Chỉ còn một tháng nữa là đại chiến bắt đầu.
Toàn bộ những người có mặt trong cuộc họp đều thấu hiểu rõ ràng sức nặng của câu nói ấy.
Thủ đô Crescent Moon của Fawncaven.
Đại hội nghị trường.
Các thủ lĩnh của từng thế lực đang ngồi vây quanh một chiếc bàn hình bầu dục khổng lồ.
Fawncaven: Người cầm trượng Pepe
Sutherland: Tổng thuyền trưởng Doban
Phe RPG: Dũng giả Kamimiyadera Yuu
Phe TRPG: Game Master Kuhara Keiji
Phe SLG: Đức vua Ira Takuto của Mynoghra
Tất cả đều là thủ lĩnh của những quốc gia nổi tiếng ở hắc đại lục, hoặc là những người chơi sở hữu sức mạnh mà thế giới này hoàn toàn không thể chống lại.
Họ tập hợp nơi đây để đi đến những quyết định cuối cùng, xác định phương hướng hành động cụ thể cho cuộc đại chiến đang cận kề.
Tuy nhiên, nói là "quyết định" chứ thực chất, các phương án chủ chốt đã được thông qua từ trước.
Cuộc họp này mang tính chất khởi binh tuyên thệ là chính.
Keiji khẽ nhúc nhích người với vẻ không thoải mái, rồi liếc nhìn đồng đội đang ngồi phía sau.
Bởi lẽ, người đến đây không chỉ là các thủ lĩnh đầu não, mà cả cận thần và đồng đội đi theo họ cũng có mặt đầy đủ.
Họ ngồi trên dãy ghế phía sau chủ nhân mình, lặng lẽ chứng kiến quyết định mang tính sống còn mà người dẫn dắt họ sắp đưa ra.
Ngoài ra, còn có hai thành bang lẽ ra phải ngồi vào bàn tròn, nhưng lại chủ động từ chối và tự nguyện ngồi ở hàng ghế sau.
Họ tự nhận rằng mình không đủ tư cách để có tiếng nói ngang hàng, cũng như muốn thể hiện sự khiêm tốn.
Một phần không nhỏ còn do họ… không đủ dũng khí để ngồi vào vị trí ấy.
Tuy vậy, chẳng ai dại dột chỉ trích hay cười nhạo điều đó cả.
“Vậy mà tập hợp nguyên một đám đầu sỏ lại để… đặt tên thôi hả?”
Người than thở là một trong những tay chơi hùng mạnh không thể bị cư dân bản địa đụng đến.
Thật vậy, điều khiến các thủ lĩnh phải nhíu mày suy nghĩ hiện tại lại là một chuyện hết sức “nhẹ cân”:
Đặt tên cho liên minh mới này, với Mynoghra là minh chủ.
“Gọi là ‘Liên minh Hắc Đại Lục' không được à?”
Pepe lên tiếng một cách tùy tiện.
Rõ là tuỳ hứng.
Cậu chẳng mấy quan tâm đến đề tài này, và đúng thật là tên gì cũng được với cậu.
Từ trước tới nay vẫn gọi là “liên minh” nên cứ thế mà dùng tiếp cũng chẳng sao cả.
“Nghe cứ như bắt chước bọn kia ấy nhỉ. Không có cái tên nào hoành tráng hơn à?”
Tuy nhiên, lời phản đối lập tức vang lên từ Tổng thuyền trưởng Sutherland, Doban.
Ông thấy việc cả hắc đại lục cuối cùng cũng hợp lực là điều rất đáng giá dẫu lý do có là vì bị đại lục chính thống ép phải liên minh.
Chính vì vậy, ông không muốn dùng cái tên nghe như phiên bản lỗi của “Liên minh Đại lục Chính thống”.
Hơn ai hết, Doban hiểu rằng dù bản thân có thấy sao cũng được, thì cấp dưới lại không như vậy.
Cho họ một cái cớ để tự hào, một lá cờ để giương cao, chính là trách nhiệm của người lãnh đạo.
Takuto cũng hoàn toàn đồng tình với điều đó.
Đây là trận chiến quy mô lớn đầu tiên, cũng nên khởi đầu bằng tinh thần hăng hái.
Vấn đề là… đầu óc cậu giờ trống rỗng.
