Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

47 1073

Vũ trụ thiên ma 3077

(Đang ra)

Vũ trụ thiên ma 3077

녹색여우

Thế nhưng họ đâu có biết, bên dưới trái đất kia, tồn tại một kẻ 2000 năm trước từng thống nhất thiên hạ, người đã trở thành bậc duy nhất sở hữu danh xưng người trên vạn người duy ngã độc tôn, kẻ đã tr

68 1419

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

119 1248

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

81 762

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

122 1154

Vol 7: Khi muôn vàn nguyện ước cùng hội tụ - Chương 163: Fenneh Carmell (2)

Kể xong mọi chuyện, Fenneh khẽ thở ra một hơi dài.

Đã một khoảng thời gian rất lâu trôi qua.

Soarina cũng mải mê lắng nghe, đến mức khi đổi tư thế để thư giãn, cô mới sực nhận ra mông mình đã tê rần vì ngồi quá lâu.

Xem ra câu chuyện vừa rồi dài hơn cô tưởng.

Ngoài trời lúc này đã nhuốm sắc đỏ, mặt trời sắp lặn, báo hiệu thời khắc các cửa tiệm bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị kết thúc một ngày.

“Chỉ là một câu chuyện tẻ nhạt thôi mà.”

Fennej khép lại lời kể bằng một câu như thế.

Soarina không biết nên đáp lại ra sao.

Phần đời sau khi trở thành Thánh nữ thì thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt.

Cũng giống như Soarina, rèn luyện thần học, xoa dịu nhân tâm, rồi nâng cao năng lực để chiến đấu với kẻ địch.

Có lẽ vì vậy mà Fenneh lược qua phần ấy.

Nhưng điều khiến Soarina đau lòng chính là, cũng giống như bản thân mình, cuộc đời Fenneh lại toàn là khổ đau và bi kịch.

“Chỉ là một cô gái ngông cuồng, tưởng như mình đã chạm được tới thiên đường rồi đánh mất tất cả. Không, có lẽ ngay từ đầu ta vốn chẳng có gì. Chỉ là một ảo ảnh, một vỏ bọc đẹp đẽ được dệt nên từ vẻ ngoài.”

Giá mà mình có thể nói ra một câu rằng không phải như thế thì hay biết mấy.

Cô hiểu nỗi đau ấy.

Vì bản thân Soarina cũng từng… tự tay sát hại những người mà mình yêu thương.

Dù cách thể hiện có khác nhau, thì cả hai cũng chỉ là những người phụ nữ từng mong được hạnh phúc, chỉ thế thôi.

Nhưng ngay cả điều giản dị ấy, họ cũng không thể chạm đến.

Soarina hiểu rõ nỗi tuyệt vọng đó sâu sắc đến mức nào.

Không đợi Soarina nói gì, Fenneh lại tiếp tục độc thoại.

Chẳng còn là một lời kể để chia sẻ nữa.

Giờ đây, đó là những dòng tâm sự nghẹn ngào, như thể cô chỉ muốn tuôn ra hết nỗi đau chất chứa trong lòng.

“Nhưng mà… dù thế nào đi nữa, như thế này thì thật quá đáng. Nếu đây là một hình phạt, thì chẳng lẽ không còn cách nào nhẹ nhàng hơn sao? Ta đã làm điều gì xấu đến mức phải bị trừng phạt như thế này à?”

Cô vẫn tiếp tục.

“Vì thế, để lấy lại những gì mình đã mất, ta đã giao kèo với Erakino… Chính xác hơn là với chủ nhân của cô ấy, Game Master.”

Soarina đã từng nghe loáng thoáng về chuyện này.

Mục tiêu của Game Master là giành chiến thắng trong cuộc chơi diễn ra tại thế giới này.

Mục tiêu của Soarina là dựng nên một quốc gia mới, một Thần quốc chân chính.

Còn Fenneh là giành lại những gì đã mất.

Cô chưa từng nghe chính miệng Fenneh nói ra, nhưng Erakino từng bóng gió rằng Fenneh muốn khôi phục tuổi xuân của mình.

