Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

47 1073

Vũ trụ thiên ma 3077

(Đang ra)

Vũ trụ thiên ma 3077

녹색여우

Thế nhưng họ đâu có biết, bên dưới trái đất kia, tồn tại một kẻ 2000 năm trước từng thống nhất thiên hạ, người đã trở thành bậc duy nhất sở hữu danh xưng người trên vạn người duy ngã độc tôn, kẻ đã tr

68 1419

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

119 1248

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

81 762

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

122 1154

Vol 7: Khi muôn vàn nguyện ước cùng hội tụ - Chương 164: Phấn Khởi

Phải lấy hết can đảm mới làm được điều đó.

Nói rõ hơn, là can đảm để đối mặt với vị khách không mời mà đến kia.

Đương nhiên, cả Soarina lẫn Fenneh đều muốn mặc kệ hắn đứng ngoài cửa cho xong chuyện. 

Nhưng linh cảm mách bảo rằng nếu làm vậy, thể nào tên kia cũng sẽ gào rú cả ngày ngoài đó không dứt. 

Thế nên phương án ấy lập tức bị loại.

Vậy thì một trong hai người phải ra mở cửa.

Hai Thánh nữ nhìn nhau không nói lời nào. 

Dù không thốt ra thành tiếng, ánh mắt họ đã nói hết mọi điều.

Một lúc sau, Soarina nhắm mắt thật chặt rồi đứng dậy khỏi ghế, như thể đã hạ quyết tâm.

Là một hậu bối trong hàng ngũ Thánh nữ, cô không thể để đàn chị ra mặt trước. 

Hơn nữa, dù đã khỏe hơn nhưng Fenneh vẫn đang trong tình trạng dưỡng bệnh, không nên để cô ấy mệt mỏi thêm.

“…Xin hỏi, ai ở ngoài đó vậy ạ?”

Soarina mở cửa trong tâm thế vừa run vừa cảnh giác, dè dặt thò đầu ra nhìn vị khách.

Trái với mọi dự đoán, người đang đứng trước cửa là một cậu bé còn rất trẻ.

Tất nhiên, cả Soarina lẫn Fenneh đều không có chút ấn tượng nào về cậu bé này.

Dù có thể là họ đã quên, nhưng với vẻ ngoài đặc biệt nổi bật thế kia thì khả năng đó gần như bằng không.

Có vẻ nhận ra sự nghi hoặc trong ánh mắt của hai người, cậu bé liền ưỡn ngực, ánh mắt kiên định, giọng thì lớn đến mức chói tai:

“Là ta đây! Keiji! Kuhara Keiji đây!!”

Hai tay chống hông, cậu ta ra dáng đầy kiêu hãnh như vừa tung ra một cái tên khiến thiên hạ phải nể phục.

Cảnh tượng ấy chỉ có thể gọi bằng hai từ: 

Kỳ quặc.

Rất dễ hiểu thôi. 

Cái tên Kuhara chính là tên thật của Game Master. 

Soarina và Fenneh đều nhớ rất rõ điều đó, làm sao quên cho được.

Và việc một cậu nhóc lại tự xưng cái tên đó, quả thực khiến người ta không khỏi thấy lạ lùng. 

Nếu cậu ta thật sự là Game Master, thì tại sao lại hóa thành trẻ con như thế?

Chưa từng nghe nói hắn vốn là một đứa trẻ. 

Dù chưa gặp trực tiếp ở Thần quang quốc Renea, nhưng cũng không thể nào nhớ nhầm đến mức này. 

Kuhara rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành.

Fenneh vẫn nhìn chằm chằm cậu nhóc đang vênh mặt ấy với ánh mắt nghi hoặc.

Còn Soarina thì mặt mày ngơ ngác, không giấu nổi sự rối bời.

Nhưng rồi, điều làm thay đổi tình hình không phải là cậu bé đó.

Mà là người đang đi theo cậu và tự tiện bước vào nhà một cách chẳng chút kiêng dè.

“Erakino…”

Fenneh khẽ gọi tên ấy, giọng vừa ngỡ ngàng, vừa pha chút nghi hoặc.

Nhưng phản ứng bên kia mới là kịch tính thật sự.

“Cô còn sống sao, Erakino!?”

“G… gueh!”

Vừa thấy bóng dáng quen thuộc ấy, Soarina lập tức lao đến. 

Cú va chạm khiến Keiji vô tình bị cô húc trúng phát ra tiếng rên rỉ như con ếch bị giẫm nát rồi lăn ra bất động, nhưng cô hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Cô hớt hải, gần như vỡ òa mà chạy tới bên Erakino.

