Những xúc tu xuyên thủng trần nhà vươn ra tứ phía trong giáo hội, uốn lượn như thể từng cái đều có ý thức riêng, không ngừng lao đến theo những quỹ đạo hỗn loạn.
Người đầu tiên phát hiện ra chúng là Atou, kẻ Bùn Nhơ.
Cô lập tức nhận ra đám gai chết người đang lao tới kia giống hệt loại mình sử dụng, không sai lệch chút nào, và từ mặt đất trồi lên trong tư thế sẵn sàng nghênh chiến.
“Tránh ra! Khốn kiếp! ——Haaaaaah!!”
Từ sau lưng Atou, vô số xúc tu trồi ra, vung lên nhằm bảo vệ đồng đội.
Các xúc tu từ hai phía va chạm, vang lên những âm thanh ghê rợn như kim loại va chạm, chẳng giống tiếng của sinh vật sống, sóng xung kích khiến những tàn tích còn sót lại của giáo hội bị cuốn phăng.
Những người được Atou bảo vệ cũng nhanh chóng vào vị trí đối phó.
Fenneh chém gọn một loạt xúc tu bằng những lưỡi chém vô hình, đoạn rơi xuống mặt đất giãy giụa thì được Soarina thiêu rụi.
Cùng lúc, Erakino và GM lập tức kiểm tra tình hình để tìm cách ứng phó.
“Master! Năng lực của ngài thì sao!? ...Chết tiệt! Đùa nhau à!?”
“Sao lại như vậy hả Erakino!? Tại sao năng lực của Game Master lại—!?”
Nghe khẩu khí, có vẻ như GM đang bị phong tỏa quyền hạn bằng cách nào đó.
Có lẽ chính lời tuyên bố vừa rồi của Ira Takuto là mấu chốt.
Tất nhiên, Soarina cũng từng nghe Erakino giải thích về năng lực đặc thù của GM và cách họ sử dụng hệ thống từ trò chơi TRPG.
Nhưng vì khái niệm đó quá kỳ quái và xa lạ, nên cô vẫn chưa thực sự hiểu rõ.
Vì thế, cô mới hỏi lại để xác nhận… nhưng rồi—
“Đó là tuyên bố ngắt phiên chơi đấy! Tên khốn đó đang cố lật tung bàn cờ từ gốc rễ! TRPG là trò chơi vận hành bằng đối thoại và xúc xắc! Vì thế, cả người chơi cũng có quyền tạm dừng phiên chơi!”
Vũ khí phản công mà Ira Takuto tung ra chính là ngắt phiên chơi.
Như Erakino nói, TRPG dựa vào đối thoại giữa những người chơi.
Do đó, nếu một người yêu cầu ngắt, tất cả những người tham gia phải tạm dừng để lắng nghe.
Và hệ thống sẽ tái hiện điều đó một cách trung thành.
Nói cách khác, ngay cả quyền năng tuyệt đối mà GM nắm giữ cũng có thể bị tạm thời vô hiệu hóa.
Tuy nhiên… đây là con dao hai lưỡi.
“Nhưng mà— Ahahaha! Đồ ngu! Dám dùng thứ đó là ngươi tự kết liễu đấy! Phù thủy Hấp Hồn Erakino xin được thay GM đặt câu hỏi! Nêu lý do chính đáng để ngắt phiên chơi!”
GM và Erakino lập tức nhận ra kẽ hở trong chiến lược của Takuto và công khai vạch trần.
Đúng là người chơi có thể ngắt phiên chơi.
Nhưng điều đó cần có lý do chính đáng.
Nếu không, sẽ bị xử phạt.
Và dĩ nhiên, người bị xử phạt sẽ là Ira Takuto.
Cho dù hắn đã che giấu thân phận bằng quyền năng của “Tà thần Vô Danh”, thì hành vi ngắt phiên chơi không phải hành động trong bàn cờ, mà đến từ tầng lớp người chơi, nơi hệ thống không thể nhầm lẫn được đối tượng trừng phạt.
“Ủa, tưởng gì ghê gớm lắm, ai dè là trò đó à~ Đúng là giờ quyền GM bị đóng băng rồi. Nhưng theo như sách luật ghi rõ, không được ngắt phiên chơi nếu không có lý do chính đáng! Kẻ nào cản trở quá trình vận hành suôn sẻ sẽ không được tha thứ! Ngươi tiêu thật rồi đấy.”
Nhiều khả năng, hình phạt dành cho hắn sẽ là trục xuất khỏi trò chơi.