“Thật ra ta cũng không cần lấy lại mọi thứ. Chỉ cần cải thiện một chút thôi cũng được. Và hắn… hắn có đủ khả năng để làm điều đó. Hắn đã hứa rằng sau khi mọi chuyện kết thúc, sẽ trao cho ta một cuộc đời bình thường. Hắn… đã hứa như vậy…”

Đúng là nếu xét theo khả năng của GM thì điều đó hoàn toàn nằm trong tầm tay.

Trước đây, vì không hiểu hoàn cảnh của Fenneh, Soarina đã từng cho đó là một mong muốn ích kỷ.

Giờ nghĩ lại, cô thấy mình thật thiển cận.

Nhưng khi ấy, bản thân cô cũng đã quá đỗi mỏi mệt, chẳng còn sức quan tâm đến nỗi khổ của người khác nữa.

Và có lẽ, Fenneh đã phải chịu đựng suốt bao năm cũng từng như vậy.

Fenneh bị Thần phản bội.

Còn cô thì vẫn tin tưởng vào Thần.

Không biết Fenneh nhìn mình ra sao.

Dù thế nào thì, kết quả vẫn là những gì họ đang thấy.

Vì lý tưởng, họ đã đánh đổi quá nhiều.

Soarina cắn mạnh vào môi, xấu hổ vì sự ngây thơ của mình.

Cô nhận ra bản thân, và cả những người đồng hành, đã quá chủ quan.

Ngay cả Game Master sở hữu quyền năng khủng khiếp đến mức tưởng chừng không ai có thể chống lại cũng đã thất bại một cách chóng vánh.

Kể từ hôm đó, cô chưa từng gặp lại hắn.

Mọi người đã tản mát khắp nơi.

Cô chỉ còn biết chạy trốn không ngừng cho đến khi đến được nơi này.

Đột nhiên, cô thấy nhớ hắn.

Tên hắn là gì nhỉ…

Vì đã quá quen gọi là GM nên cô chẳng còn nhớ rõ.

Nhưng dù vẻ ngoài có lạnh lùng, cẩn trọng đến đâu, cô vẫn nhớ rõ rằng… trong hắn vẫn còn một phần rất đỗi chân thành.

Thế nhưng giờ tất cả đã chấm dứt.

“Rốt cuộc thì, đàn ông cũng chỉ như thế thôi. Ai rồi cũng bỏ ta mà đi. Cho dù có đưa ra bao nhiêu lý do to tát, hay biện minh đủ điều, thì cuối cùng cũng chỉ vì không muốn dây dưa với một mụ già phiền toái mà thôi.”

Soarina hiểu, cô đang nhắc đến Game Master.

“Đàn ông… vốn là như thế đấy.”

Có lẽ hắn chính là người đàn ông cuối cùng mà cô đặt kỳ vọng.

Cô đã tin rằng hắn sẽ cứu mình.

Tin rằng hắn sẽ kéo cô ra khỏi nỗi đau này.

Nhưng thực tế lại chứng minh điều ngược lại.

Mọi hy vọng cuối cùng cũng bị nghiền nát.

Giờ đây, trong tay họ chỉ còn lại đoạn kết.

“Em cũng nên cẩn thận đấy, Soarina. Giờ em sẽ phải sống một cuộc đời bình thường. Không còn ai bảo vệ cô gái thôn quê được nuông chiều lớn lên trong lồng kính đâu.”

Câu chuyện đột ngột chuyển hướng.

Giọng điệu nửa đùa nửa thật, như thể đang trêu chọc Soarina, nhưng thực ra là sự lo lắng chân thành.

Soarina bỗng nhận ra, từ khi trở thành Thánh nữ đến nay, cô hầu như chẳng biết gì về thế giới ngoài kia.

“Con bé chưa từng yêu ai như em thì dễ bị đàn ông xấu lừa lắm.”

Fenneh khúc khích cười, lần này đúng là cố tình trêu thật.

