Cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?
Cô gái từng là tâm điểm của mọi sự chú ý giờ đây lại đang khóc thút thít trong lòng tôi.
Tôi không lường trước được Asashina-san lại gọi điện cầu cứu tôi trong tình cảnh này.
Tôi nắm lấy bờ vai đang run bần bật của cô, nói:
“Ngoài trời mưa to lắm. Bọn mình vào nhà đã nhé!”
Asashina-san gật đầu lia lịa.
Tôi đã khá bất ngờ khi được vào nhà của một đứa con gái dễ như thế, tuy nhiên cảm xúc ấy lập tức bị thay thế bởi cơn sốc do bên trong không có lấy một ánh đèn.
Chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ? Tuy đã về tới nhà từ lâu, vì một lí do nào đó mà cả người Asashina-san vẫn ướt sũng nước.
Không đời nào mà cô ấy bị bạo hành được.
Tuy bộ quần áo cô ướt đẫm nhưng lại bị xộc xệch, nên khả năng cao “trường hợp xấu” đó không xảy ra.
“Tớ bật đèn lên nhé?”
“...ừ.”
Ở trong nhà mà cứ tối đen như mực thế này thì khó chịu lắm.
Tôi gạt công tắc ở gần cửa. Những bóng đèn led lập tức được bật lên, soi sáng cả căn nhà.
Phải công nhận là ngôi nhà này lớn đúng như lời đồn, nhưng bàn tán gì thì để sau đi, lo cho cô gái đang run rẩy cạnh tôi mới là quan trọng kìa.
Asashina-san từ nãy đến giờ vẫn đứng yên. Khuôn mặt cô thoáng vẻ buồn bã.
Chắc phải có chuyện gì tồi tệ lắm vừa xảy ra với cô ấy. Nếu thật sự vậy thì…
“Để tớ làm món gì đó âm ấm cho cậu nha. Tớ dùng bếp được không?”
“...được.”
“Asashina-san, cậu nên tắm qua đi. Cậu sẽ bị cảm lạnh nếu để toàn thân ướt nhẹp như vậy.”
“....*Kushun*” (hắt xì)
“Vừa nói xong…”
Tôi thúc giục Asashina-san. Chẳng biết tại sao cô cứ ngây người một chỗ, không chịu đi tắm.
Tuy vậy, nếu Asashina-san là ‘một cô gái bình thường’ thì có lẽ tôi sẽ nói năng thận hơn, chứ chẳng thể thẳng thắn ép cô ấy đi tắm được.
Tôi là người vừa được Asashina-san cầu cứu. Dẫu vậy, tôi cũng không chắc mình sang nhà một đứa con gái vào tối muộn thế này có ổn không.
Đã vậy, tôi còn chẳng phải bạn trai của Asashina-san, càng không phải người thân của cô… nên sự hiện diện của tôi trong căn nhà lúc này thật quá kì lạ.
“Nhưng mình không thể bỏ cô ấy lại một mình…”
Nhân tâm của tôi không cho phép bỏ mặc người khác khi hoạn nạn. Cô ấy còn gọi cho tôi bằng giọng nói đầy sự kinh hãi mà.
Đây là tình huống khẩn cấp, nên xin lỗi, tôi buộc phải vào trong.
Nhìn sơ qua căn bếp, tôi thấy tất cả đều là đồ hàng hiệu và được bảo quản khá kĩ càng.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì Otsuki-san là giúp việc cho Asashina-san…
“Thế giờ tớ phải thay thế Otsuki-san à….”
Tầm ba mươi phút sau, Asashina-san bước ra khỏi phòng tắm.
“...”
Asashina-san vừa mới tắm xong.
Ngay khi tôi liên tưởng tới một Asashina-san thảm hại giống sáng nay thì…
Trời đất quỷ thần ơi..!
Sự quyến rũ của cô ấy khiến tim tôi loạn nhịp.
Không phải do cô ấy ăn mặc hở hang đâu nha!
Asashina-san khoác lên mình chiếc áo thun và quần ngắn giản dị. Chắc đây là bộ cô thường mặc ở nhà.
Tuy quần áo chẳng có gì đặc sắc, song với vóc dáng hoàn hảo của mình, vẻ ngoài của Asashina-san vẫn sở hữu sức hút đến lạ kì.
Tắm xong, mái tóc vàng của cô vẫn còn hơi ẩm, thậm chí còn toả sáng lấp lánh dưới ánh đèn led trong nhà. Bộ ngực thì căng tròn, đầy đặn; đôi chân thì trắng trẻo không chút tì vết. Đôi mắt màu ngọc lục bảo của cô cô còn hơi ươn ướt, kết hợp với một khuôn mặt có tỉ lệ hoàn hảo có thể làm bất cứ ai xiêu lòng chỉ bằng một ánh nhìn.
Phải khẳng định là Asashina-san mang một vẻ đẹp hoàn mĩ, là một tuyệt thế giai nhân thực sự.
Bỏ qua chuyện này đi, lấy đâu ra thời gian mà ngắm cô ấy chứ.
Quay trở lại với căn bếp khổng lồ nhà Asashina-san, nơi đây sở hữu nhiều tiện ích khiến bao người mơ cũng chẳng có được.
Thậm chí, có cả một chiếc tivi to nằm chình ình trong bếp để người ta có thể vừa xem vừa nấu ăn nữa kìa…
Đối diện với căn bếp là một bộ bàn ghế - tôi đoán là bàn ăn - giúp cho việc bưng bê đồ ăn thêm phần dễ dàng.
“Chắc là cậu đói lắm nhỉ? Đây, cậu thử món này đi!”
Tôi đặt bát súp vừa làm xong lên bàn. Thấy vậy, Asashina-san bèn ngồi xuống và nếm.
“Ấm quá… ngon thật đấy…”
“Hiyori cũng rất thích món này. Cậu nên ăn ngay khi còn nóng để làm ấm cơ thể. Phải như thế thì cậu mới bình tĩnh lại được.”
“Có hành tây và thịt bò muối trong súp…”
“Cậu biết đó, ăn uống đầy đủ cực kì quan trọng.”
“…ăn sẽ tiếp thêm năng lượng…”
Có vẻ như đôi mắt của Asashina-san đã rạng rỡ hơn trước. Nếu cô ấy có thể vượt qua được khó khăn khi nãy thì xem ra chuyến “cứu hộ” bõ công rồi.
Bỗng, Asashina-san ngước nhìn tôi rồi cúi đầu đầy vẻ hối hận.
“Tớ thực sự xin lỗi…”
“Eh?”
“Tớ quả là một tên đần độn và thảm hại… khi phải nhờ cậu giúp giữa đêm hôm khuya khoắt thế này.”
Chợt, bụng Asashina-san sôi lên.
“Haaa…”
Cô ngượng chín mặt, ôm chặt lấy chiếc bụng đói.
Cậu lúc nào cũng háu ăn như vậy, Asashina-san à.
Mà kể ra đói bụng thế này vẫn còn tốt hơn là hối hận cả buổi, nhỉ?
“Đợi tớ một chút, tớ đi nấu cơm cho. À, nấu cả súp nữa.”
“Cảm ơn…!”
Asashina Arisa được xây dựng là một nhân vật có tính cách trẻ con bên trong vỏ bọc của học sinh lạnh lùng và gương mẫu, vậy nên tác giả mới dùng câu này để thể hiện sự trẻ con đó.