Bao nhiêu thời gian đã trôi qua chỉ để nghĩ tên mà vẫn không ra được cái gì thật sự ưng ý.
Đúng là lãng phí từng phút quý giá.
Nghĩ vậy, Takuto quyết định tung chiêu bài cuối cùng.
“Keiji-kun, cậu có ý tưởng gì không?”
Cậu quay sang gọi người chơi Kuhara Keiji phe TRPG.
“Hả? Sao lại hỏi tôi… mà thôi, 《Idea》.”
Keiji khẽ nhíu mày, rồi búng ngón tay như thể miễn cưỡng chiều theo.
Lách cách.
Chỉ có cậu ta mới nghe thấy tiếng đổ xúc xắc.
Một kết quả hiện ra.
“À... Gì đó nhỉ… Megaria? Rugali? Cái gì ta?”
“Là ‘Tổ chức Hiệp ước Regalia’, nhỉ… Thật ra cũng đúng, đó là một trong những thứ đã gắn kết chúng ta.”
Takuto lập tức hiểu được tên gọi mà xúc xắc dẫn đường đưa đến, trái ngược với vẻ mơ hồ của Keiji.
(Mặc dù là skill 《Idea》, nhưng cuối cùng người đưa ra ý tưởng lại là xúc xắc chứ không phải bản thân cậu ta… Đúng là năng lực này đáng sợ. Dù vậy, cái tên đó… cũng khá thú vị.)
Takuto bắt đầu cân nhắc tên gọi vừa được đề xuất.
Thực ra chẳng có bản hiệp ước nào thật sự được ký kết, cũng chẳng có cơ quan chính thức nào cả.
Tuy nhiên, so với “Liên minh Đại lục Chính thống”, thì cái tên kia lại mang âm hưởng rất oai phong.
“‘Regalia’ là gì vậy? Ý của ngài Minh chủ ấy?”
Boban hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Là ‘bảo vật’ đấy. Thanh kiếm tôi trao cho Đức vua, còn Sutherland thì là chiếc thuyền… thì phải?”
Yuu liền giải thích thay, rồi nhìn Doban đang có vẻ hơi áy náy cúi đầu một cái, bèn nhoẻn miệng cười và nhẹ nhàng đáp lại bằng một cái vẫy tay.
Hai người này trông như có khoảng cách, nhưng vì họ cũng là những đối thủ tiềm tàng, nên mối quan hệ ấy ngược lại lại phù hợp.
“Hả? Tôi không đưa bảo vật gì đâu đấy?”
“Em cũng vậy ạ!”
Ngược lại, hai người này thì thoải mái đến lạ.
Takuto chỉ biết cười khổ.
Pepe thì vốn đã quen thân từ lâu nên không vấn đề.
Nhưng Kuhara Keiji thì khác.
Cậu ta dường như rất tự hào vì từng hòa với Ira Takuto, và từ khi nào đã xem Takuto là đối thủ.
Đã thế, còn cư xử quá chừng thân thiết.
Với một người từng mắc chứng giao tiếp như Takuto thì kiểu “gần gũi quá mức” đó thật sự không thoải mái chút nào.
Dĩ nhiên, một phần nguyên nhân cũng do chính Takuto từng trêu chọc, khích bác Keiji không ít…
Nhưng có những điều không biết vẫn tốt hơn.
Takuto bèn giải thích cho hai người kia:
“Fanwcaven là đồng minh cũ rồi nên không cần quá câu nệ. Khi nào cần thì nhờ các cậu hỗ trợ trong khả năng là được.”
“Hmm? Nghe như bọn tôi là mấy thằng chẳng có gì mang ra góp ấy?”
"Chính bản thân cậu đã là thứ tôi cần rồi. Chỉ cần cậu không phản bội và dùng sức mạnh của mình thật tốt là đủ.”
“Ý là… tôi là bảo vật à?”
Keiji liền quay xuống báo cáo nhỏ với các Thánh nữ ngồi sau, lập tức bị mắng té tát.
Tuy nhiên, lời Keiji nói đúng là đánh trúng trọng tâm.
Những bảo vật “Regalia” quả thật là yếu tố quan trọng giúp xây dựng nên mối liên kết lần này.
Tuy nhiên, nếu chỉ xét trên phạm vi toàn liên minh, thì đó vẫn là khái niệm chưa đủ bao quát.
Nói đúng ra, chỉ Sutherland và phe RPG là có liên hệ chặt với “Regalia”.
