Cái thời điểm mà Takuto bị nhấn chìm trong vô số cuộc thương lượng và chiến trận, buộc phải hành động với sự quả quyết chẳng ai ngờ ở một kẻ từng mắc chứng “ngại giao tiếp” đến bệnh.
Ấy cũng là lúc liên minh với Sutherland vừa được thiết lập thành công.
Nếu xét đến tình hình hiện tại cũng như tương lai của Mynoghra, thì có lẽ chỉ có một nơi duy nhất có thể gọi là “bình yên”.
Thành phố Seldoche.
Một thành phố nằm trên chính đại lục chính thống, từng thuộc quyền kiểm soát của Thần quang quốc Renea, và giờ đây là tiền tuyến đối mặt với Liên minh chính thống.
Trong một căn phòng làm việc nơi đó, Claire Imleis, cựu Thẩm vấn Dị đoan của Qualia vừa liếc qua chồng tài liệu mỏng bất thường đến mức chắc hẳn Takuto mà thấy thì sẽ ganh tị dữ dội, vừa chăm chú đọc bản báo cáo trước mặt.
“Ra là vậy. Đúng là đức vua có khác… đến mức này thì ngoài sức tưởng tượng rồi.”
“Là chuyện gì vậy~?”
Tiếng nói vang lên.
Bên cạnh cô là Mearia Elfur, tay ôm thêm một chồng tài liệu mới.
Một trong hai chị em song sinh đang phụ trách quản lý Seldoche, và cũng là người giữ trọng trách điều hành thành phố trên thực tế.
Hiện tại, việc điều hành được phân bổ cho ba người.
Claire giám sát tổng thể, còn hai cô gái song sinh dưới sự chỉ dẫn của cô, vận hành thành phố theo cách riêng của mình.
Dưới hệ thống ba người cộng thêm một số tín đồ giáo phái Ira đóng vai trò văn quan, cộng đồng quản lý chuyển tiếp một cách khá nhẹ nhàng từ thời Renea sang chính quyền mới.
Vì thế mà không khí ở Seldoche có phần nhẹ nhàng hơn so với thủ đô Đại Chú Giới.
Ngược lại, nơi đây dường như cũng mang một chút “xa cách” với vùng Hắc đại lục.
Trên thực tế, vì thành phố vận hành trơn tru nên Takuto cũng để mặc mọi thứ diễn ra mà không can thiệp nhiều.
Tuy nhiên, việc các báo cáo tình hình vẫn được gửi đều đặn cũng cho thấy bọn họ chưa hề bị quên lãng.
Claire cẩn thận gấp tài liệu lại, cất vào hộc bàn, rồi vừa nhận chồng giấy tờ từ Mearia vừa trả lời câu hỏi khi nãy:
“Là về đàm phán với Sutherland. Có vẻ việc ký kết liên minh đã suôn sẻ. Như vậy, liên minh giữa các quốc gia Hắc đại lục đang tiến triển thuận lợi.”
“Ồ—! Vậy là tin tốt rồi ha~!”
Nụ cười vô tư từ Mearia khiến đến cả gương mặt cứng đờ của Claire cũng phải dịu lại đôi chút.
Khoảng thời gian họ quen nhau vẫn chưa dài, nhưng việc cả ba đều từng mất đi người thân yêu là điểm chung kéo họ lại gần nhau.
Thêm nữa, nhờ thường xuyên làm việc cùng nhau nên tình cảm chị em ấy càng thêm bền chặt theo thời gian.
Thẳng thắn góp ý, hỗ trợ nhau khi cần, những điều tưởng nhỏ nhặt ấy lại đang mang đến hiệu quả tích cực rõ rệt cho bộ máy hành chính ở Seldoche.
Thậm chí nếu chỉ xét riêng mảng điều hành thành phố, họ hoàn toàn xứng đáng nhận đánh giá “xuất sắc vượt chuẩn”.
Thế nhưng, chuyện quản lý chỉ là một phần nhỏ trong sứ mệnh của họ.
Cả ba đều có một mục tiêu khác, quan trọng hơn nhiều và việc điều hành này chỉ là nhiệm vụ được đức vua giao trong khi chờ đợi thời điểm thích hợp.
Cả ba đều hiểu điều đó.
Và chính vì kết quả tiến triển quá chậm, họ càng thêm sốt ruột.
“Bên phía đức vua thì vẫn ổn chứ? Bọn em chưa đạt được thành quả gì nên cũng khó báo cáo quá...”
Lúc nhận ra, Caria đã bước vào phòng.
Trên tay cô là một cái khay mang theo vài tách trà và bánh ngọt chắc là chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho mọi người nghỉ giải lao.