Không còn là Phá Diệt Vương Ira Takuto, người từng lãnh đạo bè lũ tà ma dựng nên cả một quốc gia, mà chỉ còn Ira Takuto, một con người đã từng chết và được trao cơ hội tái sinh.
Không ai biết điều đó sẽ mang ý nghĩa gì, chỉ biết rằng… một khi đánh mất, sẽ không có cơ hội thứ hai.
“Nào! Trả lời đi! Dù sao chắc ngươi cũng chỉ định nói bừa rồi cầu may thôi! Tội nghiệp quá đi, Ira Takuto-kuuun~!”
Erakino hét lên trong cơn hân hoan của kẻ chiến thắng.
Đây là kết thúc sao?
Atou cảm nhận có điều gì đó bất thường từ việc những xúc tu đang tấn công bỗng ngừng lại.
Cô quay ngoắt lại sau lưng, rồi lập tức bật nhảy để kéo giãn khoảng cách.
Nhưng…
Khi nhìn thấy kẻ đang đứng yên lặng ở đó như một làn khói đen lượn lờ, cô không khỏi nhăn mặt như vừa nhai phải ruồi.
Người đang đứng đó là một bản sao hoàn hảo, một “Atou, kẻ Bùn Nhơ” nữa, chỉ khác rằng khuôn mặt bị bôi đen hoàn toàn chính là Ira Takuto cải trang.
Và cùng lúc, Erakino cảm nhận được điều bất thường.
Cảm giác quyền năng bị hạn chế từ nãy đến giờ… vẫn chưa biến mất.
Điều đó có nghĩa là phiên chơi vẫn đang bị tạm dừng.
“Erakino. Về phiên bản thứ tư của Elemental Word mà cô và Game Master đã mang vào thế giới này... hệ thống đó có một điểm đặc biệt.”
“——!? ”
Takuto cất lời bằng chất giọng y hệt Atou.
Nghe cách hắn nói, có thể khẳng định:
Ngay từ đầu hắn đã có lý do chính đáng để ngắt phiên chơi.
Nhưng điều khiến Erakino choáng váng hơn cả chính là cái tên hệ thống TRPG đó, mà đáng lẽ chỉ có cô và Master cô biết lại bị hắn nói ra một cách tự nhiên như thể quá đỗi quen thuộc.
“Hệ thống đó dành khá nhiều dung lượng để nói về đạo đức người chơi. Ví dụ như cách chơi sao cho vui vẻ với người khác, những điều không nên làm với bạn chơi… và cả chuyện chào hỏi nữa.”
Cô biết chứ.
Hơn ai hết, cô hiểu quá rõ.
Chính từ hệ thống đó mà Erakino đã ra đời.
Bao nhiêu lần thử nghiệm?
Cô không đếm được.
Cứ tưởng rằng bản thân cuối cùng cũng được hoàn thiện, rồi cùng Master mình vượt mọi gian khó để chiến đấu ở thế giới này…
Vậy mà lỗ hổng lại nằm ở đâu?
Lộ ra từ lúc nào?
Khi còn đang tự hỏi điều đó, độc thoại của Takuto vẫn tiếp tục.
“Người ta hay bảo đoạn này sến súa, nhưng ta thì lại không ghét lắm đâu.”
Phải, đó là lý do chính đáng.
“Vì trong sách luật có ghi rõ ràng: ‘Cho đến khi tất cả người chơi giới thiệu xong và đã chào hỏi đầy đủ, phiên chơi chưa được phép bắt đầu’.”
Cách duy nhất để dừng phiên chơi và vô hiệu hóa quyền lực tuyệt đối của Game Master.
“Chào hỏi rất quan trọng. Đến trẻ mẫu giáo còn biết điều đó mà.”
Và cũng là lý do… ngu xuẩn đến khó tin.
Erakino nghiến răng trước cái giọng điệu trịch thượng đầy châm chọc ấy, cố nghĩ cách đối phó.
Chuyện hệ thống TRPG của họ bị lộ tên ra là điều không ai lường trước.
Năng lực mà họ sử dụng tuân theo luật lệ của trò chơi gốc.
Mà TRPG thì vốn nghiêm ngặt trong việc áp dụng luật, mỗi hệ thống lại có nét đặc trưng riêng biệt.
Đó vừa là vũ khí, vừa là lý do tại sao họ luôn cố giấu kín danh tính hệ thống đến vậy.
