Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

92 889

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

64 669

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

4 22

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

69 864

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

34 217

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

7 40

WN - Chương 32: Tháo gỡ xích mích(1)

Chẳng biết một ngày tui có đăng nổi 3 chương không nhỉ? <(")

Trans + edit: Yuuki 0_0

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ^^

-------------------------------------------------------------------

<<Góc nhìn của Arisa>>

 

Tôi vừa tỉnh dậy.

Cảm giác như tôi vừa trải qua một giấc mơ dài tới cả thế kỉ vậy.

Đầu tôi còn hơi đau một chút, nhưng cơn sốt có vẻ đã qua đi.

Tôi thực sự rất biết ơn người đã chườm khăn cho tôi. Thậm chí người ấy còn để cả nước điện giải ngay gần giường nữa.

Shizuku hầu như lúc nào cũng chăm sóc tôi mỗi khi đổ bệnh, nhưng hôm qua thì…

“...Hả?”

Thân nhiệt đã hạ, cơn sốt cũng đã qua đi, tôi giờ đã tỉnh táo hơn lúc ốm. Tôi cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra hôm qua.

Trong hồi tưởng của tôi… à đúng rồi, tôi và Shizuku hôm ấy xảy ra mâu thuẫn, để rồi cả hai phải tránh mặt nhau. Ngay sau đó, trời mưa to, đến mức tôi phải cầu cứu Kogure-kun.

Sau đó tôi đã làm gì nhỉ?

Tôi ăn súp mà Kogure-kun nấu này… Nhớ lại thì bát súp cũng khá ngon đó chứ.

Thật may vì tôi khỏi bệnh chỉ sau một ngày.

Ừm, xem nào… chắc sau đó tôi cũng xin Kogure-kun nước uống nữa. Tính tôi lúc nào cũng vậy mà.

Nhưng chuyện ngu ngốc nhất tôi đã làm chính là để Kogure-kun vào phòng mình!!

Đến cả tôi còn chẳng biết sao mình lại như thế, trong khi anh ruột còn cấm bén mảng tới gần. Trời ơi, tôi cứ y như một con đần ấy!

“Vậy mà…”

Có lẽ, nhờ sự tốt bụng của cậu, tôi đã thấy rất an toàn và thoải mái hơn, đến nỗi có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chờ đã…

 

[Tớ muốn cậu nắm chặt tay tới khi tớ ngủ say. Không ổn sao?]

[Nếu được thì… tớ muốn cậu ngủ cùng tớ, giống như Shizuku đã từng…]

[Tớ cảm thấy rất an tâm khi được nắm tay cậu.]

 

Dở rồi!! Tôi nhớ ra những việc mình vừa làm ngốc không thể tả nổi. Sao mà tôi có thể tin được mình lại cầu xin một thằng đực rựa làm mấy việc đó chứ!! Đã thế mối quan hệ giữa tôi và Kogure-kun chỉ dừng ở mức ‘bạn cùng lớp’ chứ chẳng thân thiết gì.

“Hauuuu.”

Mặt tôi nóng tới mức muốn nổ tung rồi đây này…

Tim tôi đập loạn xạ khi nhớ lại khung cảnh lúc ấy.

Tôi tiếp tục hồi tưởng.

 

[Ngủ ngon nha…]

 

Trong kí ức mơ hồ lúc đêm khuya, Kogure-kun chúc tôi ngủ ngon, rồi dịu dàng xoa đầu tôi. 

Khuôn mặt cậu lúc ấy hiện hữu trong kí ức tôi, làm ngực tôi co thắt dữ dội, hai má tôi vốn đã đỏ sẵn giờ lại càng đỏ hơn.

Tôi xuống cầu thang, hướng về phòng bếp.

Một chiếc đĩa chứa đầy bánh sandwich nằm chình ình giữa bàn ăn. Bên cạnh nó là một tờ giấy nho nhỏ.

