Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

92 889

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

64 669

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

4 22

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

69 864

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

34 217

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

7 40

WN - Chương 02: Người mà bạn thân nhất của tôi thích

Sau khi được cứu sống bởi tiếng chuông báo hiệu tiết học mới, tôi lại tiếp tục học tập như thường lệ.

Chỉ cần giờ học kết thúc thôi, tôi sẽ được về nhà một mình thư giãn trên chiếc giường êm ái trong phòng.

Đây sẽ là khoảng thời gian rảnh chỉ cho riêng tôi……Hoặc không…

Bởi vì ngay sau đó tôi bắt đầu nghe thấy tiếng lạch cạch do sự rung chuyển của cửa sổ nhà hàng xóm cùng với tiếng bước chân trên mái nhà.

Có thể bạn sẽ nghĩ đó là trộm, nhưng chuyện đó gần như chẳng bao giờ xảy ra. Như tôi đã nói nhiều lần trước đây, chỉ có duy nhất một người có thể gây ra âm thanh dữ dội vừa rồi. Cửa sổ phòng tôi bỗng được mở ra.

"Tao đang vào nhà mày đây."

Người vừa xuất hiện trước mắt tôi chính là Hirasawa Reo.

Cậu ta là bạn cùng lớp cũng như bạn thuở nhỏ của tôi. Reo sang phòng tôi gần như mỗi ngày, y như cách mà cậu ta đến chỗ ngồi của tôi mỗi giờ ra chơi.

Tôi thậm chí đã quen Hirasawa Reo từ trước khi tôi có thể nhớ cơ.

Chúng tôi là hàng xóm của nhau và cũng là bạn thân. Do đó, chúng tôi sang nhà nhau chơi thông qua mái nhà và cửa sổ.

"Này, Ryoma."

“Bộ manga mà mày cần đang nằm trên kệ sách của tao kìa.”

“Ừ thì, ……, *sniff*. Đây là mùi cà ri, đúng chứ? Cho tao ăn đi!”

“Mày chưa ăn tối à?”

“Với tao thì cà ri của Ryoma chính là món tráng miệng! Dạ dày riêng, dạ dày riêng cho món tráng miệng đó.”

Vì chúng tôi còn đang ở tuổi ăn tuổi lớn và thường xuyên tham gia các hoạt động của câu lạc bộ thể dục dụng cụ, nên bụng của chúng tôi, bằng một cách nào đó mà chúng chẳng khác nào những chiếc túi không đáy..

Một trong những sở thích của tôi là nấu ăn, cũng vì vậy mà tôi thường xuyên nấu bữa tối cho bố mẹ tôi, những người đã có một ngày làm việc vất vả..

Một trong những món tủ của tôi là cơm cà ri. Thực ra thì tôi không nấu chúng theo một cách đặc biệt nào đâu.

Tôi chỉ đơn giản là mua túi nước sốt cà ri ở cửa hàng tạp hóa. Nhưng dù tôi không biết chế biến món này một cách nào đó đặc biệt hơn, Reo lại có vẻ thích món cà ri ngọt đó của tôi.

“Mày sẽ làm cho tao một phần chứ?”

“Ừm, lúc nào mày muốn cũng được.”

“Hyuu! Đúng như những gì tao mong đợi từ Ryoma!! Tao sẽ giết thời gian bằng mấy quyển manga của mày vậy.”

Reo lấy quyển sách mà cậu muốn từ giá sách ra và nằm xuống giường tôi để đọc.

Tôi khá chắc là 50% cậu ta sẽ đắm chìm vào thế giới kì ảo của manga, và 50% còn lại là cậu ta sẽ ngủ quên khi đọc. Tuy vậy, với sự hứng thú nhiệt tình của Reo, tôi xuống cầu thang để vào bếp.

Tôi nhanh chóng hâm nóng lại cà ri trong vạc và xới cơm vào chiếc bát mà tôi đã chuẩn bị trước cho Reo.

Cánh cửa dẫn tới bếp từ phòng bên cạnh bỗng mở ra.

“Nii nii!”

“Ou!”

Trời ơi ở đây có một thiên thần giáng thế!!

Đây là em gái tôi. Cô bé đang dụi mắt và thở hổn hển bằng cái miệng nhỏ xíu đáng yêu của mình.

Em ấy chạy nhanh tới cạnh tôi.

“Sao vậy, Hiyori?”

“Mùi cà ri của NiiNi đã đánh thức em dậy đó!”

“Xin lỗi vì đã làm em thức giấc nha.”

Tôi đã cho Hiyori, cô em gái vừa mới tròn năm tuổi, đi ngủ vào khoảng hai mươi giờ, nhưng có vẻ như con bé đã thức dậy…..

Mọi người thấy đấy, sẽ không phải là nói quá nếu khẳng định những cô em gái nhỏ tuổi lúc nào cũng rất dễ thương. Nụ cười của các em ấy cũng vậy, đáng yêu vô cùng.

“Anh Reo cũng ở đây ạ?” 

“Ừ đúng rồi.”

