Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

92 889

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

64 669

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

4 22

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

69 864

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

34 217

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

7 40

WN - Chương 28: Qua đêm với cô ấy(2)

Ba giờ sáng, anh gọi em không nhấc máy~

Ờm, bây giờ là 3h07...

Thôi, mấy giờ không quan trọng, nhưng mà chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhá! (ngáp)

Trans: Yuuki 0_0

-----------------------------------

Để xem tôi có thể nấu gì nào. Trong tủ lạnh có đầy đủ các loại nguyên liệu luôn, nên vấn để còn lại chỉ là sở thích của Asashina-san.

À, món đó còn phải ấm nữa.

Có khoai tây, cà rốt, thịt bò, hành tây,…

 

[Cà ri ngon nhất khi không có vị cay. Tớ chắc chắn cà ri ngọt của Shizuku là tuyệt nhất trên thế gian này!]

 

Phải rồi ha, Asashina-san thích cà ri lắm.

May mắn thay, trong tủ lạnh có sẵn túi nước sốt cà ri nên nấu sẽ nhanh thôi.

Thành thật mà nói, việc xây dựng một căn bếp mở trong nhà là không cần thiết, nhưng nó khá tiện để trò chuyện với người ở phòng khác.

Ngay khi tôi định lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra, đột nhiên tiếng sấm chói tai dội vào nhà.

Có vẻ như sét vừa đánh xuống đâu đó gần đây.

Asashina-san run như cầy sấy khi nghe thấy tiếng sấm.

Chắc tôi phải tìm cách để cô ấy chú ý vào thứ gì đó ngoài sấm thôi. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra căn bếp có một chiếc nút viết chữ: “phát nhạc”.

Tôi nhấn nút.

Sau vài âm thanh báo hiệu hoàn tất kết nối thiết bị lưu trữ nhạc với loa, một bài hát du dương bắt đầu vang lên.

Tuyệt thật đấy! Liệu đây có phải máy phát nhạc kết nối Bluetooth không nhỉ?

Hi vọng nó sẽ phần nào đó át đi âm thanh của sấm sét.

“Kogure-kun này,… tại sao cậu lại đến đây? Xin lỗi, ý tớ là, tớ rất vui khi được cậu tới giúp…”

“Có nhiều lí do lắm, nhưng tớ tới đây chủ yếu vì lợi ích của bản thân.”

“Eh? Lợi ích cho bản thân cậu?”

“Khi cậu gọi tớ trong tâm trạng hoảng loạn đến vậy, tớ thực sự đã rất tò mò chuyện gì đang diễn ra ở đầu dây bên kia. Tớ vốn là loại người một khi đã lo lắng thì sẽ không thể nào loại bỏ được cảm xúc ấy tới khi mọi chuyện được giải quyết ổn thoả. Tớ nghĩ bản thân không nên chạm vào một thiên thần như Hiyori khi đang mang trong mình tâm trạng đó. Do đó, tớ giúp cậu thế này để được phép âu yếm Hiyori như trước.”

“Vậy à…”

“Nên nếu hồi nãy cậu không cho tớ vào nhà cũng ổn thôi. Tớ chỉ muốn được cưng nựng Hiyori trong thanh thản…”

“Mà cậu đến đây kiểu gì? Trời mưa to đến thế cơ mà?”

Thực ra với tôi, chỉ cần một chiến mũ lưỡi trai thì mưa cỡ này chẳng nhằm nhò gì sất.

Thậm chí có hôm trời mưa tầm tã, tôi còn dốc sức đạp xe đạp nhanh nhất có thể để tới cửa hàng săn đồ giảm giá cơ.

Ahaha, nếu đem vụ tôi bị một bạn nữ trong trường rút dao đe dọa ra so sánh thì cơn mưa này chẳng đáng để tâm.