Mối quan hệ giữa Soarina và Erakino rất khó gọi tên bằng một từ. 

Nhưng rõ ràng họ là những người bạn có tình cảm sâu đậm dành cho nhau.

Dù màu tóc và một vài nét khác có hơi khác so với ký ức, nhưng với Soarina lúc này, tất cả đều không quan trọng.

Cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. 

Nhưng trước mắt là bạn mình. 

Vậy thì điều đầu tiên cần làm… chính là vui mừng vì được gặp lại nhau.

Cô đang định mở lời, thì…

“Tiếc quá nhé! Đây không phải Erakino-chan đâu ạ~!”

“Ể!? N-Nhưng mà… hình dáng giống hệt mà!? À, chẳng lẽ… cô đang giận tôi sao? Vì tôi đã không đi tìm cô sớm hơn, hay vì tôi bỏ mặc cô—…”

Sau cuộc chia ly sau thảm kịch, Erakino tưởng như đã chết nay bỗng sống lại. 

Rồi còn quay lưng lại với cô. 

Vì sao? 

Lý do là gì? 

Cô không biết gì cả.

Dù mang danh Thánh nữ, Soarina vẫn chỉ là một cô gái trẻ. 

Làm sao có thể giữ được bình tĩnh trong tình huống như thế.

Sự rối bời khiến nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt cô. 

Và rồi, cô cắn môi, không nói được lời nào.

Thấy vậy, Tàn dư đang mượn hình hài Erakino thở dài thườn thượt.

Còn Keiji thì đã nằm bất động một góc phòng.

“Trời ơi con nhỏ phiền phức…! Được rồi, đừng mất thời gian nữa. 'Lý giải’. Thế nào, hiểu chưa?.”

=GM:Thông báo hệ thống===========

Quyền hạn GM được kích hoạt.

Thánh nữ Soarina và Thánh nữ Fenneh đã hiểu rõ khác biệt.

―――――――――――――――――

Trong khoảnh khắc ấy, mọi thông tin liên quan đến tình huống hiện tại được khắc sâu vào tâm trí của cả Soarina và Fenneh.

Không giống như bị ai đó nhồi nhét kiến thức vào đầu, mà là cảm giác như thể họ đã biết sẵn điều này từ trước.

Nội dung rất đơn giản: 

Kẻ trước mắt không phải Erakino, mà là Tàn dư, một vỏ rỗng.

Nói cách khác, đây là một cá thể hoàn toàn khác biệt.

Chỉ thế thôi. 

Nhưng sự thật ấy được ghi dấu vào tâm trí hai Thánh nữ một cách hoàn toàn và tuyệt đối, không chút nghi ngờ.

Nhờ vậy, Soarina cuối cùng cũng phần nào ổn định được cảm xúc. 

Nhưng đồng thời, việc “hiểu rõ” lại khiến trong cô trào dâng thêm hàng tá câu hỏi.

Tại sao Keiji và Tàn dư lại xuất hiện ở đây?

"Tôi… hiểu rồi. Không phải là Erakino. Chỉ là một vỏ rỗng… Giống nhau thôi. Xin lỗi vì đã nhầm.”

Dĩ nhiên là vẫn có thất vọng. 

Nhưng có lẽ vì cô đã học được cách không kỳ vọng quá nhiều, nên mới thấy bản thân vẫn khá bình thản trước cú sốc ấy.

Có khi nào… với mình, Erakino cũng đã dần trở thành một phần của quá khứ?

Dù suy nghĩ ấy khiến cô đau lòng, nhưng điều quan trọng lúc này là phải hiểu rõ tình huống hiện tại.

Soarina cúi đầu xin lỗi Tàn dư, rồi ngẩng lên, lặng lẽ chờ nghe phần tiếp theo.

Có vẻ Tàn dư cũng hài lòng vì Soarina đã bình tĩnh trở lại, nên bắt đầu bước vào vấn đề chính:

“Phải rồi. Con nhỏ này chỉ là phần đính kèm thôi. Một cái xác theo đuôi Master. Vấn đề quan trọng là cái tên đang nằm sõng soài ở góc phòng kia kìa. Ê, sống không đó? Còn thở chứ?”

Lúc này cả Tàn dư lẫn Soarina mới nhớ ra sự tồn tại của Keiji vẫn chưa hề nhúc nhích.