Hiyori hớt hải chạy lên cầu thang rồi vào phòng tôi. 

“Anh Reo!!”

“Là Hiyori à?”

Tôi bước vào phòng và nhận thấy Hiyori đang tức ôm lấy Reo từ phía trước.

Với Hiyori, cô bé coi Reo như một người xóm hơn tuổi, và em ấy khá quý mến cậu ta.

“Khi nào thì anh Reo sẽ cưới Hii thế–?”

“Nếu anh mà ế thì anh sẽ suy nghĩ về nó…..”

“Anh nhớ đấy nhé!”

“Không.”

Tôi cắt ngang cuộc trò chuyện.

“Khi Hiyori tròn hai mươi tuổi thì Reo đã ba mươi mốt tuổi rồi đó! Tao không thể nào chấp nhận việc giao em gái mình cho một người chú chăm sóc đâu.”

“Siscon.”

Tôi thực sự chỉ muốn em gái mình được hạnh phúc.

Cho dù tôi biết Reo là người tốt, tôi cũng không thể không lo lắng về khoảng cách tuổi tác giữa cậu và Hiyori.

“Hiyori, em về phòng đi. Bố mẹ sắp về tới nhà rồi.”

“Vâng ạ~.”

Tôi kéo Hiyori ra khỏi phòng và mang cà ri đến cho Reo. 

“Ooou~! Món này thơm thật đấy!”

“Tao đã rắc thêm một ít phô mai vào đó đấy.”

“Thật đúng như kì vọng mà! Nếu Ryoma mà là con gái thì nhất định tao sẽ dành cái vị trí ‘bạn gái quý giá’ của tao cho mày.”

Thực ra thì đôi lúc tôi nghĩ rằng mình đã chăm sóc cậu ấy quá mức.

Nếu tôi hoặc Reo mà không phải con trai thì chắc mối quan hệ của chúng tôi đã rẽ sang chiều hướng lãng mạn rồi. 

Đen đủi thay, giữa chúng tôi chỉ có thể tồn tại sự thân thiết giữa hai người đàn ông với nhau, cho dù chúng tôi có làm gì đi chăng nữa.

Nhưng điều đó vốn chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Cũng tại cậu ta là học sinh nổi tiếng nhất trường mà.

Không giấu gì các bạn, thực ra chỉ cần Reo gọi tôi là “bạn thân nhất” cũng đủ làm tôi hạnh phúc lắm rồi.

Tôi chắc chắn tôi sẽ tiếp tục cùng Reo chia sẻ những khoảng thời gian ý nghĩa như thế này trong tương lai. Dự kiến của tôi chỉ có vậy thôi.

Bây giờ Reo đã ăn được nửa đĩa cà ri.

“Ryoma này...”

“Mày muốn ăn thêm à? Tao vẫn còn kha khá đấy.”

“Thực ra tao có chuyện muốn bàn với mày...”

“Hmmm. Chuyện gì thế?”

Là bạn với nhau từ nhỏ nên hầu như bọn tôi chỉ đùa cợt và trò chuyện vui vẻ.

Chúng tôi vốn có chẳng bao giờ bàn bạc tử tế ngay cả khi bọn tôi gọi nó là “cuộc họp”.

Vậy nên các cuộc trò chuyện nghiêm túc như thế này có lẽ là do cậu ta quên làm bài tập về nhà hoặc quên một bản in quan trọng nào đó ở trường rồi.

"Tao nghĩ là tao có người mình thích rồi..." 

“Thật à Reo?? Reo, mày biết đấy, từ hồi tiểu học, mày đã được biết bao nhiêu cô gái yêu mến và có những người cố gắng đi xa tới mức thú nhận tình cảm của họ dành cho mày. Nhưng lần nào mày cũng từ chối, đôi khi còn nói rằng mày không biết gì về tình yêu nữa. 

Mày chưa bao giờ kể với tao về người mày thích cả. …… Trời ơi? Nói với tao đây không phải là mơ đi!”

“…… Ừm..”

“…… Eeeeeeh!?”

Tôi có lẽ là người duy nhất trên thế giới có thể ngạc nhiên tới mức như thế này.

Với tôi, Reo là người chưa từng có hứng thú với tình yêu.

Cậu ta cũng chưa bao giờ để lộ ra bất kì sự để ý nào với các bạn nữ từ tiểu học và sơ trung. Thậm chí, ngay cả sau khi vào cao trung, cậu ta cũng từ chối tất cả những lời tỏ tình với lí do: “Tôi chỉ muốn là một cầu thủ bóng rổ thôi”.

Cậu ấy mù quáng về tình yêu tới mức mà có người còn đồn đoán rằng cậu thích tôi hơn là bọn con gái.

“Mày ơi tao không thể dừng nhớ về cô ấy.”

“Ô thật à? Không thể nào… mày làm tao ngạc nhiên quá rồi đấy.”

“Tao… đang không biết làm gì đây này.”

