Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

47 1073

Vũ trụ thiên ma 3077

(Đang ra)

Vũ trụ thiên ma 3077

녹색여우

Thế nhưng họ đâu có biết, bên dưới trái đất kia, tồn tại một kẻ 2000 năm trước từng thống nhất thiên hạ, người đã trở thành bậc duy nhất sở hữu danh xưng người trên vạn người duy ngã độc tôn, kẻ đã tr

68 1419

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

119 1248

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

81 762

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

122 1154

Vol 7: Khi muôn vàn nguyện ước cùng hội tụ - Chương 161: Kỳ Sách

Một nơi nào đó giữa hắc đại lục.

Con đường không ra đường, nối giữa hai thành phố Gramfill và Ironhenge.

Có lẽ chẳng ai buồn chăm sóc nó nữa.

Rải rác là những biển chỉ đường nhòe nhoẹt chữ, bẩn thỉu và mục nát.

Chỗ thì chỉ còn lại đống đá và gỗ, tàn tích của những ngôi làng đã biến mất.

Kuhara Keiji lảo đảo bước đi qua những thứ đó, cứ như một bệnh nhân đang cố lê thân mình về phía trước.

“Haa… haa… Mệt quá rồi… Không đi nổi nữa… Chết mất thôi…”

Nhưng nỗ lực của hắn rốt cuộc cũng vô ích—

Không, phải nói là với cái thể trạng như hắn mà đi được đến đây thì cũng đáng khen rồi.

Và rồi, có vẻ như cuối cùng cũng cạn kiệt thể lực, Keiji thả người ngồi bệt xuống đất, ánh mắt đầy oán trách như muốn nói “Ta chịu hết nổi rồi đấy”.

Ánh mắt đó đang nhắm đến một cô gái, người được gọi là Tàn dư.

Một cá thể đầy bí ẩn, xuất hiện từ đâu chẳng rõ, hiện đang đồng hành với Keiji như thể thay thế vị trí mà Erakino để lại sau khi biến mất.

Cô ta rất bí hiểm.

Nhưng có một điều có thể khẳng định chắc chắn:

Tinh thần và thể lực của cô hoàn toàn vượt xa Keiji, có khi gấp mấy lần, hoặc thậm chí… mấy chục lần.

Một sự thật buồn bã.

“Này, mềm yếu cái gì đấy? Với cái thể lực mèo bệnh đó mà cũng gọi là 'người chơi’ à? Ngài không phải người thường đâu nhỉ? Nào, đứng dậy! Dứt khoát lên!”

Tàn dư chẳng hề biết mệt, vẫn cười khúc khích ra vẻ khoái chí, vừa cười vừa thúc giục hắn tiếp tục.

Trong khi đó, Keiji thì đã tơi tả đến mức không còn hình tượng gì nữa.

Mồ hôi túa ra khắp người, khớp xương đau nhức, cơ bắp phản kháng mọi mệnh lệnh, cổ họng khô khốc như sắp cháy, liên tục đòi nước.

Cũng đúng thôi.

Từ nãy đến giờ hắn không ăn, không uống, chỉ đi bộ không ngừng nghỉ.

Tất cả là vì mục tiêu báo thù Ira Takuto.

Trên con đường đó, hắn phải tìm gặp lại hai Thánh Nữ.

Kể từ khi hùng hồn hô to khẩu hiệu và xác lập mục tiêu "trả thù", hắn đã… chỉ đi bộ.

Suốt ngày suốt đêm.

Không nghỉ.

Mấy ngày trước còn hừng hực khí thế là thế, vậy mà giờ đây, tinh thần của hắn đã gần như tan vỡ.

Có chăng vẫn còn hoạt động ổn định, thì chỉ là… cái miệng lắm lời của hắn thôi.

Mà giờ thì cái đó cũng…

“Uu… Nhưng mà, này Eraki—GUE!!”

Câu nói bị cắt ngang bởi một cú đánh đau điếng vào đầu.

Có lẽ là ăn một cú nắm đấm.

Tàn dư vừa mới tươi cười lúc nãy giờ mặt mày sa sầm, lạnh như băng.

Cô ta không vui.

Rất không vui.

Keiji nhớ lại một điều cực kỳ quan trọng liên quan đến Tàn dư mà đáng ra hắn không nên quên.

“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi là Erakino nữa! Ngài là cái đồ chủ nhân chẳng hiểu chuyện gì cả!”