Soarina hoảng hốt chạy lại xem xét, trong khi Tàn dư mướt mồ hôi liếc nhìn với vẻ… có lỗi.

Cô lắc nhẹ vai cậu ta, nhưng không thấy chút phản ứng nào. 

Linh cảm chẳng lành bắt đầu len lỏi trong tâm trí họ…

Nhưng rồi, chính Fenneh, Thánh nữ còn lại trong căn phòng đã lên tiếng, phá tan bầu không khí lo lắng.

“Cậu ta vẫn sống. Và… ta cũng vừa mới biết: cậu ta chính là Game Master.”

Trái với Soarina, Fenneh từ đầu vẫn giữ thái độ cảnh giác và quan sát rất kỹ.

Khả năng đặc biệt của cô là đọc tâm. 

Vì không muốn bị cuốn vào sự hỗn độn và xấu xí của lòng người nên cô hiếm khi sử dụng. 

Nhưng trong tình huống này, cô không thể không dùng đến.

Vì an toàn của bản thân và đồng đội, cô phải hiểu rõ tình hình và giành thế chủ động.

Nhờ vậy, cô đã xác nhận chắc chắn: 

Cậu bé đang nằm vật kia chính là Game Master Kuhara Keiji.

…Miễn là cậu ta không phải một kẻ điên tự tưởng mình là Keiji thì sự xác nhận đó là đúng.

Trong khi ấy, Tàn dư nghe thấy lời Fenneh khẽ cau mày khó chịu.

Cô ta ngẩng đầu khỏi cái thân hình đang thoi thóp của Keiji, lườm Fenneh rồi nhún vai, buông một câu rõ ràng là chẳng buồn che giấu sự phiền phức:

“A— cái năng lực đọc tâm à. Nếu vậy thì cho xin né giùm. Master thì được, nhưng con nhỏ này thì khỏi cần.”

=GM:Thông báo hệ thống===========

Quyền hạn GM được kích hoạt.

Từ giờ trở đi, mọi phán định ‘Đọc tâm’ nhắm vào Tàn dư đều bị từ chối vĩnh viễn.

―――――――――――――――――

Lần này đến lượt Fenneh nhíu mày sau tấm khăn trùm.

Cô vừa cảm nhận được sự phát động của một loại năng lực nào đó.

Đúng vậy, nó rất giống với thứ phép màu điên rồ mà Game Master từng sử dụng.

Nhưng tại sao lại như vậy?

Nếu suy đoán của cô đúng, thì quyền năng đó hẳn đã bị Ira Takuto xóa sổ từ lâu rồi.

Bên phe họ đã thất bại, đó là điều không thể chối cãi.

Vậy thì lẽ ra quân cờ trong tay cũng chẳng còn bao nhiêu mới phải.

Thế nhưng đi ngược với suy tính ấy, nội tâm của Tàn dư giờ đây lại như bị bao bọc bởi một lớp màn đen dày đặc, hệt như có sức mạnh cực lớn đang che chắn, khiến cô chẳng thể nhìn thấu.

Tàn dư liếc mắt nhìn Fenneh với vẻ khó chịu, còn bản thân cô thì đã đứng thủ thế trên giường, sẵn sàng lao đến bất cứ lúc nào, ánh mắt đầy cảnh giác.

Căng thẳng chực chờ bùng nổ, cho đến khi người phá vỡ tình trạng ấy lại chính là Keiji cuối cùng cũng đã hồi tỉnh.

“Cảm ơn ngươi, Tàn dư! Vậy thì nói nhanh cho lẹ luôn! hồi đó là ta sai!”

Một tiếng thét chấn động cả căn nhà, kéo theo đó là cú sụp gối đột ngột.

Âm thanh cái trán nện xuống sàn vang lên rõ ràng và có phần vui tai, Keiji cúi đầu thật sâu, hướng về Soarina và Fenneh mà bày tỏ tất cả lòng thành có thể gom góp được.

Tất nhiên, với hắn, đó là một màn xin lỗi hết sức đường hoàng, có khí khái, mang phong cách của một người đàn ông “dám làm dám chịu”.

Nhưng đối với hai người bị lôi vào màn trình diễn này, tất cả chỉ là mớ hỗn độn khó hiểu.

Một thằng nhóc chẳng biết từ đâu chui ra, tự xưng là người quen cũ, rồi bất thình lình lạy sụp xuống.

Giả sử cứ cho hắn đúng là Kuhara Keiji đi, thì cũng chẳng có lý do gì lại phải dập đầu kiểu đó cả.