Soarina không khỏi phồng má vì tức.

Cô biết mình chẳng có kinh nghiệm gì thật, nhưng cũng không cần phải cười đến vậy chứ?

Cô phản pháo, hơi gắt một chút.

“Không… không hẳn là em không có kinh nghiệm yêu đương! Em vẫn thường chào hỏi bác thợ làm bánh ở tiệm bên kia đường đấy chứ!”

“…Em nói thế thì ta chịu rồi.”

Fenneh thoáng lo sợ điều tồi tệ nhất, liền vận dụng khả năng đọc tâm mà cô thường không muốn dùng đến để xác nhận ý định thật sự trong đầu Soarina.

Và rồi, khi biết "kinh nghiệm yêu đương" trong đầu cô gái này đơn giản chỉ là nói chuyện với một người đàn ông… cô mới thở phào nhẹ nhõm, rồi buông ra câu đó.

Trong khi Fenneh vừa kinh hãi vừa nhẹ nhõm thì bản thân Soarina vẫn ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Cô nghiêng đầu, trông vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Phải dạy dỗ nghiêm túc con bé này ở một thời điểm nào đó thôi, Fenneh thầm nhủ.

Một người từng trải như mình chịu đựng đã quá đủ rồi.

Ít nhất, con bé này không được bước vào vết xe đổ đó.

Tạm gác chuyện lan man lại, Fenneh trở lại chủ đề chính.

“Thôi, than vãn với em cũng chẳng ích gì… Cứ quên đi. Chỉ là lời cay đắng của một người đàn bà khốn khổ đã bị phản bội quá nhiều lần thôi.”

Thế nhưng, lời than thở buột miệng ấy lại khiến Soarina chú ý.

“…Ngài có oán trách hắn không?”

Ngay sau khi hỏi, Soarina lập tức thấy hối hận.

Chỉ vì vô thức nghe thấy từ “phản bội” mà buột miệng hỏi ra, nhưng rõ ràng đây không phải câu nên hỏi lúc này.

Là một câu hỏi có thể làm tổn thương người khác.

Dù câu trả lời là gì đi nữa, thì lúc này, điều cần thiết không phải là mổ xẻ nỗi đau… mà là ở bên cạnh cô ấy, lặng lẽ sẻ chia.

Lẽ ra không nên hỏi điều đó mới đúng.

“Không. Ta không oán. Dù gì thì ta cũng cảm nhận được… hắn không hề có ác ý. Nhưng mà… ta nghĩ, giá như cả hai chúng ta đều có thể làm khác đi một chút.”

Tuy nhiên, Fenneh không phải là người chỉ dựa vào sức mạnh để có được địa vị Thánh nữ.

Trước câu hỏi vô tâm của Soarina, cô không hề giận, chỉ mỉm cười dịu dàng.

Nhưng chính những lời nói chất chứa nỗi buồn, thốt ra bằng giọng nói tuyệt đẹp ấy lại như gai nhọn đâm vào tim Soarina.

“Em cũng vậy mà, phải không?”

“… Có lẽ đúng là vậy thật.”

“Nhưng đáng tiếc thay, mọi thứ đều đã kết thúc rồi. Câu chuyện của ta và em. ――May mắn là quyền năng của Thánh nữ vẫn còn. Chỉ cần biết cách tránh gây chú ý, hai người phụ nữ như chúng ta có thể sống âm thầm lặng lẽ cả đời cũng không khó.”

“Phải… có lẽ là vậy thật…”

Soarina cũng gật đầu đồng tình với Fenneh.

Giờ thì còn có thể làm gì được nữa?

Nghe lời Fenneh, buông bỏ tất cả và chạy trốn có lẽ là lựa chọn nhẹ nhàng nhất.

Vứt bỏ tội lỗi, những người bạn đã mất.

Vứt bỏ cả ước mơ lẫn khát vọng.

Chấp nhận một cuộc sống bình yên, lặng lẽ.

Mọi thứ… đã kết thúc rồi.

Câu chuyện của họ đã đi đến hồi kết.