Thế nhưng Takuto lại nghĩ:
(Nếu coi những điều khoản giữa các quốc gia lần này như một hiệp ước chung, và mối quan hệ được thiết lập trong năm qua như một cơ cấu tổ chức… thì cũng không sai khi gọi là ‘Tổ chức Hiệp ước Regalia’.)
“Tôi thấy cái tên đó cũng không tệ đâu. Nghe ngầu phết. Một mối quan hệ được bảo chứng bằng bảo vật… nghe thôi là thấy oách rồi! Tôi thích cái kiểu đó đấy.”
Yuu hồ hởi gật đầu, những người khác cũng dần đồng tình theo.
Việc ghi chép lịch sử quốc gia là chuyện của các sử gia sau này.
Còn giờ, cái tên được quyết định với mục tiêu gây ấn tượng mạnh bất chấp nội dung cụ thể vẫn chưa đâu vào đâu sẽ được lịch sử ghi lại thế nào, đành chờ tương lai định đoạt.
Chỉ mong rằng hậu thế có thể làm tròn vai, khắc họa lại một cách xứng đáng…
Takuto tự nhủ như vậy, rồi chính thức quyết định lấy cái tên đó làm biểu tượng cho mối liên kết hướng đến tương lai giữa các thế lực.
(Tên gọi rất quan trọng. Nhất là trong một thế giới nơi thần và phép màu thực sự tồn tại...)
Cậu đặt kỳ vọng vào cái tên “Tổ chức Hiệp ước Regalia” từ một góc nhìn khác.
Thế giới này có thần.
Và nếu bảo vật “Regalia” thực sự tồn tại, thì cái tên mang theo nó một sức hút không thể xem thường.
Takuto hy vọng, bằng cách chọn cái tên này, họ có thể kéo sợi dây định mệnh lại gần hơn.
“Vậy thì, chúng ta chính thức quyết định. Liên minh giữa toàn bộ các thế lực tập hợp trên Hắc Đại Lục… từ nay sẽ mang tên Tổ chức Hiệp ước Regalia.”
Một tràng vỗ tay vang lên.
Trầm lặng, nhã nhặn… nhưng đầy khí thế.
Ai cũng đang đặt kỳ vọng vào sự ra đời của một thế lực hùng mạnh.
Một quyết định tưởng chừng chẳng có gì đặc biệt, chẳng mấy ai bận tâm.
Nhưng chính cái nghi thức ấy lại là điều họ cần nhất lúc này.
Bởi việc thống nhất là điều không thể thành chỉ với lý trí hay lợi ích đơn thuần.
Đặc biệt là với những kẻ mạnh mẽ và cá tính như họ…
Và thế là hôm đó, Hắc Đại Lục lần đầu tiên thực sự trở thành một khối thống nhất.
Tổ chức Hiệp ước Regalia chính thức được thành lập.
“Nói vậy thì, những thế lực ôm cả đống bí mật như chúng ta… từ nay đành phải chung một số phận rồi.”
“Khoan đã, chơi mặc định là ai cũng có bí mật là sao…”
“Liên minh chắp vá trong lúc nước sôi lửa bỏng mà. Có vậy mới tự nhiên chứ.”
Yuu ngơ ngác hỏi lại, còn Takuto thì nheo mắt cười đáp lời.
“Heheh! Ngài Minh chủ nói chí phải!”
“Này ông lùn, ăn nói cho cẩn thận tí đi. Kẻo người ta coi thường đấy.”
“Thế cậu cao hơn ta được mấy phân mà phán như thánh thế?”
“Tôi với ông ngang nhau nhá!!”
Doban hưởng ứng ngay, rồi cãi nhau chí chóe với Keiji vì bị chọc quê.
“Ê, liệu liên minh kiểu này có chạy nổi không vậy trời…”
“Em nghĩ việc có thể cãi nhau thẳng thắn như thế lại là điểm tốt ấy chứ! Nhỉ, Takuto-kun!”
“Ờ… chắc vậy…”
Takuto thở dài, còn Pepe thì nhẹ nhàng đỡ lời.
Nếu cứ quá câu nệ và dè chừng nhau thì lại thành ra mất tự nhiên.
Có khi, chính sự bát nháo này mới là thứ phù hợp nhất với họ.
Nghĩ vậy, Takuto tạm chấp nhận hiện thực trước mắt.