Ngay cả khi Fenneh cố gắng đọc tâm trí hắn để dò xét ý đồ thật sự thì điều cô nhận được cũng chỉ là một mớ hỗn loạn rối như tơ vò.

“Đầu óc cậu lộn xộn hết cả rồi. Lo mà sắp xếp lại cái đã.”

Fenneh buông lời đầy ngao ngán.

Nhưng Kuhara vẫn quỳ rạp không nhúc nhích.

Cứ như muốn dán chặt mặt xuống sàn vậy.

“Ta không có thời gian để sắp xếp. Từ lâu rồi ta đã không biết phải nói gì, phải làm gì cho đúng. Nhưng dù thế nào thì… mọi lỗi lầm đều là của ta. Tất cả là tại ta. Xin lỗi… ta chỉ biết nói vậy thôi.”

Cuối cùng, chỉ mơ hồ thôi, nhưng hai vị Thánh nữ cũng dần hiểu được hắn đang cố nói gì.

Hắn đang nhận tội.

Rằng thất bại trước Ira Takuto là lỗi của hắn.

Rằng mọi chuyện thành ra thế này là vì hắn quá yếu kém.

Có lẽ điều đó bao gồm cả việc đã cướp mất giấc mơ của họ.

Nhưng quan trọng hơn cả, trong lòng ba người họ lúc này, hiện lên gương mặt tươi cười của một cô gái không còn ở đây nữa.

Cô gái ồn ào, bướng bỉnh nhưng lại khiến người ta thấy quý mến ấy…

“Erakino sẽ không quay về nữa đâu. Mình đã cố quên rồi… Tại sao lại xuất hiện vào lúc này chứ?”

Soarina cất tiếng, giọng gần như thì thào, chất chứa cả thất vọng lẫn trách móc.

Cô đã quyết tâm buông bỏ, sống một cuộc đời không còn vướng bận gì đến quá khứ.

Bình thường, cô sẽ chẳng bao giờ buông lời nặng nề như thế.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc mà cô đã chọn quên đi tất cả, người ấy lại xuất hiện.

Điều đó khiến cô chẳng thể chấp nhận nổi.

“Thì tôi định rủ hai người đi giết quách cái thằng Ira Takuto đấy mà!”

Câu nói lạc lõng đến mức khiến Soarina suýt nữa thì nổi giận thật sự.

Nói cái quái gì thế?

Lúc này mà còn mở miệng nói kiểu đó sao?

Nhất là người nói ra lại là Tàn dư, một kẻ giả mạo không biết đầu đuôi câu chuyện, không hề có liên kết gì với những người từng đồng cam cộng khổ.

Cơn giận khiến Soarina nghiến chặt răng.

Cô sắp thét lên, đuổi Tàn dư cút khỏi đây cho khuất mắt thì…

“Im đi, Tàn dư. Để ta nói.”

“Kuhih…”

Keiji lên tiếng. 

Giọng hắn nhỏ nhưng đanh thép, mang theo cơn giận rõ rệt.

Sức nặng trong lời nói ấy khiến Soarina vô thức nuốt khan.

Fenneh cũng vậy.

Người đàn ông này… hắn từng khiến họ phải e ngại thế này sao?

Khi còn là Game Master, dù có giao tiếp qua thần giao cách cảm thì hắn cũng chẳng toát ra loại áp lực như thế.

Thực tế, hắn đang yếu hơn trước.

Đã mất quyền năng phán xét.

Bây giờ lại còn đang mang dáng hình một đứa trẻ, quỳ rạp một cách thảm hại.

Mọi thứ cho thấy hắn đã suy yếu hoàn toàn.

Ấy vậy mà… vì sao?

Chỉ một lời nói.

Chỉ một chút ý chí cất lên trong câu đó.

Tất cả như muốn nhắc rằng:

Đây chính là Game Master từng nắm quyền chi phối tất cả.

“Những thứ đó không quan trọng. Đúng là ta hận Ira Takuto. Ta muốn trả đũa. Nhưng trước hết, ta phải xin lỗi hai người. Chỉ vậy thôi.”

Lời xin lỗi của Keiji không hề hoa mỹ, nhưng nghiêm túc và nặng trĩu lòng thành.

“Ta cứ băn khoăn mãi, nếu được gặp lại thì phải nói gì. Nhưng ta ngốc lắm, nói không giỏi. Ta thậm chí còn chẳng biết mình sai ở đâu nữa. Chỉ là… xin lỗi. Thành thật xin lỗi!”