Một khi đã để lộ thì cũng như bị lật bài và chỉ vì cái lý do vớ vẩn là “chào hỏi”, cô đã bị dồn vào thế bí.
“Ồ? Sao mặt ngươi trông ngạc nhiên vậy… à, ta hiểu rồi. Ngươi đang tự hỏi: ‘Tại sao hắn lại biết tên trò chơi của tụi mình?’ đúng không?”
Trúng tim đen.
Trong lúc đối phương đang vui vẻ thao thao bất tuyệt, cô phải tranh thủ thu thập thêm chút thông tin nào đó.
Không rõ hắn đã nắm được đến đâu, nhưng ít nhất một điều phải thừa nhận:
Hắn đang hoàn toàn chiếm thế thượng phong về mặt thông tin.
Từ đầu đến giờ, Erakino cùng đồng đội luôn bị hắn dắt mũi.
“Thành thật mà nói, ta đã đưa ra nhiều gợi ý đến mức ai tinh ý một chút cũng sẽ đoán ra thôi. Hơn nữa… ta cũng từng chơi phiên bản online của trò đó. Vậy thì suy luận ra được cũng chẳng có gì khó, đúng không… Atou Bùn Nhơ?”
Kẻ đó cười khúc khích, quay sang bản thể thực sự của Atou, như thể đang tìm kiếm sự đồng tình.
Chừng đó thôi cũng đủ để chọc giận cô.
“Giờ định bắt chước cả em nữa sao!? Thật vô liêm sỉ!”
“Trong nhóm này, người có năng lực chiến đấu vượt trội nhất chính là em. Vậy thì chọn cách này là điều tất yếu thôi… À, hay ta nên xin phép trước thì mới được nhỉ?”
Một lời khiêu khích trắng trợn.
Dù đã ở thế đối địch, Atou vẫn khó tin nổi việc Takuto lại dùng cách này với mình.
Cảm giác lo ngại trong lòng cô ngày càng lớn dần.
Rõ ràng, hắn ta không còn là Takuto mà cô từng biết nữa.
“Không sao! Nếu là Takuto-sama thì em đặc cách cho phép! Nếu là ngài ấy thì!!”
“Ồ, nói nghe có vẻ đầy ẩn ý nhỉ. Em đang lo lắng điều gì về ta vậy?”
Phải, đúng là cô đang lo thật.
Từ giây phút biết Takuto sở hữu quyền năng của Tà Thần Vô Danh, cô đã cảm thấy bất an.
Rồi khi nhận ra quyền năng đó vốn đã tồn tại sẵn từ trước khi Takuto bước vào thế giới này, chỉ là chính cô đã quên mất điều đó…
Thì nỗi lo trong lòng cô đã hình thành một cách rõ ràng:
“Chẳng lẽ… ngay từ đầu đã chẳng hề tồn tại ai tên là Ira Takuto cả. Mọi thứ chỉ là trò chơi búp bê mà Tà Thần Vô Danh dựng lên, và tự xưng cái tên đó thôi sao?”
Lời cô không muốn nghe nhất, hắn đã nói ra chính xác.
“——Ah…”
Một tiếng rắc khẽ vang lên trong tâm trí cô.
Có gì đó trong lòng gãy vụn.
Chân cô suýt khuỵu xuống.
Fenneh và Soarina hốt hoảng định lao tới đỡ lấy cô… nhưng—
“——!! Không được!!”
Takuto không bỏ qua một khoảnh khắc sơ hở nào.
“Ahaha, ahahahahahaha! Ta thấy lưỡi kiếm của em bắt đầu run rẩy rồi đó, Atou của ta!”
“Khốn kiếp! Khốn kiếp thật!!”
Vô số xúc tu lại ập đến tấn công cô một lần nữa.
Atou vội vã đỡ đòn, nhưng cú sốc vừa rồi đã khiến cô mất đi sự sắc bén vốn có.
Cô không còn đủ tỉnh táo để vô hiệu hóa đòn công kích như trước.
Dù Fenneh và Soarina cũng đã tung hết tuyệt kỹ để hỗ trợ, nhưng việc đẩy lùi một Ira Takuto đang bắt chước hoàn hảo Atou, kẻ mạnh nhất nhóm về chiến đấu là một nhiệm vụ quá sức.
Nếu tình hình này tiếp tục, thất bại chỉ là vấn đề thời gian.
Không lâu nữa, thân xác họ sẽ ngã gục giữa biển xúc tu tử thần kia.