Dù chính cô cũng đang mang tâm trạng khó xử, nhưng Claire vẫn nhẹ giọng động viên:
“Việc rèn luyện cơ bản là rất quan trọng. Thực lực của hai em đã được cải thiện rõ rệt. Về phần các 《Kỵ binh giáo phái Ira》 cũng đang trong giai đoạn tái huấn luyện. Nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ kịp hạn.”
Bên cạnh việc điều hành, nhiệm vụ mà đức vua giao cho ba người là củng cố lực lượng quân sự, bao gồm cả bản thân họ.
Việc huấn luyện như thế nào, theo hướng nào… đều được trao toàn quyền cho họ, nhưng chính sự tự do ấy lại khiến họ cảm thấy áp lực.
Đặc biệt là Claire đang mong chờ thời cơ để giải cứu Thánh nữ Nhật ký, Retrein thì không thể nào ngồi yên.
Nếu xét đến khả năng của Retrein, họ cần hành động càng sớm càng tốt.
Dù đức vua đã tuyên bố sẽ chịu trách nhiệm cứu cô ấy, nhưng Claire không chấp nhận chuyện chỉ biết ngồi đợi rồi giao phó tất cả.
“Có tin tức gì về thánh nữ đó không~?”
Mearia hỏi.
Claire khẽ lắc đầu.
Không tiến triển gì trong việc điều tra vấn đề quan trọng nhất, điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng bất lực.
“Không… Chỉ là… Dù vẫn luôn nghĩ về cô ấy, nhưng cuối cùng tôi chẳng hiểu gì cả. Đó là điều tôi mới nhận ra.”
Thành phố Seldoche từng thuộc quyền kiểm soát của Thánh vương quốc Qualia, dưới trướng Renea.
Nếu những công trình cũ vẫn còn sót lại, biết đâu trong đó có tài liệu liên quan đến Thánh nữ Nhật ký.
Với chút hy vọng mong manh ấy, cô đã dành mọi thời gian rảnh để lục tung cả thành phố lên.
Từ kho lưu trữ trong giáo hội làng, đến phòng làm việc của các nhân vật quyền thế…
Tuy nhiên, dù có phát hiện được một số thông tin có ích cho Mynoghra và thành phố, nhưng tuyệt nhiên không tìm được bất cứ tư liệu nào liên quan đến Retrein.
Claire đã không kỳ vọng quá nhiều ngay từ đầu, nhưng dù vậy, cô vẫn thấy buồn là chuyện không tránh khỏi.
Nỗi bất an ngày càng lớn trong lòng, cô khẽ thở dài nói:
“Việc liên tục dùng phép màu xóa đi ‘cái giá phải trả’ chắc chắn sẽ gây hậu quả nghiêm trọng cho em ấy. Tôi thật sự lo lắng. Phải hành động sớm… nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.”
“Rồi thời khắc cũng sẽ đến mà~”
“Đúng vậy. Nhất định thời cơ sẽ đến. Chúng ta phải kiên nhẫn.”
Giờ là lúc cần nhẫn nại.
Cặp song sinh hiểu điều đó.
Claire cũng bắt đầu chấp nhận.
Thời khắc quan trọng chắc chắn sẽ tới.
Để không bỏ lỡ nó, giờ đây họ chỉ có thể nhẫn nhịn và mài giũa nanh vuốt.
“Nerim… Em đang ở đâu vậy...”
Lời thì thầm ấy chỉ tan vào hư không.
◇◇◇
Thánh vương quốc Qualia.
Nhà tù dưới tầng hầm của Giáo hội khu thứ tư tại Thánh đô.
Một cơ sở giam giữ tuyệt mật, nơi dùng để nhốt những kẻ phạm tội nặng hoặc nguy hiểm về chính trị.
Bên trong căn phòng đá ẩm thấp chỉ có ánh lửa leo lét từ ngọn đuốc làm nguồn sáng.
Sau song sắt dày nặng, tưởng như chẳng dành cho con người, là một thiếu nữ.
Thánh nữ Nhật ký, Retrein Nerim Quartz.
Đôi mắt bị che lại, ngồi ngay ngắn trên ghế ở chính giữa, cô bé ấy toát ra một cảm giác hoàn toàn bất thường.
Nếu là tù nhân thì phải có dấu vết của vết thương, bẩn thỉu hoặc mỏi mệt nhưng ở đây không có gì cả.
Cơ thể không chút thương tích, không chút mỏi mệt, không hề bị dơ bẩn.
Cứ như thể… cô mới chỉ vừa được đưa vào đây.