Còn rất nhiều việc phải làm.
Chỉ để đặt tên thì cũng chẳng cần phải triệu tập từng này người.
“Rồi, giờ hãy cùng điểm lại lực lượng đã chuẩn bị được trong suốt một năm qua.”
Takuto vỗ tay bốp bốp, kéo sự chú ý của cả hội trở lại, đặc biệt là để dẹp cái màn cãi nhau giữa Doban và Keiji.
May mắn thay, mọi người đều im lặng ngay, ánh mắt hướng về phía Takuto.
“Đặc biệt là Yuu ấy. Cậu mới về lại gần đây, lại lo chuyện này chuyện nọ, thành ra chẳng có dịp chia sẻ thông tin kỹ càng. Nay phải bổ sung đầy đủ mới được.”
Yuu gật đầu đồng ý, khiến Takuto thấy an tâm phần nào.
Cậu ta mới về nước cách đây không lâu.
Sau đó lại vội vàng sắp xếp gặp mặt với Doban, rồi kiểm tra tình hình với Keiji...
Thành ra, chưa có cơ hội công bố thành quả chính thức.
Nhưng hôm nay thì khác.
Tất cả các thủ lĩnh, cùng những nhân vật chủ chốt, đều có mặt đầy đủ.
Takuto quyết định sẽ tận dụng dịp này để công khai “quân bài tẩy” của từng phe, từ đó định ra chiến lược chung.
“Và nữa, cũng đến lúc hỏi thăm xem mọi người có con át chủ bài nào chưa tung ra. Hôm nay mà không nói thì chưa biết đến bao giờ mới tụ họp đầy đủ thế này.”
“Khoan khoan!! Này Takuto! Cậu nói thế là định bật mí luôn đấy à!? Mấy cái chiêu bài bí mật này phải để đến lúc then chốt mới đem ra tung hoành chứ?!”
Người nhảy dựng lên đầu tiên chính là Keiji.
Tất nhiên, đến lúc này mà cậu ta vẫn chưa hề tung ra hết chiêu thức.
Thứ mà cậu cùng đồng đội vắt óc nghĩ ra, dù là đồng minh thì việc công khai tại đây vẫn khiến cậu hơi lo lắng.
“Ý kiểu ‘tôi đã lường trước điều này’ đúng không? Nhưng mà ngoài đời thì không ai muốn nghe kiểu đó đâu. Có kế thì nên nói ra sớm còn phối hợp.”
“…Ừ, nghe cũng hợp lý đấy…”
“Khác game hay manga nhỉ… ngoài đời thì diễn xuất ít thôi, hiệu quả là chính!”
Yuu gật gù đồng tình với Takuto.
Dù vậy, cậu cũng chẳng định hé lộ hết mọi quân bài mình có.
Trong tất cả các phe, thì RPG là lực lượng giữ kín bí mật nhiều nhất.
Dù đúng là họ đã ký liên minh, và tuyệt đối không có ý định phản bội, nhưng chuyện gì không cần nói thì cũng chẳng nhất thiết phải khai ra hết.
“Tất nhiên, tôi cũng sẽ chia sẻ phần của mình. Tin tôi đi, mọi người chắc sẽ bất ngờ đấy.”
Câu nói của Takuto khiến ai nấy cũng tạm thời gật gù chấp nhận.
Riêng về phía các quốc gia như Sutherland hay Fanwcaven thì chưa rõ, nhưng từ phía các thế lực có người chơi, có thể xuất hiện những con bài hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng.
“Hơi bị háo hức rồi đấy.”
Cảm giác đó lan tỏa đến cả những người đang ngồi vòng ngoài, âm thầm theo dõi cuộc họp.
…....
…..
…
“Chiến lực… điên thật…”
Doban chỉ lẩm bẩm như vậy, mặt nhăn nhó rồi lặng thinh.
“Vậy là cần đến mức này thật à…”
Pepe đờ người ra, chẳng biết nên nghĩ gì, chỉ biết im lặng nhìn sang bên cạnh, như muốn nói rằng lực lượng phe mình chẳng ăn nhằm gì.
Trong khi đó, ba thế lực người chơi lại đang đồng loạt nghĩ cùng một điều:
(((Cái bọn này… toàn giấu hàng khủng bố thật đấy!)))
Ai cũng vậy.