Nhưng trong khoảnh khắc giằng co đó, có một người đang dốc toàn bộ hy vọng vào chút thời gian mà đồng đội vừa giành được.
“Master! Mau xưng tên đi! Nhanh lên, nói tên đi rồi đập chết cái tên giả mạo rúc xó này luôn!!”
Erakino gào lên.
Nếu phần chào hỏi là điều kiện bắt buộc, thì chỉ cần thực hiện nghi lễ chào hỏi là được.
Nếu đối phương từ chối, hắn sẽ bị xử phạt vì cản trở quá trình chơi.
Có vài cách để giọng Game Master vang lên trực tiếp trong thế giới này.
Cách nhanh nhất là dùng miệng của Erakino làm cầu nối, hoặc dùng quyền năng GM truyền trực tiếp giọng nói vào hiện trường.
Chỉ cần GM xưng tên và chào hỏi, là mọi chuyện sẽ được khôi phục.
Chỉ cần đưa ra quyết định.
Lẽ ra chỉ cần vậy là xong.
“À, nhắc mới nhớ…”
Ngay lúc đó, Takuto trong hình dạng Atou vừa tung xúc tu với tốc độ thần tốc, vừa buông lời nhàn nhã như đang nói chuyện phiếm:
“Trong Brave Questus có một loại ma pháp đặc biệt: dùng tên thật của đối phương để thi triển lời nguyền sát tử.”
Một đòn đánh thẳng vào nỗi sợ chết mà GM đang mang trong lòng.
“——!!”
Erakino nín thở.
Cô trừng mắt nhìn Takuto bằng ánh mắt đầy căm phẫn, nhưng hắn chỉ khúc khích cười, như thể đang thưởng thức một trò hề.
Lại thêm một lần, họ bị chậm nhịp về mặt thông tin.
Và lần này là một sai lầm… có thể dẫn đến cái chết.
“L-Láo xạo thôi!”
Erakino hét lên.
Việc Takuto sử dụng các sự kiện từ Brave Questus đã là điều không còn gì mới mẻ.
Điều đó chứng tỏ hắn có thể sao chép nhân vật từ trong game, sử dụng được cả những sự kiện đặc trưng.
Hắn thật sự có thể thi triển những lời nguyền chưa từng được biết đến trong thế giới thực này.
Dù vậy, tuyên bố vừa rồi cũng đầy nghi vấn.
Từ đầu đến giờ, bao nhiêu lần hắn lừa gạt họ bằng những trò dọa nạt rẻ tiền?
Hắn chẳng có năng lực gì thật sự, toàn mượn sức người khác, dùng lời lẽ mị hoặc để làm lung lay quyết tâm đối phương.
Mánh khóe của hắn đã bị nhìn thấu.
Chắc chắn lần này cũng chỉ là trò hù dọa để ngăn GM xuất hiện mà thôi.
Cô định khẳng định như vậy, thì—
“Khoan đã!”
“Fenneh-chan!? Gì vậy chứ!? Chắc chắn là nói dối mà!”
“Nếu lỡ đâu… mà Game Master bị hạ thì sẽ là thảm họa. Năng lực có thể hồi sinh cả người chết đó phải được ưu tiên bảo toàn hàng đầu!”
Không phải ai cũng đủ dũng cảm để đối mặt với nỗi sợ vô hình.
Ngay cả một thánh nữ như Fenneh, cũng có lúc buộc phải lựa chọn bước lùi.
Erakino cắn răng trong lòng.
Muốn mắng cô ấy yếu đuối, nhưng đồng thời cũng không thể phủ nhận lý do của Fenneh là chính đáng.
Dù có lớn tiếng bao nhiêu, rủi ro từ việc để lộ tên thật vẫn nặng nề như núi đè.
Ngay cả Erakino cũng hiểu rõ điều đó.
"Atou-chan!!"
"Ta… ta không biết! ta chỉ là nhân vật đến từ Eternal Nations thôi. Với mấy game khác thì hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của ta. Dù trước đó từng va chạm một lần, có biết đôi chút… nhưng để nắm được chi tiết thì đúng là quá sức rồi..."
Atou nhăn mặt, bực dọc buông tiếng tặc lưỡi.
Và như cô không biết gì về Brave Questus, thì dĩ nhiên Erakino cũng vậy.
Cái tên đó thì cô từng nghe Atou nhắc qua, nhưng nội dung chi tiết, cơ chế vận hành ra sao… hoàn toàn ngoài tầm với của họ.
