Hôm nay trans hơi bận nên phải đăng chương mới vào giờ âm T_T
————————————
Và thế là chiến dịch tình yêu đã đạt được những thành công đầu tiên nhờ công mấy cái bánh kếp.
Tạm thời bỏ qua chiếc ví nhẹ tênh của Reo sau khi mua cả núi bánh, tôi và Asashina-san đã phối hợp với nhau, tại cơ hội Reo và mối tình đầu của cậu trò chuyện nhiều nhất có thể.
Tin tốt là khi cả đám cùng thưởng thức bánh, Otsuki-san đã bắt đầu mỉm cười với Reo.
Không chỉ vậy, Asashina-san thì cứ thế im ỉm ăn bánh, chẳng có biểu hiện gì là bất mãn cả.
Đây là dấu hiệu tốt để mau chóng chuyển sang bước tiếp theo của “chiến dịch.”
◇◇◇
Vài ngày sau, nhóm tôi đã phải vắt óc suy nghĩ mãi mới thành công xây dựng ‘chiến dịch bữa trưa’.
Đầu tiên, tôi và Otsuki-san mỗi người cần làm bento cho bạn thuở nhỏ của mình (lần lượt là Reo và Asashina-san), và khi thời cơ đến, bọn tôi sẽ dùng chút mánh khoé cho Reo được nếm thử đồ ăn của Otsuki-san, rồi bắt cậu ta hét lên: “Ôi ngon quá!” nhằm chiếm thiện cảm của người cậu yêu.
Bắt đầu thực hiện kế hoạch nào!
Tôi, Reo, Asashina-san và Otsuki-san rủ nhau tới sân sau của trường.
Hầu hết học sinh trường tôi đều dùng bữa tại căng tin hoặc ngay trong lớp học nên chẳng có mấy ai ra đây.
À, thi thoảng lắm thì có thêm vài “cặp uyên ương”.
Bốn người bọn tôi bắt đầu trải bạt ra sân để ăn trưa. Ờm, tự dưng tôi thấy mình “lạc loài” quá.
Này nhé, trong nhóm có Asashina-san - người sở hữu danh hiệu “nữ sinh đẹp nhất trường”; Reo - học sinh nam nổi tiếng nhất.
Còn Otsuki-san thì cũng đáng yêu top đầu lớp rồi.
Đấy, còn mỗi mình tôi chẳng có điểm gì đáng chú ý, làm tôi hơi thiếu tự nhiên khi dùng bữa.
“Của cậu nè!”
Otsuki-san mang theo hộp bento hai tầng.
Theo tôi, ngay cả với một người háu ăn như Asashina-san thì nhiêu đó vẫn quá thừa thãi.
Tôi nhìn vào bên trong.
Trời đất, Otsuki-san nấu nhiều đến nỗi đồ ăn phải xếp thành từng hàng, ngăn nắp y như hộp đựng đồ trang sức.
“Tuyệt quá! Nhìn y như đồ đầu bếp chuyên nghiệp chế biến vậy!!”
“Eh~, không, không đến mức đó đâu.”
“Kĩ năng nấu nướng của Shizuku đứng hàng đầu Nhật Bản đó!! Ngon cực kì!!”
Nhưng sao mà Otsuki-san có thể chuẩn bị được từng ấy món ăn trước khi đi học nhỉ?
Tôi đoán hầu hết các món đều được nấu trước từ tối qua, nhưng việc hâm nóng lại mỗi sáng luôn tốn rất nhiều thời gian. Không chỉ vậy, để có được một hộp bento đẹp thì hẳn là Otsuki-san rất thích nấu ăn.
Bên cạnh đó, tôi đoán cô chuẩn bị kĩ lưỡng để tránh mất mặt với bạn bè. Theo những gì tôi được biết, Otsuki-san cũng rất chăm chỉ làm vườn chứ không chỉ riêng nấu nướng.
Tôi mở hộp cơm tự làm nho nhỏ rồi đưa cho Reo. Bên trong có hai ngăn riêng biệt.
Mục tiêu của tôi là tìm cách để Otsuki-san làm bento nên hộp cơm của tôi chẳng cần phải quá kì công làm gì.
Nhưng nói thế không có nghĩa là tôi nấu qua loa đâu nha! Đương nhiên là tôi rất tự tin về hương vị của mấy món ấy!
Tuy vậy, bây giờ, quan trọng là phải… tìm cách để Reo được nếm bento của Otsuki-san.
“Thịt viên cay cay ngọt ngọt, hương vị tuyệt vời đến nỗi một người ghét ăn cay như tớ cũng phải trầm trồ khen ngợi!!”
“Mmm, cơm chín tới, thơm và mềm dẻo; thịt lợn tẩm nước sốt đậm đà, cắn một miếng thì phô mai bên tròn chảy ra…”
Asashina-san lúc này chả khác nào nhà phê bình ẩm thực.