Đúng vậy.

Tàn dư cực kỳ ghét việc bị nhầm với Erakino.

Ngẫm kỹ lại thì, việc người khác nhìn mình mà lại thấy một người khác trong đó, chắc chắn là điều rất khó chịu.

Keiji hiểu điều đó.

Nếu hắn mà rơi vào hoàn cảnh tương tự thì cũng sẽ muốn chửi thề vài câu.

Nên thật ra, cô ta mới nương tay như vậy đã là tốt rồi.

Tuy nhiên, không thể nói rằng lỗi hoàn toàn nằm ở Keiji.

Cái ánh nhìn trách móc hắn ném về phía Tàn dư đã nói thay cho tâm tư trong lòng:

“Nhưng mà này… Nhìn cô y chang luôn ấy. Lỗi không hẳn tại ta, đúng không?”

Tàn dư luôn khẳng định bản thân là một thực thể hoàn toàn khác biệt, nhưng con người vốn là sinh vật lệ thuộc vào thị giác.

Mỗi lần nhìn cô, ký ức về cô gái đã mất ấy lại ùa về.

Cảm giác đau đớn và luyến tiếc đó là thật, không thể nào trách hắn được.

Tàn dư dường như cũng hiểu điều đó.

Cô khẽ "hừm" một tiếng, sờ cằm suy nghĩ, rồi gật đầu đầy quyết tâm như vừa nảy ra ý hay.

“Ra là vậy. Cũng có lý đấy. Vậy thì… thế này được chứ? 《Thẩm Mỹ》!”

=Thông báo hệ thống===========

Tàn dư sử dụng kỹ năng 《Thẩm Mỹ》

Phán định: Xác định thành công

―――――――――――――――――

Mắt Keiji trố to vì bất ngờ.

Sự thay đổi diễn ra chóng mặt.

Ngay khi cô sử dụng kỹ năng TRPG, như thể có ma thuật vừa được thi triển, trang phục và màu tóc của Tàn dư thay đổi hoàn toàn.

Nếu màu đỏ thẫm như máu là biểu tượng của Erakino, thì Tàn dư giờ đây mang màu xanh thẳm như đáy đại dương.

"Ồ… ồồ?!”

Màu sắc lạ lùng ấy, cảnh tượng mơ hồ như mộng ảo ấy khiến Keiji xúc động mãnh liệt…

…nhưng kết luận hắn rút ra lại là:

“Nhìn như nhân vật 2P trong game ấy…”

Một nhận xét nghèo nàn đến mức đáng thương.

“Sao lại… đổi màu tóc? Với cả kiểu tóc cũng…”

“Thì… ban đầu tôi cũng tính đổi luôn cả trang phục, nhưng mà tôi kém khoản phối đồ lắm. Mà khoan, sao ngài lại thắc mắc từ chỗ đó hả…”

Tàn dư xoay một vòng, vẻ mặt rất ưng ý với diện mạo mới.

Sau khi nghe cô giải thích, Keiji cũng hiểu ý đồ của cô, đúng là thế này sẽ dễ phân biệt hơn.

Ít ra thì cũng giảm được cái tật cứ nhìn thấy là gọi nhầm tên.

Tàn dư dang tay như thể đang nói:

"Nào, sao? Ấn tượng không?”

Nếu là một gã đàn ông biết điều, đây sẽ là lúc tung ra một câu khen ngợi đậm chất lãng mạn.

Nhưng… đây là Keiji.

Một kẻ nghiện cờ bạc, không có phụ nữ thì chẳng làm được gì… mà có phụ nữ thì cũng chẳng khá hơn.

Một gã loser chính hiệu.

Thay vì khen ngợi, hắn lại lẩm bẩm:

“À mà này… Tàn dư. Rốt cuộc cô là cái gì vậy?”

“Ơ? Tôi nói rồi mà? Tôi là Tàn dư. Không hơn, không kém.”

Câu trả lời của cô khiến Keiji đăm chiêu.

Biểu cảm thoáng cau lại của Tàn dư ẩn chứa điều gì, hắn chẳng thể hiểu được.

Chỉ có điều, những gì cô nói vẫn vang vọng trong đầu hắn.

“Hừmmm…”

Ngay từ đầu, Tàn dư đã đầy rẫy bí ẩn.

Mà thật ra… cuộc đời của hắn hiện tại cũng toàn là dấu hỏi.