“Tớ không ngờ cậu lại sợ nhiều thứ đến thế. Sợ độ cao này, bóng tối này, ma quỷ này, giờ thêm cả sấm sét nữa.”

“...Tớ đã bị như vậy từ khi còn nhỏ rồi. Đến tận bây giờ vẫn chẳng thể vượt qua nổi những ám ảnh đó…”

“Mà thật ra cũng có nhiều người sợ sấm sét lắm. Vậy nói cho tớ nghe đi, mỗi khi trời mưa như này thì cậu thường làm gì?

“Tớ lúc nào cũng dính lấy Shizuku. Cậu ấy nắm tay và ngủ cùng tớ vào ngày mưa lớn thế này.”

Hẳn là được ngủ cùng Asashina-san thích lắm, nhưng tôi dại gì mà nói tuột ra những suy nghĩ ‘không mấy đứng đắn này’?

“Vậy mà, tớ lại làm Shizuku tổn thương…”

Những giọt nước mắt long lanh trào ra từ khóe mắt của Asashina-san.

Nhận thấy cà ri trong nồi đã chín, tôi xới một ít cơm và đổ cà ri lên.

Tôi nhẹ nhàng đặt bát cơm cà ri trước mặt Asashina-san.

“Cậu hãy ngay ăn đi trước khi nguội.”

“Ừm. Cà ri ngon lắm… Nó không cay chút nào.”

“Tớ đã nấu cà ri ngọt mà. Cậu cứ thoải mái ăn đi, tớ còn nhiều.”

Có lẽ do bị cơn đói hành hạ, Asashina-san liên tục xúc cơm cà ri trong bát. 

Cô ấy vốn là người háu ăn như vậy mà.

Bên cạnh đó, trông có vẻ như cô đã đứng ngoài trời mưa một lúc khá lâu, nên tôi thực sự muốn biết chuyện tồi tệ gì đã xảy ra.

“Tại sao cậu lại đứng ngoài trời mưa vậy? Nếu cậu không phiền thì… cậu có thể kể cho tớ nghe đầu đuôi câu chuyện được không? Tớ không ép cậu trả lời đâu”

“Được chứ. Tớ cần phải xin lỗi Shizuku và cả cậu sau những gì đã xảy ra.”

“Tớ á?”

Asashina-san đặt chiếc thìa xuống bát.

“Cậu biết đấy, tớ, Shizuku và Kokoro đã quen nhau hồi còn nhỏ. Cả ba đã rất thân thiết từ mẫu giáo. Không giấu gì cậu, tớ đã từng nghĩ mình chẳng cần thêm người bạn nào khác ngoài hai cậu ấy nữa. Chỉ hai người họ đã là đủ với tớ rồi.”

Tôi đã được nghe kể chuyện này trước đây. Suy nghĩ này cũng dễ hiểu thôi khi mà cô ấy đã có những người bạn tuyệt vời đến vậy.

“Nhưng cậu biết gì chưa. Anh trai tớ… đã xáo trộn mối quan hệ khăng khít này.”

“Tuy mang vẻ ngoài giống khá giống nhau nhưng hai anh em tớ hoàn toàn khác về tính cách. Do đó, người ngoài thường nhầm rằng bọn tớ là một cặp song sinh.”

Vậy thì anh trai của Asashina-san giống như phiên bản nam của cô gái mang vẻ đẹp hoàn mĩ này sao? Chắc hẳn anh ấy đẹp trai lắm.

“Thật ra, Shizuku đã rơi và lưới tình của anh ấy lúc còn nhỏ. Từ lâu rồi, tớ và Kokoro đều đã phát hiện ra chuyện này.”

“Thế có nghĩa là Otsuki-san có người mình thích rồi…”

“Cậu không thấy khó chịu à? Tớ tưởng cậu thích Shizuku chứ?”

“A-À, ai cũng có người họ mến phục mà. Tớ còn chưa lần nào được hẹn hò với Shizuku nữa nên đành bất lực ngồi nghe thôi.”

