu tớ dành cho cậu sẽ vượt lên tất cả!!”

“…Cậu thích tớ ở điểm nào vậy?”

Reo hít một hơi thật sâu…

“Tớ thích nụ cười của cậu - nụ cười mà cậu đã dành cho Asashina khi cô ấy đứng đầu kỳ thi cuối kì. Khi ấy, ánh mắt cậu rạng rỡ đến mức tớ đã không thể nào quên được. Tớ đã dõi theo cậu từ ngày đó. Chợt, tớ nhận ra: cậu luôn âm thầm hỗ trợ Asashina. Hành động đẹp ấy khiến tớ ngày càng quý cậu hơn, và chẳng biết từ bao giờ… tớ đã yêu cậu mất rồi. Càng biết thêm về cậu, tớ lại càng yêu cậu hơn. Tớ yêu cách cậu luôn nhẹ nhàng lau bảng, sắp xếp lại bàn ghế sau giờ học. Tớ yêu cách cậu thầm lặng dọn dẹp thay các bạn trốn trực nhật, yêu hành động sắp xếp và chuyển tài liệu cho học sinh nghỉ học...“

“Ơ… ưm…”

Gương mặt Otsuki-san đỏ bừng, đôi tay run run.

Chuẩn rồi đấy Reo à! Mày cứ thế mà kể ra một trăm điểm mày thích về Otsuki-san cho tao.

Reo vẫn tiếp tục, lời nói như từng nhịp đập trong trái tim:

“Tớ yêu cậu khi động viên bạn bè lúc họ buồn bã, yêu cách cậu trò chuyện và đặt tên cho từng chậu cây trong lớp, yêu sự kiên cường của cậu dù thất bại liên tục trong giờ thể dục, yêu bữa trưa thịnh soạn cậu nấu, yêu những từ ngữ cọc cằn mà cậu dùng để trêu chọc Ryoma. Tớ cũng thích sự tốt bụng của cậu. Mỗi lần Asashina-san được tỏ tình, cậu đều kiên nhẫn chờ đợi cô ấy để cùng về nhà… Tớ yêu tất cả những gì thuộc về cậu!”

“Reo à…”

“Hmmm. Nếu muốn có được Shizuku đáng yêu của tớ thì chí ít cũng phải được thế này chứ!”

Tôi chưa từng nghĩ Reo có thể tiến xa như thế này chỉ sau một thời gian ngắn trò chuyện với người cậu yêu.

Tôi ngước nhìn đôi mắt Reo. Đôi mắt ấy long lanh, phản chiếu hình bóng của Otsuki-san - và chỉ mình Otsuki-san mà thôi.

Tình cảm mà Reo dành cho Otsuki-san đã lớn đến nỗi chẳng thể đong đếm được nữa rồi.

“Tớ nhớ chiếc tóc mà cậu đeo hôm nọ, trông cực kì đáng yêu khi phối với mái tóc cậu! Tớ thích chiếc váy một mảnh giản dị cậu mặc hôm đi công viên giải trí. Nó hợp với cậu đến nỗi khiến tớ phải mê mẩn, ngắm đi ngắm lại bức ảnh bọn mình chụp chung. Tớ thích chiếc dây buộc tóc cậu dùng hằng ngày, nhớ những khoảnh khắc đáng yêu của cậu trên lớp, nhớ vẻ mặt ngộ nghĩnh của cậu khi đeo thử kính của bạn bàn bên…”

Reo lại hít một hơi, lần này như để gom góp hết dũng khí còn lại:

“TỚ YÊU CẬU, OTSUKI-SAN. TỚ CÓ THỂ KỂ HÀNG NGHÌN LÝ DO, NHƯNG CHỈ MỘT LÝ DO LỚN NHẤT LÀ: VÌ ĐÓ LÀ CẬU!!!!!”

“Tớ…”

Otsuki-san hét to.

“Tớ không xứng đáng được ở bên một người tuyệt vời như cậu!”

“Không, tớ yêu cậu! Yêu cậu rất rất nhiều!”

“Tớ không phải người tốt bụng đâu!! Tớ là một con nhỏ hèn hạ!”

“Cậu có đánh đập tớ thoải mái cũng được. Với tớ, cậu luôn là người tốt bụng nhất thế giới!!”

“Tớ lùn lắm!”

“Tớ thích những cô gái nhỏ nhắn dễ thương như cậu!”

“Tớ là một người phiền phức!!”

“Phiền phức cũng đáng yêu!!”

“Tớ không thông minh bằng cậu và Arisa!!”

“Tớ sẽ ở bên cậu, cùng học, cùng trưởng thành.”

“Tớ không có gì đặc biệt để cho cậu cả…”

“Tớ chỉ cần trái tim cậu thôi!!”

“Arisa xinh hơn tớ!!”

“Arisa chả là cái thá gì so với cậu cả!”

“Tớ không giỏi bằng Kogure-kun!”

“Tớ……..”

Khuôn mặt Otsuki-san giờ đang hỗn loạn nhiều cảm xúc.

Otsuki-san quả nhiên là một người tốt bụng. Chỉ vì bên cạnh cô ấy là Asashina-san - cô gái lí tưởng của bao chàng trai - nên cô mới không dám chấp nhận tình cảm của Reo.

Tôi có thể đồng cảm với Otsuki-san. Tôi luôn cảm thấy bản thân mình thấp kém hơn Reo. Dẫu vậy, tôi vẫn sẽ… đứng về phía cậu ấy.

“Tớ rất khâm phục Ryoma. Cậu ấy tốt bụng, đa tài, luôn sẵn sàng đưa tay ra giúp đỡ tớ mỗi khi gặp khó khăn. Chiến thắng mà tớ giành được hôm nay cũng là nhờ Ryoma. Cậu ấy chuyển bóng và bọc lót cho đội rất tuyệt vời. Cũng nhờ thế mà ngày hôm nay, tớ mới có thể thổ lộ với cậu. Có lúc, tớ đã ước Ryoma là con gái…”

“Mặt cậu đỏ quá đó Kogure-kun.”

“Tại Reo cứ buông mấy lời sến súa như tỏ tình ấy chứ…”

“Nhưng tớ cũng thế thôi. Có lẽ cậu đã từng nghe qua rồi, tớ cũng ước Shizuku là con trai ấy. Nhưng…”

“Cậu cũng thế hả Asashina-san?”

Đột nhiên, Reo bước tới, nắm chặt lấy vai Otsuki-san.

“Nhưng thế giới xung quanh tớ đã thay đổi từ khi gặp cậu. Vậy nên, nếu tớ… tớ… so cậu với Ryoma…”

Hai hàng nước mắt chảy dài trên má Reo.

Cậu đã khóc… Cậu muốn những cảm xúc của bản thân được chạm tới trái tim Otsuki-san…

“Tớ chỉ muốn… được cậu ôm lấy… và nuông chiều thôi…”

Một lời tỏ tình vụng về nhưng ngọt ngào đến tan chảy. Nếu ai đó khác nghe được câu vừa rồi của Reo chắc sẽ ngớ người ra vì bối rối mất.

“…Fufu, vậy thì từ giờ em sẽ nuông chiều anh thật nhiều… Nhưng anh nhớ đấy, từ giờ anh là của em rồi nhé! Không còn đường quay lại đâu, anh Reo à~!”

Vậy là sau bao nhiêu khó khăn, thăng trầm, “chiến dịch tình yêu” cuối cũng đã đi tới hồi kết.

Reo ôm chầm lấy Otsuki-san…

Mắt tôi bỗng mờ đi…

Chạm tay lên má, chẳng rõ giọt nước mắt đã rơi tự bao giờ…