Tất cả đều bị sốc nặng.
Không ai nghĩ được rằng các phe lại chuẩn bị tới mức đó.
Không ai tưởng tượng nổi họ lại mang ra những thứ quá mức vô lý đến thế.
Đúng là phía bên kia có đội quân Succubus làm nòng cốt,
Có trang bị kiểu hack and slash, có thẻ bài ma thuật như trong card game, rồi nào là Thánh Kỵ Binh, Thánh Nữ…
Nhưng dù vậy, có cần chơi tới mức đó không?
Cần thiết phải dốc toàn bộ lực lượng kiểu này sao?
Câu trả lời là:
Phải.
Và giờ thì ai cũng hiểu rõ.
Phe người chơi cũng đồng thời nhận ra rằng, đã bước vào thế kiềng ba chân thì nếu một bên phản bội, lập tức sẽ bị bên còn lại đè cho bẹp dí.
Còn các quốc gia trung lập thì hiểu ngay: chỉ
Chỉ phản bội là lập tức ăn một cú trời giáng từ một trong ba phe siêu cấp kia.
Mọi người nhìn nhau cười gượng.
Không ai nói ra, nhưng ai cũng đang gửi đi chung một thông điệp:
“Đừng có dại mà giở trò gì đó. Cứ theo kế hoạch mà phang thẳng Chính Thống Đại Lục đi.”
Trong không khí căng thẳng đến nghẹt thở, người lên tiếng đầu tiên là Doban.
“Ra là... ngài định dùng con thuyền kiểu đó à...”
Một trong các kế hoạch mà Takuto vừa công bố có liên quan đến việc sử dụng chiến thuyền Merurian.
Dù gì thì đó cũng là con thuyền đã được nhượng lại, nên Mynoghra có dùng thế nào đi nữa cũng chẳng liên quan đến ai.
Vả lại, chẳng ai có dư thời gian hay sức lực để mà lên tiếng ý kiến.
Ai nấy đều hiểu điều đó, và chính Takuto cũng không có ý bác bỏ lời của Doban.
“Ta làm ông thấy khó chịu à, Tổng thuyền trưởng Doban?”
Takuto hỏi bằng giọng trầm tĩnh.
Người chịu trách nhiệm cho toàn bộ thuyền đoàn lắc đầu chậm rãi.
“Không. Giờ con thuyền đó là của ngài Minh chủ rồi. Thần đâu còn quyền can thiệp gì nữa… Nhưng thần chỉ muốn nói một điều.”
“Nếu trong khả năng của ta thì cứ nói đi. Gì vậy?”
"Ngài cứ dốc toàn lực mà làm. Đừng chần chừ, đừng đắn đo. Cứ để con thuyền ấy làm điều nó muốn.”
“Tất nhiên. Ta vốn định thế mà.”
Khuôn mặt Doban lúc ấy trông đầy quyết tâm.
Takuto thoáng thấy một chút luyến tiếc trong ánh mắt ông ấy, nhưng rồi tự nhủ chắc chỉ là ảo giác.
Mọi gánh nặng đều đã gỡ bỏ.
Takuto quyết định điều chỉnh lại kế hoạch một chút.
“Vậy thì… sẽ cần thêm một ít ma lực nữa nhỉ. Trong số mọi người ở đây, có ai mang theo vật phẩm nào giá trị quy đổi ra tiền không?”
Câu hỏi ấy chủ yếu hướng về phía các phe người chơi.
Không thể trông đợi các quốc gia trung lập cung cấp tài chính, như vậy là quá ép buộc và thiếu công bằng.
Hơn nữa, lượng ma lực cần thiết vượt xa khả năng mà họ có thể cung cấp.
“Tôi thì ngược lại đấy. Tôi mới là người đang cần tiền đây. Mà cậu hỏi vậy làm gì, Takuto?”
“Tôi sẽ đổi tiền lấy ma lực qua chợ của bên này, rồi dùng sản xuất khẩn cấp để tăng cường chiến thuyền Merurian. Nếu còn dư thì dùng bổ sung lực lượng cho quân Mynoghra.”
Keiji nghe vậy thì gật gù kiểu “Ồ, ra thế”.
Cậu vốn kỳ vọng có thể dùng kỹ năng TRPG để làm gì đó, nhưng có vẻ không hiệu quả.