Ngày đó, những kẻ tụ hội cùng nhau đều mang trong lòng tham vọng riêng.

Tất cả chỉ là mối quan hệ tạm thời vì có chung mục tiêu.

Dù vậy, Keiji vẫn cảm thấy mọi trách nhiệm đều thuộc về mình.

Vì chỉ hắn là người có thể xoay chuyển cục diện.

Chỉ hắn là người nắm trong tay quyền lực đủ lớn để thay đổi mọi thứ.

Việc Ira Takuto bất ngờ cướp mất quyền GM đã khiến đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.

Giữa trận chiến mà mỗi giây đều mang tính sống còn, hắn đã bất lực, sững sờ không thể phản ứng.

Giờ đây, sau khi được Tàn dư hỗ trợ, hắn mới hiểu được tiềm năng vô hạn mà hệ thống TRPG sở hữu.

Nếu vận dụng đúng, thì nghịch cảnh ngày ấy hoàn toàn có thể vượt qua.

Vấn đề nằm ở người điều khiển chính là hắn.

Dù có cưỡi ngựa quý mà không biết cách cầm cương, thì con ngựa cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Và người kỵ binh bất tài ấy, chính là Kuhara Keiji.

Không, nói hắn là “bán thành phẩm” còn là tâng bốc.

Ít ra kẻ non nớt còn biết cố gắng, còn hắn thì...

Hắn đã đến đây để chuộc lỗi.

Để thừa nhận sự nông nổi, và không quay lưng với nỗi đau mình đã gây ra.

“Đủ rồi. Mọi chuyện đã kết thúc. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ngài, Game Master. Giờ thì đi đi. Tôi đã nói rồi, với chúng tôi mọi thứ đã chấm hết.”

“Không! Vẫn chưa kết thúc đâu!!”

Fenneh vừa dứt lời từ chối, thì liền bị bác bỏ bằng một tiếng hét đầy quyết liệt.

Chưa bao giờ cô thấy Game Master lại cố chấp đến mức này.

Trước đây, hắn luôn giấu mình sau một vẻ ngoài lấp lửng, như thể sợ bị tổn thương.

Chính điều đó khiến cả nhóm chẳng bao giờ thật sự hiểu nhau.

Nhưng giờ đây, hắn không còn giấu giếm.

Chỉ có cảm xúc trần trụi, đập thẳng vào lòng người khác.

“Ta vẫn ở đây! Ta chưa từng quên lời hứa với Fenneh! Cũng chưa từng quên giấc mơ của Soarina! Dĩ nhiên là cả Erakino nữa! Ta nhớ tất cả những gì chúng ta từng hứa với nhau!”

Keiji gào lên.

Lần đầu tiên hắn ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Soarina và Fenneh.

Trước đó, giọng hắn có thể khiến người ta cảm thấy phiền.

Nhưng lúc này, chẳng hiểu sao, chẳng ai thấy nó chói tai.

Không để ai chen vào, Keiji cứ thế giãi bày lòng mình.

Như thể đó là tất cả những gì hắn có.

Như thể đó là cách duy nhất để giữ lấy hy vọng.

“Ta biết điều này thật ích kỷ… Nhưng xin hãy cho ta một cơ hội nữa! Ta sẽ đưa Erakino trở về! Và biến giấc mơ của chúng ta thành hiện thực!”

Đến mức này thì đúng là... phô trương quá mức đến mức khiến người ta bật cười.

Fenneh liếc nhìn gã ngốc nhỏ con đang nói bằng vẻ ngao ngán, còn Soarina thì chẳng thèm phản ứng.

Chuyện đã kết thúc từ lâu rồi.

Giờ có giãy giụa cỡ nào thì cũng chẳng thay đổi được gì cả.

“Vô ích thôi. So với lúc trước, bây giờ ngài có gì khác? Ngài nghĩ mình đang có trong tay sức mạnh đủ để đánh bại một kẻ như Ira Takuto sao?”

“Có các cô ở đây!”

Fenneb thoáng nghĩ, ‘Lần trước cũng có chúng tôi đấy thôi’.

Nhưng rồi cô lại thấy chẳng buồn phản bác nữa. 

Gã này đang nói theo cảm tính, có lý lẽ gì cũng không lọt vào đầu đâu.

Thật lòng mà nói, Fenneb chỉ muốn hắn ta mau chóng rời đi.