Tôi nghĩ rằng nếu một người tuyệt vời như Reo mà bày tỏ tình cảm của mình thì cậu ấy có thế có được trái tim gần như mọi cô gái mà cậu ấy mong muốn.

Những trường hợp còn lại chỉ là những người ở “cùng đẳng cấp” với Reo mà thôi.

Dường như cảm nhận được cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt trong lồng ngực, Reo đặt nửa bát cà ri còn lại xuống sàn với ý định bày tỏ tình yêu của mình.

Tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra cảnh “một Reo háu ăn” lại không thể một mình ăn hết chỗ cà ri này. Có lẽ Reo thực sự rất yêu cô ấy.

“Vậy mày đang có tình cảm với ai thế? Tao biết là mày sẽ kể hết mọi thứ cho tao mà. Ít nhất mày cũng có thể trút hết mọi tâm tình của mình cho tao nghe, đúng chứ?”

“Đúng thế! Tao chỉ có thể nói chuyện này cho bạn thân nhất của tao là Ryoma thôi.”

Reo - một người cực kì cuốn hút và khỏe mạnh - lại đang dựa dẫm vào tôi, người mà chẳng thể làm được gì ra hồn cả. Tôi lúc nào cũng phế như vậy đấy, nhưng lần này sự thú vị khiến tôi muốn giúp Reo một tay.

Tôi chăm chú lắng nghe những gì cậu ấy nói. 

“Hôm này tao đã rất vui khi được nói chuyện với cô ấy đấy. Tao nghĩ là tao thực sự phải lòng cô ấy rồi!”

“Nếu hôm này mày nói chuyện với cô ấy thì chắc là cô ấy nằm trong nhóm học sinh mà mày gặp vào giờ ra chơi đúng không?”

Reo gật đầu.

Nghiêm túc đấy,... Người đầu tiên mà tôi nghĩ đến là Matoba và Miyoshi, hai nàng gal có tình cảm sâu đậm với Reo.

Nếu Reo mà thích cả hai cô nàng thì có khi cậu ấy có thể hẹn hò cả hai luôn ấy chứ. 

“Người đó có phải là Matoba-san hoặc Miyoshi-san không thế?”

“Không đời nào. Tao không có ấn tượng gì tốt đẹp về hai bạn ấy đâu.”

Ồ, không phải rồi.

Cậu ấy không hề có chút hứng thú, cho dù cả hai đều rất cuốn hút. 

Không chỉ vậy, có vẻ như Reo không cả nhận ra hai bạn ấy đều thích cậu ấy cơ.

Người nổi tiếng có thể kĩ tính như thế nào cũng được mà.

Trong trường hợp này, có lẽ người đó là Asashina-san, cũng chính là học sinh nữ nổi tiếng nhất trường ta. 

“Nếu vậy thì có vẻ khó cho mày rồi đây Reo.”

“Ừ đúng vậy. Cô ấy cựcc kì dễ thương mỗi khi mỉm cười, và tao chắc chắn là nhân cách của cô ấy cũng tuyệt vời không kém gì.”

Nghe có vẻ hơi thô lỗ nhưng tôi không nghĩ Reo và Asashina-san có thể hòa hợp với nhau.

Ý tôi là, Asashina-san đúng là đáng yêu thật, nhưng liệu tính cách cô ấy có tốt như vẻ bề ngoài không?

Trong đầu tôi chỉ có hình ảnh về một cô gái lúc nào cũng khó chịu với đám con trai, và thành thật mà nói, tôi không giỏi việc suy đoán thế này chút nào. Tôi hỏi Reo với hơi chút kinh hãi:

“Mày thích Asashina-san à..?”

“Hảả?”

Giọng nói của Reo chứa đầy sự khó chịu.

“Mày đoán sai rồi. Asashina không có nhân cách tốt đâu. Tao không nghĩ tao và cô ấy sẽ có thể thành một cặp.”

Có thể thấy cậu ấy hoàn toàn không ưa Asashina-san. Ờm, thành thật mà nói… tôi cũng chưa giờ nghĩ hai người họ có thể hợp nhau cơ mà. Hmm…..? Vậy thì Reo thì ai được nhỉ? Tôi không nghĩ ra được gì nữa rồi.

“Mày thấy đấy…… cô gái đó..”

Tôi không hiểu tại sao Reo lại ngượng ngùng nói khi chẳng biết bắt đầu kể về cô ấy như thế nào.

“Cô gái mà hay đi cùng với Asashina ấy..”

Đó là khi tôi nhận ra.

Nhóm nữ sinh đó bao gồm bốn người, với Asashina-san đứng đầu, Matoba và Miyoshi thì nổi bật với giọng điệu và vẻ ngoài nữ tính.

Người còn lại là một cô gái giản dị luôn rụt rè và mỉm cười cạnh Asashina-san. Tôi nhớ ra cô ấy là ai rồi, nhưng lại chẳng có mấy ấn tượng về cô ấy. Chắc chắn là cô ấy rồi!! 

“Là Otsuki-san à?!!”

Sniff: tiếng ngửi Hii: Hii ở đây là biệt danh của Hiyori.