Tại sao hắn lại bị kéo vào thế giới này?

Tại sao Erakino từng đi theo hắn?

Tại sao vị thần nào đó lại tiếp cận và chọn hắn?

Câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng, hắn nhớ mang máng từng được nghe từ một cuộc trò chuyện với Thần Xúc Xắc.

――Hắn bị cuốn vào một trò chơi.

Và tồn tại như một quân cờ trong đó.

TRPG, Erakino, hai Thánh Nữ, Ira Takuto đã đập tan mọi lý tưởng của hắn bằng những chiêu bài vượt ngoài dự đoán…

Tất cả đều là một phần của một trò chơi do các vị thần thao túng.

Một trò chơi mà mọi thứ đều có thể được lý giải bằng hệ thống của nó.

…Chỉ có Tàn dư là không.

Cô vận hành theo một quy tắc hoàn toàn khác.

Keiji biết rõ bản thân là một người dễ bị cuốn theo cảm xúc, rất dễ lên voi xuống chó.

Kết quả là giờ đây, hắn vừa gặp rắc rối, vừa khổ sở, vừa bị kéo theo một sinh vật không thể đoán định như Tàn dư.

Và hắn cảm thấy… bất an.

Một cảm giác kỳ lạ, không biết gọi tên là gì, cứ dâng lên trong lòng.

“Này? Bộ mặt đơ ra kiểu gì đấy? Có thời gian suy nghĩ mấy thứ nhảm nhí thì đứng dậy mà đi tiếp đi!”

“N-Ngươi…! Ta cũng đang suy nghĩ nghiêm túc đấy chứ bộ!”

Tất nhiên, cái "suy nghĩ nghiêm túc" của hắn chẳng đọng lại được gì trong tâm trí Tàn dư.

Cô thản nhiên mắng mỏ, rồi quay gót tiếp tục lên đường.

Quan trọng nhất là phải bước đi.

Phải ra quyết định.

Phải biến ý chí thành hiện thực.

Một lần nữa, Keiji lại bị cuốn vào ý chí của ai đó khác.

Tuy nhiên, ít nhất thì Tàn Dư cũng không quên chỉ ra cho một kẻ u mê như cậu con đường cần phải bước tới.

“Thôi! Mấy chuyện rối rắm kiểu đó kệ nó đi ha? Giờ quan trọng là đi cứu hai cô thánh nữ kia trước đã đúng không? Nào nào, mau điều tra đi!”

“Điều tra là điều tra làm sao? Năng lực GM của ta bị thần phong ấn rồi còn gì?”

“Khả năng làm ‘người chơi trong kịch bản’ thì vẫn còn mà. Vẫn tung xúc xắc được đó. Thử đi. ‘Điều tra’!”

…Đúng thật.

Keiji cuối cùng cũng nhận ra mình đã hiểu sai.

Trong trận chiến sinh tử không thể nào quên với Ira Takuto, cậu đã bị tước mất năng lực siêu việt của một Game Master.

Tên Takuto đáng ghét ấy có lảm nhảm gì đó, nhưng gom lại thì ý chính là:

"Ngươi không đủ tư cách làm GM.”

Hệ thống TRPG công nhận điều đó, và năng lực GM rời khỏi cậu dễ như khi nó được ban cho lần đầu.

Tuy nhiên, đó chỉ là quyền năng "Xét Định” của một GM để điều phối toàn cục.

Keiji vẫn là người chơi, một thành viên trong bàn TRPG.

Tức là cậu vẫn có quyền tung xúc xắc và để những con số ấy quyết định kết quả hiện thực.

(Khoan đã... Sao con nhỏ này lại biết rõ mấy chuyện đó hơn mình vậy?)

Cậu thoáng nghi ngờ.

Tại sao Tàn Dư lại nắm rõ tình trạng của mình đến thế?

Nếu nó thực sự là tàn tích của Erakino thì cũng có thể hiểu được, nhưng dù vậy vẫn thấy hơi kỳ kỳ.

Dẫu sao thì, thay vì cứ quanh quẩn với một câu hỏi không có lời giải, việc cấp bách hơn là…

Tung xúc xắc.

“Ờm… Rồi! ‘Điều tra’! Tìm chỗ của Soarina!”

=Thông báo hệ thống=============

Kuhara Keiji sử dụng kỹ năng 《Điều tra》

1d100 - 【54】Phán định: Thất bại

Không thể xác định vị trí của Thánh nữ Soarina.