Nguy thật! Xém chút nữa là lộ rồi. Nếu Asashina-san nhận ra tôi không có tình cảm với Otsuki-san thì đời tôi coi như xong.

“Shizuku luôn có mặc cảm rằng bản thân cậu ấy không xứng với anh tớ, nên cậu ấy chẳng dám thể hiện cảm xúc của mình. Thấy vậy, tớ cũng vài lần tìm cách ghép hai người họ với nhau, nhưng rồi cũng thôi. Điểm mấu chốt mà mối quan hệ giữa hai người họ không tiến triển là vì anh tớ chẳng biết Shizuku yêu anh ấy đến nhường nào.”

“Có lẽ dưới góc nhìn của anh ấy, cả ba người bọn cậu chỉ giống như ba cô em gái thôi…”

“Tớ cũng nghĩ thế. Tuy vậy, mọi chuyện bắt đầu rẽ theo chiều hướng khác khi bọn tớ lên cao trung, sau khi Kokoro chuyển sang trường anh tớ học.”

“Vậy có nghĩa là…”

“Ừ, Kokoro và anh tớ cùng học bơi lội, nên cả hai đã có khá nhiều thời gian bên nhau. Không chỉ vậy, Kokoro khi ấy cũng đã trưởng thành hơn, trông không giống như ‘cô em gái bé nhỏ’ nữa.”

Đây quả là một tình cảnh éo le mà. Mizuhara Kokoro-san biết rõ Otsuki-san thích anh của Asashina-san đến nhường nào. 

“Rồi cậu phát hiện ra hai người họ bắt đầu hẹn hò, nhưng lại không dám kể cho Otsuki-san?”

“Tớ lo rằng Shizuku sẽ rất đau đớn khi biết tin… nhưng lí do quan trong hơn cả là tớ không muốn Shizuku nghĩ rằng Kokoro đã cướp đi người mà cậu ấy thầm thương trộm nhớ.”

“Theo tớ, có lẽ Otsuki-san sẽ chấp nhận sự thật nếu cậu kể với cô ấy sớm hơn.”

“Chắc vậy thật. Nhưng tớ đã rất sợ. Sợ rằng mối quan hệ giữa ba người bọn tớ sẽ tan nát…”

“Nên cậu đã cố giấu kín mọi thứ để ba người các cậu vẫn có thể thân thiết như trước…?”

Và cứ như thế, cô càng giấu kín thì càng không thể thành thật với Otsuki-san, giống như một vết thương cứ bí mật lan rộng, lan rộng mãi, đến khi phát hiện ra thì đã quá muộn rồi.

“Nên tớ nghĩ rằng nếu Shizuku có ai đó thay thế được vị trí của Shizuru, tình bạn giữa ba người bọn tớ sẽ không còn bị ảnh hưởng nữa…”

“Vậy sao? Hóa ra tớ chẳng khác nào quân cờ để cậu tự do điều khiển cả.”

“Tớ xin lỗi!!”

Asashina-san cúi đầu.

“Tớ đã lợi dụng tình cảm của cậu. Tớ thực sự xin lỗi!”

“Không cần phải xin lỗi đâu…”

“Eh…”

“Tớ hiểu mà. Cậu chỉ đang cố hết sức mình vì bạn bè. Kể cả cậu có lợi dụng tớ như thế đi chăng nữa thì giờ tớ cũng không cảm thấy khó chịu, nên cậu không phải hối lỗi đến vậy đâu.”

“Kogure-kun… cậu tốt bụng quá.”

 

Tớ không muốn cậu xin lỗi vì cậu không phải là người duy nhất nói dối. Tuy vậy, giờ chưa phải lúc thích hợp để tiết lộ sự thật. 

Tớ muốn thành thật về chuyện này lắm ấy, nhưng vì tâm lí cậu đang chưa ổn định nên đành thôi.