À, khác ở chỗ nhà phê bình ẩm thực không ăn nhồm nhoàm như cô…
Hộp bento đầy ắp của Otsuki-san dần vơi đi đáng kể. Này! Ăn vừa vừa thôi Asashina-san! Cứ tiến độ này thì Reo sẽ chẳng xin được miếng nào mất.
“Bento của Otsuki-san nhìn ngon quá.”
“…Cậu muốn ăn thử không, Hirasawa-kun? Arisa, đưa tớ hộp bento!”
“Eh…?”
Không phải chứ? Tôi khá chắc là cô nàng đã quên mất mục tiêu của kế hoạch.
Asashina-san đau đớn tới rơi nước mắt khi phải trả bento cho Otsuki-san.
Nhận lại bento, Otsuki-san còn cẩn thận xếp lại đĩa trong hộp và dùng khăn tay lau sạch bụi bám bên ngoài.
Rồi, cô lấy chiếc đĩa giấy mới và đôi đũa dùng một lần cho Reo.
Sự ân cần như một người mẹ của cô khiến tôi không khỏi bất ngờ.
“Cậu ăn thử đi.”
“Cảm ơn nha! Để tớ thử một miếng…”
Reo nhận lấy đôi đũa.
Cậu định ăn món thịt viên của Otsuki-san. Ngay khi cắn một miếng, cả khuôn mặt của cậu ta dường như sáng bừng lên.
“Ngon quá! Cậu tài thật, những miếng thịt này không chỉ bắt mắt mà hương vị cũng chẳng thể chê vào đâu.”
“C-Cảm ơn nhiều. Tớ chẳng mấy khi được con trai khen nên có hơi ngại chút.”
Nói rồi, cả khuôn mặt cô đỏ bừng như cà chua chín.
Cậu vui khi được Reo khen đến vậy sao?
Quay trở lại với thằng bạn chí cốt của tôi - Reo,
cậu ta vẫn đang nhổm nhoàm nhai thịt viên.
Mọi người biết đấy, Reo sở hữu thân hình khổng lồ nên hằng ngày lượng đồ ăn cậu “nạp” vào không hề ít.
May thay, cậu không còn kén ăn như hồi còn nhỏ sau khi bị tôi nhắc nhở. Giờ đây, cậu đã có thể thưởng thức mọi món ăn một cách ngon lành.
“Ghen tị với Asashina-san quá! Ngày nào cậu cũng được ăn đồ Otsuki-san nấu.”
“Ngon quá luôn ấy chứ! Tài nấu ăn của Shizuku cứ phải gọi là đỉnh của chóp!”
“Cậu có thấy vất vả khi phải nấu ăn hằng ngày không?”
“Thực ra đó là sở thích của tớ nên chẳng đến mức vất vả đâu. Làm bento cũng thế.”
“Giá như hôm nào tớ cũng được ăn ngon như này…”
Được Reo khen ngợi, đôi mắt của Otsuki-san sáng rực lên.
“Cậu hay ăn trưa trong căng tin nhỉ? Phải chăng ba mẹ cậu bận bịu với công việc nên không thể nấu cho cận?”
“Bố mẹ tớ đi công tác ở nước ngoài. Tuy vậy, họ gửi tiền về khá thường xuyên nên tớ hầu như chẳng gặp vấn đề gì nan giải cả.”
“Nhưng ăn ở căng tin không đảm bảo sức khoẻ đâu. Nếu muốn, tớ có thể làm bữa trưa cho cậu.”
“Eh?? Thôi, phiền cậu lắm!”
“Nhìn thế thôi chứ làm bento dễ ợt à! Bên cạnh đó, sáng nào tớ cũng làm thêm một suất cho Arisa nên thêm một suất cho cậu cũng chẳng hề gì.”
“Tớ rất vui khi được cậu làm bữa trưa… À, để tớ góp tiền mua nguyên liệu nhé!”
“Hirasawa-kun đang tham gia câu lạc bộ bóng rổ à? Thế thì cậu càng không nên dùng bữa trong căng tin!”
“Shizuku luôn chọn nguyên liệu tươi ngon nhất đấy! Có lẽ Shizuku không muốn cậu ăn ở căng tin vì đồ ăn ở đó thường không có hàm lượng dinh dưỡng cao.”
“Giống bà ngoại tớ quá...”
“Cậu vừa lẩm bẩm gì thế hả Kogure-kun?”
“Ai biết gì đâu…”
Otsuki-san hướng đôi mắt sắc bén về phía tôi. Đáng sợ quá! Tôi vội vàng quay mặt đi, cố tránh ánh nhìn đầy khó chịu của cô.
Đột nhiên, Asashina-san đứng bật dậy như thể vừa nhớ ra chuyện gì quan trọng.
“Tớ muốn thử bữa trưa của Kogure-kun!”
“Hả?”
Bento của tôi? Mục tiêu của tôi là để Reo được nếm thử cơm trưa của Otsuki-san nên mấy món tôi mang theo chẳng có cái nào cầu kì hết.