―――――――――――――――――

“Ah… xịt mất rồi. Xin lỗi…”

Tiếng thở dài thất vọng lớn hơn cậu tưởng.

Dù biết rõ là do bị Tàn Dư xúi giục, nhưng hình như trong lòng cậu vẫn đã lỡ hy vọng.

Kuhara nhìn cô bé đầy áy náy.

Việc cậu có thể buông lời xin lỗi mà không đổ lỗi cho ai khác dù có hơi cộc lốc là bằng chứng cho thấy cậu đang trưởng thành.

Nhưng lời đáp lại là một ánh mắt ngán ngẩm.

Và kèm theo đó là một câu nói đầy bất ngờ:

“Bị trượt thì lăn tiếp chứ sao. Cứ tung cho tới khi trúng thôi?”

“…Hể? Trúng là sao?”

Kuhara tự thấy mình vừa nói ra một câu ngốc nghếch đến tội.

Không chỉ lời nói mà biểu cảm chắc cũng đần không tả nổi.

“Haa… Đến cả chuyện này cũng phải dạy lại hả… Đúng là bó tay mà.”

Giọng cô như thể vừa ra quyết định:

“Phải dạy đứa này đàng hoàng từ đầu.”

Kuhara bất giác nhớ tới cô giáo thời tiểu học từng nhẫn nại giúp cậu học bảng cửu chương khi bạn bè đã thuộc làu.

“Nè, nghe kỹ đây. Từ đầu ngài được buff tận răng với năng lực GM nên ngài cứ tưởng mọi thứ đơn giản lắm. Nhưng cách dùng năng lực đúng nghĩa thì không phải vậy đâu.”

“…………”

Không đáp lại.

Không hỏi lại.

Không than vãn.

Chỉ đơn giản là lắng nghe một cách nghiêm túc.

Cậu biết:

Con đường dẫn tới chiến thắng, chính là đây.

Không còn nơi nào khác.

“Tung đi. Bao nhiêu lần cũng được. Ở đây chẳng có ai chỉ trích hay cấm cản ngài đâu. Chỉ cần ngài còn muốn tìm, còn muốn biết thì cứ tung. Dù là bao nhiêu lần. Đến khi có câu trả lời ngài cần.”

Kuhara gật đầu lặng lẽ.

Rồi cậu hít một hơi sâu tới mức ngực nhói lên vì tức thở.

“《Điều tra》! 《Điều tra》! 《Điều tra》!”

=Thông báo hệ thống=============

Kuhara Keiji sử dụng kỹ năng 《Điều tra》

1d100 - 【54】Phán định: Thất bại

Không thể xác định vị trí của Thánh nữ Soarina.

―――――――――――――――――

Kuhara Keiji sử dụng kỹ năng 《Điều tra》

1d100 - 【54】Phán định: Thất bại

Không thể xác định vị trí của Thánh nữ Soarina.

―――――――――――――――――

Kuhara Keiji sử dụng kỹ năng 《Điều tra》

1d100 - 【54】Phán định: Thất bại

Không thể xác định vị trí của Thánh nữ Soarina.

―――――――――――――――――

Dù không cần đến mức đó…

Nhưng có vẻ chính vì đang là chính mình, cậu mới thấy cần thiết phải gào lên như thế.

Phải tung.

Phải gào.

Phải tìm được.

Tới khi nào thắng.

“《Điều tra》! 《Điều Tra》!! 《ĐIỀU TRA》!!!”

=Thông báo hệ thống=============

Thất bại

―――――――――――――――――

Thất Bại

―――――――――――――――――

THẤT BẠI

―――――――――――――――――

“《ĐIỀUUUUU TRAAAA》!!!”

Và rồi con đường dẫn tới chiến thắng sáng bừng lên như được một vầng quang chiếu rọi.

=Thông báo hệ thống=============

Kuhara Keiji sử dụng kỹ năng 《Điều tra》

1d100 - 【100】Phán định: Chí mạng!

Đã xác định được vị trí của Thánh nữ Soarina.

―――――――――――――――――

“…Thật luôn hả…”

Cậu đã thoáng nghĩ có gì đó gian lận ở đây.

Tung xúc xắc cho đến khi ra đúng số thì có gì hay ho chứ?

Cứ quay máy chơi bạc tới khi trúng thì ai chả làm được.

Đó là điều hiển nhiên, không phải mẹo mực gì cả.