Chuyện có hay không có loại ma pháp sử dụng tên thật để yểm sát, họ không hề hay biết.
"Master!!"
Và điều tệ hại nhất lúc này chính là…
"Brave Questus, hắn biết nó không? Tất nhiên là không rồi. Master của ngươi là người chẳng rành game, chỉ là một kẻ bình thường được xúc xắc chọn trúng mà thôi. Ít ra, đó là điều ta được nghe kể lại. Từ chính miệng người đó… đấy nhé."
Cả Game Master cũng không hề biết gì về trò chơi ấy.
"Lúc đó! Vậy là lúc đó ngươi đã!!"
Fenneh hét lên.
“Lúc đó” là lúc nào?
Takuto đã có mặt trong cuộc trò chuyện nào?
Câu trả lời giờ đây chỉ có mình hắn biết, mọi thứ đều chìm vào bóng tối.
Chỉ có một điều là chắc chắn:
Hắn vẫn giữ nụ cười nhạt nhòa đầy mãn nguyện.
Và như thế có nghĩa là… họ đã để lộ quá nhiều thứ cho hắn.
Và rồi cán cân bị phá vỡ.
"Phải rồi, nhan phục thánh nữ Fenneh. Cô gái ngu ngốc đã kết liên với phù thủy chỉ để có thể mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình."
"Gì chứ…!? —Guah!!"
"Fenneh!"
Có lẽ vì quá phẫn nộ mà mất tập trung, hoặc là đã kiệt sức sau cuộc giằng co kéo dài...
Fenneh là người đầu tiên ngã xuống.
Một xúc tu vung mạnh trúng vào sườn cô, đẩy thân thể mảnh mai đập thẳng vào phần tường còn sót lại.
Dù vẫn còn động đậy được, chứng tỏ chưa trúng chỗ chí mạng, nhưng vết máu loang đỏ trên bộ lễ phục trắng tinh khiến người ta không khỏi rùng mình.
Rõ ràng, Fenneh đã mất khả năng chiến đấu.
"Với thân thể đáng thương được che phủ trong lớp áo thánh kia, ngươi không thể nào theo kịp cuộc chiến này đâu. Tốt hơn hết, hãy nằm đó và làm khán giả đi."
Không thèm kết liễu, Takuto buông lời đầy khinh miệt rồi quay đầu lại nhìn về phía Erakino, hệt như đã chẳng còn hứng thú gì nữa.
"À! Mà nhắc mới nhớ, ta quên mất chuyện quan trọng rồi nhỉ. Thành thật xin lỗi."
Nói rồi, hắn vỗ tay như sực nhớ ra điều gì.
Bằng đôi chân mạnh mẽ đặc trưng của Atou, hắn nhảy bật lên, rút lui khỏi tầm với và di chuyển lên vị trí cao hơn trên bục lễ.
"Ư… a… nggh… aa…"
"""――――!!"""
Một chuyện xảy ra hoàn toàn bất ngờ.
Thân hình của Takuto trong dáng hình Atou bỗng chốc rung lên, nhòe đi trong nháy mắt, như thể ranh giới giữa thật và giả vừa bị bóp méo.
Từ chỗ hắn đứng, một vùng tối tuyệt đối nứt toác ra, đen kịt đến mức tưởng như bị thế giới bài xích hoàn toàn, bị cắt khỏi thực tại.
Từ phía sau vùng đen ấy…
Một thứ gì đó còn tối tăm hơn cả bóng tối bắt đầu rỉ ra.
Một màu đen kinh hoàng, không thể nào gán ghép cho bất kỳ sinh vật sống nào.
Nhưng rõ ràng, nó vẫn cựa quậy… và báo hiệu rằng nó đang thật sự tồn tại.
"A…a... khục khục… ưh…"
Thứ đó đưa tay ôm lấy cổ họng, phát ra âm thanh ghê rợn, như thể nói chuyện là điều chưa bao giờ quen thuộc với nó.
Tiếng ho khan như kim loại cọ vào đá, tiếng điều chỉnh thanh âm méo mó, tất cả đều là biểu hiện của một Tà Thần.
Và khi nó đã quen với việc sử dụng giọng nói…
"Ta tên là Ira Takuto. Rất hân hạnh được làm quen. Mong được giúp đỡ."
Trong chất giọng quái dị khiến người nghe sởn da gà ấy,
Phá Diệt Vương, toàn thân nhầy nhụa một màu đen bẩn thỉu, đã lên tiếng chào hỏi.