Cả nhóm tôi ríu rít cười nói trên tàu. Chẳng mấy chốc, công viên giải trí Amazingland đã hiện ra trước mắt.
Nhanh thật, mới đó mà đã tròn một tuần kể từ lần đầu tôi cùng Asashina-san đến đây vui chơi.
“Hiyori-chan đáng yêu lắm ư?”
“Chuẩn luôn!! Tớ nhớ em gái của Kogure-kun quá!”
“Mấy cậu có muốn qua nhà Ryoma chơi không? Hiyori mà gặp hai cậu thì chắc sẽ vui lắm cho xem!”
Tôi và Asashina-san cứ thế thay nhau kể về sự dễ thương của Hiyori, nhất là hôm em ấy chăm chú xem màn trình diễn của cô gái phép thuật Cure.
Chúng tôi nhanh chóng lấy vé và bước vào công viên với tâm trạng hào hứng. Có vẻ hôm nay đông hơn lần trước nhiều.
“Hôm nay khách du lịch đông hơn hẳn tuần trước thì phải.”
“Chắc công viên có tổ chức sự kiện đặc biệt rồi!”
“Nhìn kìa! Có băng rôn đằng kia!”
Cả nhóm nhìn theo tay chỉ của Otsuki-san. Đen đủi thật, sự kiện đã bắt đầu mất rồi. Giá mà đến sớm hơn một chút thì bọn tôi đã có cơ hội tham gia…
“Gì cơ? Muốn chơi tàu lượn siêu tốc phải đợi hai tiếng á?”
Hai tiếng đồng hồ chỉ để chơi một trò tàu lượn. Các trò khác thì cũng chẳng khá hơn là bao.
Tôi thở dài. Phải nhớ rõ, mục tiêu hôm nay là giúp Reo và Otsuki-san xích lại gần nhau. Thành thật mà nói, tôi muốn họ có thời gian đi dạo và trò chuyện riêng tư hơn là chen chúc nhau chơi mấy trò mạo hiểm. Với tôi cũng vậy - tôi có mang theo bento để ăn trưa, mà chơi trò mạnh quá rồi đi ăn thì chỉ có... ói mất.
Nhưng nếu để hai người họ nói chuyện từ sáng đến trưa thì chắc cũng hết chuyện để nói, nên có khi bắt đầu bằng một trò gì đó nhẹ nhàng lại hợp lý hơn…
“Trò này đi! Ít người xếp hàng lắm!” - Otsuki-san đột ngột hô lên.
“Nhìn hay đấy! Vào thôi!”
Tôi còn chưa nhìn kỹ đó là trò gì thì sắc mặt Reo và Asashina-san đã trắng bệch.
Linh cảm không lành trỗi dậy.
Khi nhìn về khu trò chơi, tôi nhận ra… đó chính là ngôi nhà ma mà Asashina-san đã từng vào lần trước.
Bao ký ức ùa về - dù chẳng có ký ức nào dễ chịu cho lắm.
Tôi biết Asashina-san sợ ma sau chuyến đi chơi vừa rồi. Còn Reo thì… khỏi nói. Mỗi lần xem phim ma với cậu ta là tôi phải dỗ dành như dỗ em bé. Gần đây vì bận hỗ trợ "chiến dịch tình yêu" của Reo mà tôi không còn nhiều thời gian quan tâm đến cậu ta nữa, thành ra người phải dỗ cậu ấy mỗi khi sợ lại là… Hiyori. Hôm mưa bão tuần trước là ví dụ điển hình.
Cũng nhờ tính cách trẻ con của Reo mà Hiyori dần trở nên dịu dàng như một người mẹ. Này nhá, tôi chỉ đang nói sự thật thôi chứ chả phải khoe đâu: không phải đứa trẻ năm tuổi nào cũng có được phẩm chất như Hiyori đâu!!.
“Mà Arisa này, cậu sợ ma đúng không? Bọn mình chọn trò khác đi.”
Hiển nhiên rồi, với tư cách là bạn thuở nhỏ của Asashina-san, Otsuki-san đã khuyên người bạn thân của mình đừng cố quá làm gì.
“Haha, sợ obake à? Vậy thôi, chơi trò khác cũng được.”
Thằng bạn tôi đang muốn thể hiện trước mặt Otsuki-san đây mà. Haizz, tao kệ mày đấy Reo ạ. Mày thích làm gì thì làm.
“Hả? Có cái gì đâu mà phải sợ? Mấy cậu không biết thôi chứ lần trước tớ đã cùng Kogure-kun và Hiyori-chan vượt qua ‘ngôi nhà ma ám’ rồi đó! Mấy con ma giả thì nhằm nhò gì! Đừng có mà khinh thường tớ!!”
Này này, lần trước cậu còn khóc như mưa, phải để Hiyori dỗ cơ mà?!
Mà cũng phải công nhận, khoảng thời gian ấy… khi cô ấy ôm chặt lấy tay tôi vì sợ… đúng là tuyệt nhất đời tôi - đừng hỏi tôi vì sao.
Tạm gác mấy dòng cảm xúc ấy qua một bên - lý do thật sự khiến Asashina-san cương quyết đi trò này là bởi mối quan hệ “căng thẳng ngầm” với Reo. Cô ấy đồng ý cho Reo và Otsuki-san đến với nhau, nhưng lại không cam lòng khi thấy Otsuki-san ít thân thiết với mình hơn.
Về phần Reo thì khỏi nói, do cậu lúc nào cũng cảm thấy Asashina-san đang “chen ngang” vào chuyện của cậu với Otsuki-san nên mới thành ra như vậy.