Chẳng lẽ có thể coi đó là “chiến lược tất thắng” sao?

Nhưng rồi Keiji nhận ra.

Không có ai ở đây để phàn nàn cả.

Không ai cấm cậu làm vậy.

Chỉ cần bản thân cậu muốn thì cứ tung.

Kuhara nhìn Tàn Dư.

Ánh mắt của cô ta như thể đang nhìn xuyên qua linh hồn cậu vậy.

“Nghe cho kỹ nhé. Điều quan trọng nhất là: làm sao để gian lận một cách hợp pháp. Tận dụng mọi kẽ hở trong luật, mặc kệ quy chuẩn, lật đổ thường thức, đạp đổ mọi lời hứa. Cứ chọn toàn những nước đi khiến đối phương phát điên ấy.”

Tàn Dư cười đắc ý.

Cô ta cười như thể bản thân mới là người chơi thực thụ của trò chơi này, như thể chính cô ta mới là GM thật sự.

“Đấy mới là cách chơi đúng nghĩa của trò chơi trên bàn cờ này đấy. Đúng không nào, Master?”

Một cơn gió nóng thốc vào tận đáy lòng Kuhara, lay động cả linh hồn cậu.

Nếu là cậu của trước kia, hẳn đã bị cơn sốt đó cuốn theo, sẽ reo hò hân hoan làm theo bản năng của chính mình.

Câu nói sẽ là:

“Ta đã tìm ra chiến lược tất thắng rồi!”

Nhưng vấn đề là hình dáng của người đang đứng trước mặt, thì lại quá giống cô gái năm xưa đã mất đi bởi sự ngu ngốc của chính cậu.

Vậy nên, Kuhara Keiji đã không lặp lại sai lầm một lần nữa.

“…Sao thế? Không vui à?”

Tàn Dư nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.

Một biểu cảm đầy ngạc nhiên và có chút bối rối, như thể đang tự hỏi vì sao Kuhara không phản ứng đúng như cô mong đợi.

Lần này, cậu đổi vai.

Kuhara nhìn chằm chằm Tàn Dư như thể đang lật ngược thế cờ.

Ánh mắt của cậu nghiêm túc đến mức như muốn nhìn thấu cả linh hồn cô gái trước mặt.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Mục đích thật sự của ngươi là gì khi xuất hiện trước mặt ta Ngươi nói mình là ‘Tàn Dư’, nhưng ta không tin nổi. Ngươi… là…”

Chưa kịp nói hết câu, Tàn Dư đã phá lên cười.

Dùng từ “cười” thì nhẹ quá, phải nói là “cười khinh bỉ” mới đúng hơn.

Dù vậy, Kuhara vẫn không chớp mắt, cứ tiếp tục nhìn thẳng vào cô.

“Hahahaha! Trời ạ, buồn cười chết mất! Phụt! Gì thế kia? Mặt nghiêm túc quá trời. Chẳng lẽ… ngài phải lòng tôi rồi à? Ờ thì, là tàn tích của Erakino mà, cũng dễ hiểu nếu ngài rung động…”

“《Điều tra》,Xác định thân phận thật của Tàn Dư.”

=Thông báo hệ thống=============

Kuhara Keiji sử dụng kỹ năng 《Điều tra》

1d100-【10 ■■■■■■■■■■】

Danh tính thực sự của Tàn Dư: ■■■■■■■■■■

―――――――――――――――――

“Kuhih——!!”

Cô ta bật cười.

Một nụ cười méo mó, quái dị, đáng sợ, nhưng lại chất chứa sự thích thú như thể từ một thực thể vượt ngoài giới hạn con người.

“Tuyệt vờiiii~!! Vừa rồi tuyệt lắm đó! Tuyệt cực kỳ luôn!”

Tiếng xúc xắc lách cách vang lên.

Lách cách, lách cách… không ngừng nghỉ.

Như đang chờ đợi một điều gì đó.

“Nhưng mà…”

=GM:Thông báo hệ thống===========

Quyền năng Game Master được kích hoạt

Buộc dừng 《Điều tra》 của Kuhara Keiji

―――――――――――――――――

“Độ thiện cảm của ngài chưa đủ đâuuuu~!!”

Khuôn mặt méo mó đến mức Erakino còn chưa từng thể hiện, giờ đang nở nụ cười méo mó trên môi Tàn Dư.