Căn nhà xập xệ này, với ánh nắng cuối ngày le lói chiếu vào, chính là chương cuối.

Chính nơi này là trang sách cuối cùng.

――Thánh nữ Soarina và Thánh nữ Fenneh đã vỡ mộng trước khi kịp chạm tay vào ước mơ.

Rồi lặng lẽ biến mất nơi nào đó, chẳng để lại dấu vết trong lịch sử.

Hết rồi.

Giờ chỉ còn phần kết thúc.

Dù thế giới có sụp đổ hay tiếp tục tồn tại, thì với những người đã bị loại khỏi vũ đài như họ… tất cả đều chẳng còn liên quan.

Như thế cũng được.

Thật sự mệt mỏi quá rồi.

Mệt đến không thể chịu nổi.

Soarina nghĩ thế, và khi vừa chấp nhận điều đó thì cơn mệt mỏi dường như ập đến gấp đôi.

Chắc Fenneh cũng thế.

Cả hai đều mệt mỏi quá rồi.

“Thôi, nói chuyện mãi mà đã muộn thế này rồi. Chuẩn bị cơm tối thôi nào. Gần đây ta cũng khoẻ hơn rồi, để ta phụ một tay. Fufuh, không còn phải cầu nguyện với Thần nữa nên nấu nướng cũng thoải mái hơn nhiều.”

Như thể cố gắng xua đi nỗi buồn trong lòng, Fenneh bật cười nhẹ.

Trước nụ cười gượng ấy, Soarina cũng cố gắng nặn ra một nụ cười để đáp lại.

Liệu mình có cười trông tự nhiên không nhỉ?

Mình… liệu cả hai có đang cười thật lòng không?

Nhưng có lẽ giờ không còn quan trọng nữa.

Bởi vì câu chuyện của họ đã khép lại, và những ngày sắp tới sẽ chỉ là chuỗi ngày tĩnh lặng, đơn điệu lặp đi lặp lại mà thôi.

Ánh sáng le lói từ khung cửa sổ và cảnh người người sinh sống nơi phố xá phía xa… là chút màu sắc cuối cùng còn sót lại.

Và rồi, chỉ còn những hồi ức thỉnh thoảng vang vọng trong tâm trí họ mà thôi.

Nên… chẳng cần phải bận tâm gì thêm nữa.

Nhưng ngay lúc ấy.

"TA VÀO ĐÂYYYYY!!!!!!”

Một tiếng hét chát chúa vang lên từ phía cửa chính.

Soarina và Fenneb đồng loạt giật bắn người, cũng chẳng ai có thể trách họ được.

Tiếng la ấy vừa bất ngờ, vừa trơ trẽn, vừa… trắng trợn.

“Soarina!! Fenneh!! Mở cửa ra điiiiiii!!!”

Rõ ràng, ai đó đang gọi đúng tên họ.

Không thể nhầm lẫn hay nhầm người.

Không nhiều kẻ có thể làm hại hai Thánh nữ.

Nhất là ở thành phố Ironhenge này, việc gặp được họ đã là một kỳ tích.

Vì vậy, lý trí thì biết không cần phải sợ…

…Nhưng hai người họ vẫn run rẩy như thường.

Cảm xúc hiện tại không khác gì cảm giác khi bị một tên biến thái rình rập.

“LÀ TA ĐÂY MÀÀÀÀÀÀÀÀÀ!!!!!!!!”

…Ai vậy!?

Họ nhìn nhau dò hỏi bằng ánh mắt, nhưng câu trả lời chỉ là sự hoang mang ngập tràn trên cả hai gương mặt.

Trong khi ấy, tiếng đập cửa mỗi lúc một dồn dập, người bên ngoài chẳng hề do dự mà cứ liên tục gọi tên họ.

Hắn đến đây để làm gì?

Mà thật ra, hắn là ai!?

Không ai trả lời.

――Chỉ có tiếng lật trang sách soạt... vang vọng từ một nơi nào đó.

Chuyện gì đó… sắp bắt đầu trở lại.