 

[Tớ đã làm nhiều sandwich lắm, nên cứ từ từ mà ăn nha. Nhớ giữ gìn sức khỏe đó!]

 

Tôi tháo lớp màng bọc thực phẩm, cắn thử một miếng bánh bên trong.

Nhân của chiếc bánh sandwich ấy là trứng được nấu theo kiểu mimosa và rau xà lách tươi, tuy đơn giản nhưng lại rất ngon miệng.

Nhờ ơn chiếc bụng rỗng khổng lồ mà tôi mới ăn được hết đống bánh này đó!

Tờ giấy ấy còn ghi Kogure-kun làm thêm cả súp ngô nữa, nên tôi phải hâm nóng và ăn ngay thôi!

 

Cậu chuẩn bị mọi thứ kĩ lưỡng thật đó Kogure-kun à.

 

Cậu ấy ngủ muộn hơn cả tôi, nhưng vẫn có thể dậy sớm và chuẩn bị bữa sáng.

“Chờ đã, Kogure-kun, cậu có ngủ trong nhà tớ không thế?”

Tôi tự hỏi cậu ấy đã qua đêm ở đâu.

Đến cả chiếc sofa ngoài phòng khách cũng chẳng có chút dấu vết gì nữa là.

Mà thế cũng tốt. Nếu ba mẹ mà phát hiện tôi dám để người khác giới vào nhà thì…

Trời ơi sao tôi lại bất cẩn thế?? Hôm qua tôi có thể bị “tấn công” bất cứ lúc nào luôn đấy!

 

Vậy mà… Kogure-kun, cậu đã chữa lành cho trái tim tớ mà không một lời than phiền. 

 

Chắc tôi phải tìm cách đền ơn cậu ấy quá.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Có lẽ Kogure-kun quay lại đây mà. Tôi vội vã chỉnh lại mái tóc bù xù rồi tới mở cửa. Cánh cửa kêu rầm do bị mở quá đột ngột.

“Eh… Shizuku…”

“Chào buổi sáng, Arisa.”

Đứng trước cửa là cô bạn thuở nhỏ của tôi - Shizuku. Có chuyện gì cần đến tôi sao?

Không phải tôi sắp bị Shizuku trút giận do vụ việc hôm qua chứ?

Tôi sợ lắm…

Tôi quý Shizuku hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này, nhưng giờ đây tôi lại chẳng dám nhìn thẳng vào mặt cô ấy nữa.

Tôi giật mình. Thấy vậy, Shizuku từ từ tiếng tới gần tôi, làm tôi lo lắng đến mức tìm cách tránh ánh mắt của cô.

“Waa”

“Tớ xin lỗi vì đã làm cậu sợ hãi đêm qua. Xin lỗi vì đã bỏ mặc cậu một mình. Tớ thực sự rất hối hận.”

“Tớ chẳng giận đâu mà…”

“Tớ thấy khó chịu vì cậu đã giấu kín sự thật về anh Shizuru, nhưng chuyện nào phải ra chuyện đấy, đáng lẽ ra tớ không được phép bỏ mặc cậu như vậy.

“Shizuku…”

Những giọt nước mắt ấm nóng trào ra từ khóe mắt tôi.

 

Shizuku ơi…

Tớ cứ tưởng cậu đã ghét bỏ tớ.

Tớ đã nghĩ rằng mình chẳng còn xứng đáng được làm bạn của cậu nữa…

Vì tớ đã làm cậu tổn thương đến vậy cơ mà…

Nhưng, cậu vẫn sẵn sàng tha thứ cho tớ sao?

 

“Tớ xin lỗi vì đã khiến cậu phải đau khổ như thế! Tớ hứa, từ giờ sẽ không bao giờ nói dối cậu nữa!!”

“Ừ,.. được thôi.”

Hai đứa bọn tôi cứ thế đứng ở trước cửa nhà, thay phiên nhau nhận lỗi.

Vì… bọn tôi là bạn tốt mà.

Bọn tôi sẽ lại thân thiết với nhau như đã từng.