Cô từ từ tiến lại gần, từng bước một, mục tiêu duy nhất là Kuhara.

Cậu theo bản năng lùi lại một bước.

Lúc này, bản năng sinh tồn lấn át ý chí.

Nói trắng ra là:

Cậu hoảng.

Tàn Dư bước tới càng lúc càng nhanh, trong khi Kuhara… ngồi phịch mông xuống đất.

Và rồi gương mặt Tàn Dư áp sát ngay trước mắt cậu.

Nụ cười nham hiểm của cô ta tràn ngập cả tầm nhìn.

“Đ-đợi đã! Nếu ngươi làm gì ta lúc này thì——ưm!!”

Một luồng nóng rực như bốc cháy bùng lên trong miệng.

Khi hai bàn tay cô ta giữ chặt đầu cậu và cưỡng ép trao nụ hôn, Kuhara mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cậu vùng vẫy, đập tay loạn xạ vào vai cô ta trong cơn ngạt thở.

“Fufuh~ Giờ thì thế là đủ nhé.”

Tàn Dư thản nhiên lau mép, như thể hoàn toàn hài lòng.

Hành động ngang ngược ấy rõ ràng không hợp với vẻ ngoài nữ sinh, nhưng Kuhara cũng chẳng còn tỉnh táo để phản ứng gì.

Dù không phải dạng thiếu kinh nghiệm với phụ nữ, nhưng bị cưỡng hôn trắng trợn thế này thì là lần đầu tiên trong đời.

“Nếu muốn biết nữa thì sao? Phải tích lũy thêm sự kiện và nâng cao thiện cảm đã nha~ My Master~”

Tàn Dư nhoẻn miệng cười với cậu đang đơ mặt ra.

Không rõ điều gì khiến cô ta phấn khích đến thế, nhưng rõ ràng tâm trạng hiện tại rất tốt.

“Nào, giờ mới là lúc cuộc phiêu lưu của chúng ta bắt đầu đó. Nghĩ đi. Nghĩ cho thật kỹ. Vắt kiệt cái đầu rỗng của ngài mà tìm cách sống sót. Đáp án nằm ở đó đấy.”

“Ờ… ờm…”

“Trước mắt, phải cứu mấy cô Thánh nữ đã. Muốn đập nát Phá Diệt Vương thì phải có đồng đội chứ.”

Kuhara không dám nhắc lại chuyện vừa rồi.

Dù gì thì “thiện cản chưa đủ” nghĩa là chắc cũng chẳng moi được gì thêm.

Thế nên cậu quyết định quay lại vấn đề chính.

Mặc kệ hậu quả của mấy hành động bốc đồng kia ra sao đi, giờ chí ít cậu có một lý do để lờ chuyện đó đi:

Phải tái hợp với những người đồng đội năm xưa, những người đã rẽ lối sau giấc mộng tan vỡ.

Dù con đường trước mắt đầy chông gai… nhưng không thể tránh né.

“Nhưng mà… mấy người đó chắc chẳng thèm đi theo ta nữa đâu chứ? Tụi nó cũng ngán ta rồi. Ta mà rủ lại thì chắc ăn bơ liền. Với lại… mấy trò như tẩy não hay thao túng ý chí thì ta không làm đâu. Mà có muốn cũng chẳng làm được."

Đó là câu hỏi cậu muốn đặt ra.

Và cậu tin đó là câu hỏi chính đáng, ai cũng sẽ tự hỏi như vậy.

Một vấn đề nghiêm túc, về những người đồng đội quan trọng, và cậu hoàn toàn nghiêm túc.

“Cần gì lăn tăn. Từ xưa đến nay, chỉ có một cách để đàn ông rủ phụ nữ đi theo.”

Nhưng câu trả lời nhận được thật không thể tin nổi.

"Tán đổ họ chứ sao nữa.”

Tàn dư bật cười khúc khích, nét mặt rạng rỡ như thể đang tận hưởng trò chơi thú vị nhất trần đời.

"Con hâm này bị ám ảnh bởi tình yêu hay gì vậy trời…?"

Dù trong đầu đã rủa thầm như thế, Kuhara Keiji cũng khôn ngoan mà không nói ra miệng bởi theo kinh nghiệm thì hễ lỡ lời là y như rằng lãnh đủ.

Và có lẽ… dù bây giờ hay cả sau này, cậu cũng sẽ chẳng bao giờ hiểu được ý định thực sự của Tàn dư.