Ngoài song sắt, một vị Hồng y giáo chủ đang nhìn chăm chú vào cô bé bằng ánh mắt vừa giận dữ, vừa sợ hãi.
Đi cùng hắn là một tư tế nắm giữ bí mật không thể phản bội, đóng vai trò tay sai trung thành.
“…Đây là kết cục của một Thánh nữ từng được tôn sùng sao…”
Lời lẩm bẩm bật ra khỏi miệng khiến vị tư tế nhíu mày.
Không chỉ vì nội dung mà còn bởi chính sự tồn tại của âm thanh ấy là điều nguy hiểm.
Tuy nhiên, vì thân phận chênh lệch quá lớn, ông không dám ngăn cản.
May mắn là âm lượng vẫn nhỏ vừa đủ để bỏ qua.
"Thánh nữ Hiển Thần rốt cuộc đang mưu tính điều gì?”
Nhưng lời tiếp theo thì… không thể làm ngơ được.
Giọng hắn vang quá to.
Hoảng hốt, vị tư tế túm lấy tay áo cấp trên, vội đưa ngón tay đặt lên môi ra hiệu giữ im lặng.
Thế nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
"Hi…hiih!"
Một tiếng hét thất thanh vang lên.
Không rõ là của ai trong hai người đàn ông.
Thánh nữ Retrein bị cho là đã đánh mất toàn bộ ký ức, mất hết mọi nhận thức bất ngờ quay đầu về phía họ.
Retrein Nerim Quartz, Thánh nữ Nhật Ký, đã dâng ký ức của mình cho Thần để đổi lấy một sức mạnh tuyệt đối.
Cái giá của điều đó là cô liên tục đánh mất ký ức, và nếu không có cuốn nhật ký nơi ghi chép lại những kỷ niệm, cô sẽ chẳng thể xác định nổi bản thân là ai.
Hiện tại, cuốn nhật ký ấy đã bị phong tỏa nghiêm ngặt.
Theo lẽ thường, cô đáng ra phải ở trong trạng thái vô hồn, không có bất kỳ phản ứng nào với thế giới bên ngoài.
Thế nhưng, cô cất giọng ngọt ngào, cất tiếng hỏi:
“Có ai ở đó không? Mình nghe thấy tiếng ai đó mà… trả lời mình đi. Mình… cô đơn quá…”
Cô cất lời giữa khoảng không vô định, không rõ là có nhận thức được có người trước mặt hay không.
“Tại sao… mình lại ở đây? Nơi này tối quá… tối lắm… chẳng ai nói cho mình biết gì cả…”
Vẻ ngoài của cô trông thật tội nghiệp.
Ngay cả vị Hồng y, vốn đã vùi sâu lương tâm mình, cũng suýt buột miệng cất tiếng an ủi.
“Im lặng… ngài tuyệt đối không được đáp lại. Nếu để 'nó' nhận ra…”
Nhờ lời nhắc khẽ của vị tư tế đứng bên cạnh, ông ta kịp dừng lại.
Không được để bị đánh lừa bởi giọng nói đó.
Vị Hồng y nhớ lại cái giá khủng khiếp mà họ đã phải trả để bắt giữ được cô gái này, có những người liên tục rơi vào trạng thái mất trí và rối loạn nhận thức.
“Ơ… có ai đó không? Làm ơn… nói cho mình biết đi…”
Rồi cô lại rơi vào vòng lặp.
Mất trí… rồi bắt đầu lại từ đầu.
“Có ai thấy cuốn sách của mình không? Nó rất quan trọng…nếu có nó, mình chắc chắn sẽ nhớ lại tất cả…”
Người ta chỉ có thể đứng yên và quan sát.
Không, giờ đây đã không còn là “dõi theo” nữa… mà là “theo dõi”.
Bởi vì Thánh nữ Retrein giờ đây đã trở thành một thực thể nguy hiểm bậc nhất đối với Thánh vương quốc Qualia.
Và rồi, sự biến đổi đáng sợ lại đến…
“AAAAAAAAH! SÁCH! CUỐN SÁCH CỦA MÌNH! NẾU KHÔNG CÓ NÓ THÌ… MÌNH… MÌNH SẼ BIẾN MẤT MẤT!”
Retrein đột nhiên gào thét như phát điên, gào tên cuốn sách.
“MÌNH SẼ TAN BIẾN MẤT! LÀM ƠN, LÀM ƠN! MAU ĐƯA NÓ CHO MÌNH! NÓ Ở ĐÂU!? NHANH LÊN! NHANH LÊN KHÔNG THÌ—AAAAAAH!!”
Tiếng gào thét vang lên đến mức tưởng chừng như cổ họng cô sắp rách toạc.