Tuy cách hắn bày tỏ cảm xúc có chút đáng cảm thông, nhưng chỉ nhiêu đó thì chẳng đủ để xoay chuyển được một thế giới khắc nghiệt như thế này chứ đừng nói đến Ira Takuto.

Lỡ như nghe theo hắn rồi để tình hình tệ hơn nữa thì đúng là “gậy ông đập lưng ông”.

Nhưng Keiji chẳng buồn để tâm đến tâm trạng của Fenneh, hắn vẫn tiếp tục cố gắng thuyết phục.

“Ta là một thằng ngốc, ngốc đến mức đáng khinh. Chính sự ngu ngốc, tự phụ của ta đã gây ra tất cả. Ta nghĩ rằng chỉ cần có sức mạnh ấy là có thể làm được mọi chuyện, không cần ai cả... Cái ngạo mạn đó mới là thứ kéo tất cả chúng ta xuống đáy.”

Suốt chặng đường đến đây, Keiji đã liên tục suy nghĩ: 

Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Không phải vì hắn không hài lòng với hoàn cảnh hiện tại, mà là: 

Tại sao hắn lại thua?

Tại sao những người từng đi theo hắn đều chuốc lấy bất hạnh?

Tàn dư đã nhiều lần cười nhạo khi thấy hắn ôm đầu suy tư đến tận đêm khuya, nhưng thực ra, câu trả lời chẳng khó tìm.

Vấn đề nằm ở chính con người hắn, một kẻ mang theo sự ỷ lại, cái gọi là “tính dựa dẫm” ngầm trong tiềm thức.

“Trước giờ cũng vậy thôi. Thắng được ván bạc nào là phổng mũi, lơ là ngay giữa chừng. Chưa thắng đã tự tin khoe khoang, rồi lao đầu vào mấy cuộc chơi không có cửa thắng chỉ để thể hiện bản thân. Ta cứ tưởng mình có thể thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là thằng ngốc ngày xưa.”

Con người ta không dễ gì thay đổi.

Kể cả có tưởng mình đã đổi khác, thì thường cũng chỉ là tạm thời, hoặc đơn giản là tự lừa mình mà thôi.

Keiji đã thừa nhận sự yếu đuối của chính mình.

Và hắn cũng đã nghĩ đến cách để vượt qua nó.

Trước tiên là phải trả món nợ cũ.

Phải cúi đầu xin lỗi vì trận chiến thất bại ngày đó, xin được tha thứ một cách chân thành.

“Vì vậy, ta cần những người có thể ngăn ta lại mỗi khi ta trượt dốc. Cần những đồng đội có thể đấm thẳng vào mặt ta nếu ta đi lệch đường. Ta không thể làm được một mình. Chính vì tưởng mình là mạnh nhất, tưởng mình làm được tất cả, nên ta mới ngông cuồng, tự tung tự tác, để rồi rơi vào thảm cảnh này. Lẽ ra ta nên lắng nghe nhiều hơn. Nên lắng nghe các cô và Erakino. Rõ ràng là ba người luôn ở bên cạnh, vậy mà…”

Thật vậy, khi ấy Keiji luôn đứng tách biệt một bước.

Mọi quyết định đều do Soarina, Fenneh và Erakino đưa ra.

Keiji thì cứ nửa nghe nửa không, còn phần đàm phán với Game Master cũng do Erakino lo liệu, nên hai thánh nữ chẳng quan tâm nhiều.

Giờ đây, hắn muốn thay đổi điều đó.

Muốn tham gia thật sự.

Và hắn tin rằng trong đó có một cơ hội để chiến thắng.

“Lần này ta sẽ không để vụt mất nữa. Ta sẽ dựa vào tất cả sức mạnh của các cô để giành lại những gì đã mất. Ta sẽ chăm chú lắng nghe. Không hiểu gì sẽ hỏi. Gặp chuyện nguy sẽ nói thẳng. Không cần sĩ diện nữa! Ta là kẻ yếu nhất trong nhóm, cũng là kẻ kém đầu óc nhất!”

Một lời thú nhận đầy xấu hổ.

Thế nhưng không ai bật cười.

Soarina, Fenneh và cả Tàn dư đều im lặng lắng nghe, đón nhận lời xin lỗi và quyết tâm của một người đàn ông.

“Vì vậy… làm ơn giúp ta! Xin các cô đấy, ta cầu xin luôn đó!!”

Bốp!

Thêm một cú cúi đầu dập mạnh trán xuống sàn.

“Soarina! Fenneh! Muốn lấy lại tất cả, ta cần có hai người!!”