Tôi biết tỏng mấy chuyện đó, nhưng cuộc đời nào cho phép tôi nói ra…
“Kogure-kun, giờ cậu tính sao?”
“Vào thôi. Cậu cứ bám lấy bạn thân cậu là được.”
Cả nhóm bước vào khu "Thế giới kinh dị" với nụ cười tươi roi rói, nhưng phải mất tận một tiếng mới bò ra nổi, dù thời gian chơi dự kiến chỉ có ba mươi phút.
Tại sao ư? Rõ như ban ngày rồi còn gì.
Tôi và Otsuki-san bị bạn thân của mình bám cứng lấy, di chuyển từng bước một như rùa.
“Nếu sợ thế thì cậu cứ nhất quyết vào làm gì hả?!”
“Đ-Đâu có! Tớ không ngờ nhà ma lại kinh dị vậy… Tớ thề, không bao giờ chơi mấy trò này nữa!!”
“Arisa… tớ cứ tưởng cậu sẽ giữ được bình sau khi chơi với Kogure-kun hôm nọ rồi chứ…?”
“Khác sự kiện thì trang trí cũng khác! Đây không phải nhà ma lần trước!!”
Nói thật chứ khi vào trong ngôi nhà ấy, tôi dám cá rằng tiếng khóc thút thít của Asashina-san và Reo còn kinh dị hơn ma quỷ gấp ngàn lần.
Ra khỏi khu chơi, chúng tôi đỡ hai “em bé” ra ghế ngồi nghỉ. Bất lực, tôi và Otsuki-san đành đi mua nước.
“Cậu không sợ mấy trò kinh dị à, Otsuki-san?”
“Có thể nói là vậy, nhưng nếu so với Kokoro thì tớ thua xa. Kokoro thích mấy trò đó lắm.”
Mizuhara Kokoro là bạn thuở nhỏ của hai cô gái. Nghe nói ba người đã làm lành, giờ thân thiết trở lại. Theo lời của Otsuki-san thì chắc cô ấy phải gan dạ lắm.
“Thêm vào đó… nếu tớ cũng sợ nữa thì Arisa biết bám vào ai? Cảm giác như… chính sự nhút nhát của Arisa khiến tớ mạnh mẽ hơn.”
“Tớ nghe nói con người sẽ tự khắc trở nên dũng cảm khi ở cạnh người đang sợ hãi.”
“Mà tớ không tin nổi là Hirasawa-kun lại khóc dữ đến thế…”
“Thực ra cậu ấy yếu đuối lắm. Sợ độ cao, sợ sấm, sợ đồ cay nóng… Nhìn cậu ấy to đùng vậy thôi chứ tâm hồn thì y chang trẻ con.”
“Nghe giống Arisa ghê ha. Mà ai cũng có điểm yếu thôi. Như tớ đây, chẳng thể nào lạnh lùng trước mấy cậu con trai giống như Arisa cả.”
“Ừ thì Reo có hơi vô dụng thật, nhưng cậu ấy cũng có điểm tốt riêng. Tớ chỉ mong cậu đừng vỡ mộng…”
“Không đến mức vỡ mộng đâu. Mà tớ thấy Hirasawa-kun bị hù cũng đáng yêu mà. Tự dưng tớ muốn an ủi cậu ấy quá…”
Tôi nghĩ, Otsuki-san là kiểu người chu đáo và luôn sẵn sàng chăm sóc người khác, thậm chí là cả “phế vật”. Vậy nên, Reo chẳng cần cố gắng để hoàn hảo làm gì - cứ là chính mình thôi cũng đủ rồi.
“Thôi, về đưa nước cho ‘đám con nít’ kia đi.”
“Giờ chơi gì tiếp nhỉ?”
“À! Tàu siêu tốc! Trò đáng sợ nhất luôn! Mà chỉ đợi có ba mươi phút thôi đó!”
Reo và Asashina-san lập tức rùng mình. Đối với những người người sợ độ cao và tốc độ như hai cậu ấy, trò này chả khác nào tra tấn.
“O-Ou, nếu là trò này thì chắc… không thành vấn đề đâu.”
Hai chân Reo run run, lông mày giật giật.
Otsuki-san khẽ chạm vai Asashina-san.
“Vậy thì cậu ở đây đợi bọn tớ nhé, Arisa.”
“Đừng bỏ tớ lại một mình mààààà!! Ma nó bắt tớ mất đó!! Shizukuuuu cứu tớ với!!!”
“Á á á, Arisa mít ướt đáng yêu ghê á.”
Tôi nhìn cảnh này mà bất lực luôn.
“Hay là bọn mình đi dạo quanh công viên rồi ăn trưa đi?”
“Ý hay đó. Arisa, Hirasawa-kun, đi thôi!”
“…"
“Sao thế, Kogure-kun?”
“Cậu hơi bị ác đó nha, Otsuki-san.”
“Hửm? Vậy cậu nói thử xem cậu khó chịu điều gì đi, Kogure-kun. Dạo này tớ thấy cậu cứ như đang cố tình trêu chọc tớ vậy đó.”
“Trời ơi, đúng là khó chịu thật. Con gái như Otsuki-san làm tớ lạnh sống lưng luôn ấy. Kinh quá đi!”
--------------------------------------------------------------------
[Trans]: Chương này tui cố tình thay đổi văn phong một chút. Mọi người cho tui nhận xét xem văn phong như mọi khi hay như chương này hay hơn đi.