Hai kẻ đứng quan sát vừa là người canh gác, vừa là người đang sợ hãi chỉ biết ôm tai, cố không phát ra một tiếng động nào, chờ cơn điên loạn ấy lắng xuống.
“…Ơ? Mình đang ở đâu thế này?”
Rồi cô đột ngột lặng lại, trở về điểm khởi đầu.
Khuôn mặt vị Hồng y giờ đã hiện rõ sự tuyệt vọng, như thể ông ta không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa trong căn phòng đó.
Cô không ăn, không ngủ, không tiểu tiện.
Cô không làm bất cứ hành vi sinh lý nào của một con người.
Và mặc cho tất cả, Thánh nữ Retrein vẫn sống… cứ thế sống… phát điên, quên lãng, và thì thầm với hư không.
Bởi vì cô có phép màu của Thần.
Bởi vì cô được Thần yêu thương…
(Chuyện này mà gọi là phép màu sao? Đây thật sự là người được Thần ban phúc sao…?)
Tư tế thầm tự hỏi, nhưng không có ai trả lời.
“…Chúng ta đi thôi. Ở lại lâu hơn sẽ không hay đâu.”
Tư tế khẽ nhắc, nhưng vị Hồng y chỉ im lặng quay lưng lại với phòng giam.
Ông ta không thèm đáp.
Chỉ lặng lẽ bước về phía cánh cửa dẫn lên mặt đất.
Phía sau, giọng nói ấy vẫn cứ vang lên không ngừng.
Giọng nói của Thánh nữ Retrein đang không ngừng trò chuyện với hư vô.
Không biết có ai ở đó, nhưng vẫn cứ gọi.
Và chính điều đó mới là điều đáng sợ nhất.
Chắc hẳn, suốt cả ngày, không, suốt cả thời gian tồn tại, cô vẫn luôn như vậy…
Cả Hồng y lẫn tư tế, chẳng khác nào đang lặng lẽ lẻn ra khỏi một mê cung nơi một con quái thú khủng khiếp đang bị giam giữ.
Không dám phát ra một tiếng động nào, họ lặng lẽ rời đi.
Cuộc kiểm tra sinh tồn hàng ngày của Thánh nữ Retrein.
Vị Hồng y đã tự mình đòi đi cùng khi biết người phụ trách là vị tư tế mình từng nâng đỡ.
Và giờ đây, ông đang hối hận đến tận xương tủy vì quyết định ấy.
Ngay cả ông từng chứng kiến vô số tội ác nơi bóng tối cũng không thể chấp nhận nổi cảnh tượng vừa rồi.
“…Tới đây là an toàn rồi. Chắc không còn nghe thấy nữa đâu… chắc vậy.”
Lời của tư tế cuối cùng cũng giúp vị Hồng y thở hắt ra một hơi nặng nề.
Ông định mở lời mắng hay đặt câu hỏi gì đó, nhưng rồi lại thôi khi thấy khuôn mặt tái nhợt của người đi cùng.
Bọn họ giống nhau cả thôi.
Cả hai đều như vừa bị vắt cạn sinh lực.
Cảm giác như mình vừa già đi mấy năm vậy.
“Thứ như thế… thì biết dùng vào việc gì được chứ…”
Vị Hồng y lẩm bẩm, còn tư tế chỉ lặng lẽ lắc đầu với vẻ đau đớn.
Tình hình của Thánh quốc Qualia đang cực kỳ nguy ngập.
Thành El-Na đã rơi vào tay đám Succubus.
Ba vị Pháp vương cũng như Thánh nữ Hiển Thần đều đã lựa chọn liên minh với mụ phù thủy độc ác Vagia.
Và để chuẩn bị cho ngày tận thế đó, bọn họ vẫn tiếp tục giữ Retrein bên mình như một quân cờ, một vũ khí.
Qualia giờ đây đã không còn vinh quang như xưa.
Ai ai cũng sống trong sợ hãi, trong nghi kỵ.
Tựa như tiếng chân của diệt vong đang dần tiến lại gần hơn bao giờ hết.
“Lạy Thần… Chúng con… biết phải làm sao đây…”
Dù từng nhúng tay vào bao điều mờ ám, dù đã giữ bao bí mật không thể công khai, vị Hồng y ấy vẫn là một thánh chức giả.
Một con chiên ngoan đạo.
Kinh Thánh dạy rằng lời nguyện cầu sẽ luôn đến được với Thiên đường…
Nhưng… Thánh Thần Aros sẽ đối xử thế nào với lời cầu nguyện đó…
Thì chưa từng có ai biết được.
Chỉ có tiếng bước chân cận kề, như thể ngay sau lưng ông.