Hắn hét to, như thể dốc cạn mọi điều có thể nói ra.

……Một lúc sau, người lên tiếng đầu tiên lại là Soarina từ nãy giờ cứ dõi theo Keiji với vẻ lo lắng.

“Ngài có thể… hứa rằng sẽ cứu Erakino không? Ngài thề rằng sẽ giành lại mọi thứ chứ?”

“Ừ! Ta thề với cô! Ta thề với chính mình! Ta thề với cả Erakino! Ta sẽ không trốn chạy nữa! Ta sẽ dốc toàn lực suy nghĩ và hành động! Ta sẽ chiến đấu hết mình! Chỉ cần có các cô giúp đỡ, ta sẽ thắng mọi kẻ địch!”

…Có gì đó không ổn.

Fenneh bắt đầu cảm thấy nguy cơ từ diễn biến này.

Cô vội đọc tâm trí của Keiji, mong tìm ra chút đen tối để khiến Soarina tỉnh táo lại.

Nhưng khi nhìn thấy bên trong hắn, cô sửng sốt.

“Thật không thể tin nổi… Hắn nói thật đấy. Toàn bộ lời nói lúc nãy, hắn hoàn toàn nghiêm túc.”

Đó là tâm ý không hề giả tạo của Kuhara Keiji.

Hắn thật lòng xin lỗi.

Thật lòng nhận sai.

Và trên hết… điều khiến Fenneh bất ngờ nhất chính là việc hắn thực sự tin rằng chỉ cần có hai thánh nữ sát cánh, thì chiến thắng là hoàn toàn có thể.

“Fenneh-sama… Em… em muốn tin ngài ấy thêm một lần nữa.”

Soarina rụt rè nói, đôi mắt ánh lên chút hy vọng.

“Thật hết biết. Em quên lời mình vừa nói xong rồi sao? Đây là ví dụ điển hình của kiểu đàn ông tệ hại đó. Tin vào rồi sẽ đau đấy.”

Fenneh ôm đầu bất lực.

Không hiểu sao lại thành ra như vậy.

Rõ ràng đáng lẽ cô phải ngăn lại ngay từ đầu.

Nhưng giờ thì muộn rồi.

Sự thật là Soarina đã nghiêm túc.

“Nhưng… nhưng em nghĩ ngài ấy không phải loại người như vậy đâu. Dù sao thì cũng là Master của Erakino mà. Nếu chúng ta cùng hợp sức thì…”

“Thật là hết thuốc chữa…”

Fenneh buông một tiếng thở dài, ngao ngán đến mức muốn vứt luôn lý trí sang một bên.

Những người này đúng là chẳng thể dạy dỗ được nữa.

Cô linh cảm điều tồi tệ đang đến gần.

Không hẳn là bi kịch, mà là… cảm giác bình yên đang ngày càng rời xa, còn phiền phức thì bắt đầu kéo tới.

“Fenneh… c-cô nghĩ sao? Có… hợp tác với bọn ta được không? Chỉ cần cậu gật đầu thôi là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy… cảm động luôn ấy…”

“Không.”

“Fenneeeeh~~~…”

Giọng Keiji cất lên đầy tội nghiệp.

Khi thấy lời nói chẳng có tác dụng thì hắn lại chuyển sang chiến thuật mè nheo.

Chắc chắn là hắn sẽ lỳ tới cùng.

Thêm vào đó, Soarina cũng bắt đầu đứng về phía hắn.

Cô cứ lén nhìn qua lại giữa Fenneh và Kuhara, rõ ràng đang tìm thời cơ chen lời vào.

Fenneh thở ra một tiếng dài như trút hơi thở cuối cùng.

“Không muốn đâu… Nhưng nếu mặc kệ để ngài nằm lăn lóc chết ở đây thì lương tâm tôi cũng cắn rứt. Thôi được rồi, tôi sẽ trông chừng ngài vậy. Dù nhìn ngoài thì dễ thương đấy, mà thật ra lại là người lớn phiền phức cực độ… Đúng là đời tôi toàn vớ phải việc rắc rối.”

Giọng nói nghe như than thở, như buông xuôi, nhưng không hiểu sao lại không hề có cảm giác khó chịu.

Chỉ là… Fenneh đã hoàn toàn buông tay với cuộc đời này rồi.

“Cảm ơn cô, Fenneh!! Ta sẽ làm cô hạnh phúc! Cả hai người! Ta sẽ khiến cả hai được hạnh phúc, nhất định đấy!”