Giá mà có quyền GM thì đã nhanh hơn nhiều, nhưng tiếc là họ không thể sử dụng cách đó.
“Vậy để tôi lo phần vàng. Dù sao cũng định làm thế mà, đúng không? Ngài muốn bao nhiêu?”
Lời đề nghị đến từ Yuu.
Takuto gật đầu cảm ơn.
Cậu đúng là có kỳ vọng vào Yuu, nhưng vì không rõ cậu ta có bao nhiêu nên cũng ngại không dám mở lời.
Dù sao thì họ vẫn đang giữ mối quan hệ “đồng minh” trên danh nghĩa, nhất là giữa các người chơi.
Nhưng vì Yuu đã chủ động lên tiếng, nên Takuto cũng mạnh dạn “thách giá”.
“Tất cả những gì cậu có. Cậu cũng biết chúng ta đang đối mặt với loại kẻ thù nào mà, đúng không?”
Tuy nhiên, Yuu lại trông bối rối.
Không phải giận hay khó chịu, mà là... hơi khó xử, kiểu như đang phân vân điều gì đó.
“Gì đấy? Không lẽ có lý do gì không được à?”
Thấy phản ứng ngoài dự đoán, Takuto cũng bất giác hỏi thẳng.
“…Ờ thì… tôi có tầm... 100 tỷ…”
“Cái gì!? Cậu thuộc dạng max cấp rồi à!? Thôi được rồi, vụ này để bàn riêng sau vậy…”
Phản ứng của Takuto cũng dễ hiểu.
100 tỷ không phải yên, mà là 100 tỷ vàng.
Trong thế giới này, hoặc trong Eternal Nations, thật khó để định lượng chính xác một vàng tương đương bao nhiêu.
Nhưng nếu lấy chuẩn là một đồng vàng nguyên chất, thì số tiền mà Yuu sở hữu thật sự là khủng khiếp.
Ngay cả Takuto cũng không ngờ con số lại lớn đến vậy, nên chỉ biết cạn lời.
Dù vậy, nhờ khoản tài sản khổng lồ đó, cậu có thể mở rộng quy mô sản xuất hơn dự kiến.
Những kế hoạch từng bị gạt ra như việc nâng cấp trang bị cho binh lính giờ hoàn toàn khả thi.
Takuto thoáng nghĩ:
"Nếu cậu có đến mức đó thì nói sớm giùm tôi phát..."
Nhưng cũng chính cậu là người đã giữ kín chuyện có thể chuyển đổi vàng thành ma lực thông qua chợ, nên không thể trách người khác được.
“Ờm… tôi không hiểu lắm, nhưng có vẻ yên tâm được rồi!”
“Bọn tôi chủ yếu là hậu cần, nên chắc cũng không cần ra tiền tuyến đâu. Nghe mấy người kể thì phía trước kinh hoàng lắm.”
Đại diện hai quốc gia độc lập gật gù đồng thuận.
Họ chẳng hiểu chi tiết, nhưng không hỏi tới, cũng không yêu cầu giải thích thêm, điều này rất có lợi cho phe người chơi, vốn không thể chia sẻ toàn bộ thông tin được.
Chính vì thế, sự thấu hiểu của hai người như Pepe và Doban lại càng cho thấy họ xứng đáng là những nhà lãnh đạo đích thực.
“Nói gì thì nói, cứ ai làm đúng việc người ấy là được. Với lực lượng thế này thì thắng không phải mơ đâu.”
Takuto kết thúc phần nói chuyện bằng một lời khẳng định đầy niềm tin.
Dù vậy, cuộc họp quyết định vận mệnh của Hắc Đại Lục vẫn còn dài phía trước…
=Thông báo hệ thống=============
Liên minh chính thức được thành lập.
Tổ chức Hiệp ước Regalia
Minh chủ liên minh: Phá Diệt Vương Ira Takuto
Các thế lực tham gia:
Mynoghra
Phe RPG
Phe TRPG
Quốc gia Fanwcaven
Quốc gia Sutherland
Thành bang Gramfill
Thành bang Ironhenge
Khi liên minh còn hiệu lực, mọi hành vi chiến đấu giữa các nước đồng minh bị nghiêm cấm.
Mọi tuyên chiến với quốc gia khác sẽ do toàn bộ liên minh thực hiện, và quyền quyết định thuộc về Minh chủ duy nhất.
―――――――――――――――――