Tôi dám khẳng định rằng mình thích nấu ăn, nhưng nói thật là tôi rất lười chuẩn bị bento mỗi sáng.
Không chỉ vậy, tôi còn hay thức đêm, nên chỉ nghĩ tới dậy sớm thôi là đã nản rồi, huống chi là đi làm bento. Do đó, tôi và Reo mới phải ăn trưa ở căng tin.
“Đồ của tớ… nếu so với Otsuki-san thì chẳng là cái gì hết.”
“Dù có như thế nào thì tớ cũng muốn được thử một lần.”
Tôi khá tò mò nguyên nhân vì sao gần đây Asashina-san lại hành xử kì lạ, tiêu biểu là hành động xin đồ ăn vừa rồi.
Mà nếu cô ấy nhìn tôi với đôi mắt đầy mong chờ như thế thì tôi nỡ lòng nào từ chối chứ!
“Hnnn ngon quá! Món cà ri hôm trước cậu nấu phải gọi là tuyệt cú mèo, còn món karaage hôm nay lại ngon đến mức phải xuýt xoa!”
Nhìn Asashina-san hạnh phúc thưởng thức những món ăn ấy khiến lòng tôi vui lâng lâng. Tôi cũng muốn thử bento của Otsuki-san rồi đây này.
“Cho tớ thử chút đồ ăn của cậu nhé, Otsuki-san?”
Tôi gắp lấy một nhúm đậu chiên trong hộp.
“Được đấy. Món này không làm tớ thất vọng.”
“Cảm ơn.”
“Nhưng mà… theo quan điểm cá nhân của tớ thì thêm một chút nước tương vào sẽ đậm vị hơn.”
“Hả?”
Là một người có kinh nghiệm trong việc bếp núc, những gì tôi vừa nhận xét đều là sự thật.
Dẫu vậy, dường như Otsuki-san đang không bằng lòng với ý kiến đó. Chẳng xin phép tôi lấy một câu, cô giật lấy hộp cơm từ tay Asashina-san, gắp miếng trứng tráng bỏ vào miệng.
“Ừm, vị ổn đấy. Kogure-kun nấu ăn cũng không tồi.”
“Ha… haa.”
“Miếng trứng này ngọt và thơm, nhưng theo tớ thì nó ngọt quá mức cần thiết. Nhìn nè, màu vàng của trứng cũng không đều nữa. Nếu là tớ á, tớ sẽ chả bao giờ làm trứng kiểu này đâu.”
“Hả..?”
Con quỷ nữ này. Cô định chọc tức tôi sao?
Từ trước đến giờ, tôi luôn quý trọng Otsuki-san. Cô rất thành thạo trong việc làm vườn, trò chuyện với cô ấy cũng không kém phần thú vị. Tuy nhiên, từ khi bọn tôi nhận ra ra cả hai có chung sở trường nấu ăn, tôi và Otsuki-san cũng đấu đá nhau.
Tôi nở một nụ cười gượng gạo.
“Vậy ư? Lần sau tớ sẽ cẩn thận hơn. Mà cậu có thể làm bento cho cả tớ được không?”
“Hahaha…”
Otsuki-san cau mày.
“Cậu đang nghĩ cái gì thế? Đương nhiên là không rồi.”
Có thể nói, Reo càng thân thiết với Otsuki-san bao nhiêu thì tôi với cô ấy càng xa cách bấy nhiêu.
Tôi tự hỏi: “Tôi và Otsuki-san là gì của nhau?”
Liệu nguyên nhân Reo không ưa Asashina-san có giống cách mà Otsuki-san trở nên khó chịu với tôi không?
◇◇◇
Tan học, bốn người bọn tôi đi bộ về nhà. Chiến dịch tình yêu đã giành được thêm một “thắng lợi” quan trọng nữa, kéo cho Reo và Otsuki-san từng chút một sát lại gần nhau.
Sự thật thì trước đấy tôi và Asashina-san đã bàn cách để “cặp uyên ương” ấy tự về nhà với nhau mà không thành.
Tối, tôi và Asashina-san đã gọi điện trao đổi, từng bước lên kế hoạch cho phần tiếp theo của chiến dịch.
“Gì cơ, công viên giải trí?”
“Ừm! Vẫn là khu Amazingland hôm trước ấy! Tớ vừa có thêm mấy vé nên tội gì mà không rủ cả đám đi, nhỉ?”
Karaage (からあげ) là một món gà chiên giòn kiểu Nhật, nổi tiếng với lớp vỏ ngoài giòn tan và thịt bên trong mềm ngọt. Món này thường được làm từ những miếng thịt gà nhỏ, được tẩm ướp gia vị và phủ một lớp bột mỏng trước khi chiên ngập dầu. Karaage có thể được ăn kèm với cơm, bắp cải bào sợi hoặc dùng làm món nhậu.