“V-vâng… mong ngài giúp đỡ…”

“Trời đất… hai người thật sự nghiêm túc đấy hả…”

"Gọi ta là Keiji thôi được rồi. Ta không còn là Game Master nữa. Chỉ là một con người ngu ngốc... nhưng đã quyết tâm đến cùng. Ta là Kuhara Keiji!」

"Vâng, Keiji-san!"

Người vừa mới bảo là đã biết thế nào là "ngông cuồng tự mãn" chỉ vài phút trước, giờ lại hùng hồn như thể thắng cả thiên hạ.

Không ai khác chính là Kuhara Keiji.

Có vẻ như cậu ta chẳng tiến bộ được tí nào.

Fenneh lại thở dài.

Xem ra việc dạy dỗ và uốn nắn cái tính cách phiền phức kia sẽ lại rơi vào tay cô.

Soarina thì đang chìm đắm trong giấc mộng ngọt ngào bị lừa bởi một gã trai hư điển hình, còn cô bé lạ lùng tên Tàn dư kia thì dường như hài lòng với việc mọi chuyện diễn ra đúng như ý, cứ vui vẻ ngồi đó nhìn cả bọn như đang xem kịch.

Keiji nhanh chóng đứng bật dậy, cao giọng nói đầy tự tin về việc Soarina và Fenneh là những đồng đội không thể thay thế, là những người tuyệt vời tràn đầy khả năng và tiềm năng, là những người vô cùng quan trọng với cậu.

Nhìn gương mặt ửng hồng của Soarina vì ngại ngùng khi nghe những lời ngợi khen, Fenneh cố tình buông lời mỉa mai:

"Keiji, tôi nghĩ ngài hợp làm tay sát gái hơn là làm Game Master đấy."

"Cảm ơn cô, Soarina. Cảm ơn cô, Fenne. Và ở thiên đường kia, chắc chắn Erakino cũng đang dõi theo. Giờ thì nghe đây, Ira Takuto! Khi bọn ta đã hợp lực, chẳng có thứ gì có thể ngăn cản nổi nữa.Con đường chiến thắng đã hiện ra ngay trước mắt!"

"Trời ạ..."

Keiji chẳng thèm nghe ai nói gì nữa.

Cũng chẳng nhận ra Fenneh đã chịu gọi mình là Keiji coi như một sự công nhận.

Fenneh lại khẽ thở dài.

Nhưng lạ thay, cô không cảm thấy khó chịu.

"Việc đầu tiên có lẽ là dạy dỗ cái tính dễ bị phấn khích và tự mãn của cậu ta trước đã..."

"Uooooooh! Erakinooo! Chờ ta nhééééééé! Ta nhất định sẽ đến đón côôôôô!"

Keiji gào lên đầy khí thế.

Soarina thì mặt đỏ như trái cà chua, hò hét cổ vũ cho cậu.

Tàn dư khoanh tay, trông như một bà mẹ tự hào đang xem đứa con cưng tỏa sáng trên sân khấu, vừa gật đầu vừa suýt rơm rớm nước mắt.

Fenneh thì chỉ quay mặt ra cửa sổ, lẩm bẩm "ồn ào quá thể", lặng lẽ nhìn ra xa.

Thế là, những người từng được gọi là lực lượng TRPG năm xưa đã tụ họp một lần nữa.

Mang theo những quyết tâm mới, những lời hứa còn dang dở, và những cảm xúc không thể chôn vùi.

Với người dẫn đầu là một kẻ vừa ồn ào, vừa hay mơ mộng, vừa ngu ngốc nhưng cũng đầy chân thành:

Kuhara Keiji.

…Mà cũng chẳng được bao lâu.

Ngay sau đó, Keiji bị ông chủ tiệm bánh dưới nhà mắng cho một trận tơi bời vì quá ồn ào.

Từ hăng hái bốc lửa, cậu tụt mood còn nhanh hơn bánh mì hết giòn.

Rồi còn bị nhắc nhở, chê bai vì mấy ý tưởng sử dụng năng lực hay chiến lược chống lại Ira Takuto nghe cứ như bịa ra trong lúc mơ ngủ…

Nhưng câu chuyện của cậu.

Câu chuyện của họ…

Từ đây, một lần nữa bắt đầu.

=Thông báo hệ thống=============

Các đơn vị sau đã gia nhập đội hình của người chơi Kuhara Keiji:

Thánh nữ Hoa Táng Soarina

Nhan Phục Thánh nữ Fenneh Carmell

―――――――――――――――――――――