Thánh nữ Hoa Táng Soarina vốn chỉ là một cô gái bình thường sống ở một ngôi làng hẻo lánh trong vùng quê của Qualia.
Chức danh “thánh nữ”, ngoại trừ một trường hợp duy nhất, là đặc ân chỉ xuất hiện sau khi được lựa chọn, không phải bẩm sinh.
Không ai biết rõ vị thần thật sự kia đã dùng tiêu chí gì để chọn ra các thánh nữ.
Thế nhưng, bất kỳ ai được chọn đều sẽ sở hữu sức mạnh vượt xa Thánh Kỵ Binh cấp cao, và trên hết là một năng lực kỳ tích hoàn toàn độc nhất vô nhị.
Sức mạnh được ban cho Soarina chính là “Hoa Táng”, ngọn lửa thiêu rụi tất cả.
Là năng lực hủy diệt mang tính tuyệt đối, xếp vào hàng đầu trong số các thánh nữ.
Soarina từng sống rất hạnh phúc.
Dù gia cảnh nghèo khó, ngày tháng cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng cô vẫn chăm chỉ sống từng ngày, không quên lời cầu nguyện, giữ trọn vai trò một tín đồ gương mẫu.
Chỉ là một cuộc đời đơn giản, nhưng đối với cô, như vậy đã là đủ đầy.
Thế nhưng... phép màu từ thần luôn đi kèm với cái giá phải trả.
Việc trở thành thánh nữ không bao giờ là điều dễ dàng, đó là sự đánh đổi.
Là vì quyền năng quá lớn?
Hay là ý chí của thần?
Chẳng ai biết, nhưng mọi thánh nữ trong lịch sử đều phải mất đi một thứ gì đó để đổi lấy sức mạnh, và không ít người cuối cùng đã phải chết trong bi kịch, dù được dân chúng tôn kính hết mực.
Với Soarina, cái giá cô phải trả chính là tất cả những người thân yêu bên cạnh.
Gia đình, bạn bè, người quen, toàn bộ dân làng.
Không phải vì tai nạn bất ngờ, cũng chẳng phải bi kịch nào ập đến.
Chính tay cô... đã thiêu rụi tất cả.
Theo lệnh từ Trung Ương.
Những người cô yêu thương... đã bị tha hóa bởi sức mạnh thánh nữ.
Việc làng cô sản sinh ra một thánh nữ đã khiến họ trở nên kiêu căng.
Họ không thể kìm nén tham vọng, bắt đầu đưa ra những yêu sách phi lý với các làng xung quanh.
Dù Soarina đã hết lòng khuyên bảo, họ vẫn chỉ làm bộ đồng tình trước mặt, rồi đâu lại vào đấy.
Họ đã không còn tự mình dừng lại được nữa.
Soarina không hề làm ngơ.
Trung Ương cũng không phải không có lòng nhân.
Chính cô đã tự mình đến tận nơi, khẩn cầu thánh nữ hiển thần, xin cho thêm thời gian.
Nhưng mọi nỗ lực đều thất bại.
Cho đến khi những người làng bên chết đói, chết rét, cô không còn lựa chọn nào khác.
Cô tuyên bố:
"Họ không còn là những tín đồ ngoan đạo, mà là lũ ác quỷ bị quỷ dữ thao túng.”
Gia đình, bạn bè, người quen... tất cả bị thiêu thành tro.
Thứ duy nhất còn lại là những đóa hoa nở rộ.
Như lời tiễn biệt, như lễ đưa tang, những đóa hoa ấy lặng lẽ nằm đó, không nói với cô một lời.
Đó là ngày Thánh nữ Hoa Táng Soarina được sinh ra.
Là ngày một cô gái đóng chặt trái tim mình trong cơn tuyệt vọng.
◇◇◇
“...Thì ra đó là lý do~!”
Một giọng nói đầy nhẹ bẫng nhưng trêu chọc cất lên, hướng về phía Soarina.
Ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng nói và nhìn thấy kẻ đó, cô thầm rủa thần, rằng cõi đời này sao lại có thể khắc nghiệt đến thế.
“Giờ thì đến tiết mục trả thù vui ơi là vui đây, Soarina-cha~n!”
“...E...Erakino.”
Đứng trước mặt cô là Erakino, người bạn thân yêu mà cô vừa tiễn biệt trong vòng tay mình.
Không… đúng hơn là một bản sao mang hình Erakino do Ira Takuto dựng nên.
“Đúng rồi, là Erakino đó~ Người bạn thân nhất, không ai thay thế được của Soarina. Một người bạn mà cô yêu thương hết mực! …Và cũng là người bạn mà cô vừa tự tay giết đấy.”
“Không… không mà…”
Soarina ôm đầu, bật lên tiếng nức nở.
Những tội lỗi trong quá khứ đồng loạt trỗi dậy, gào thét trong tâm trí cô hỏi vì sao lại giết người bạn ấy.
“Đau lắm đúng không? Khó thở lắm đúng không? Này, Soarina-chan? Sao cô lại nói mấy lời ngu ngốc đó chứ? Nói sẽ đánh bại Phá Diệt Vương gì đó, dù Erakino-chan đã phản đối ngay từ đầu còn gì?”
Cô biết chứ.
Biết rõ ai là người phải chịu trách nhiệm nhiều nhất.
Biết hết mọi nguyên nhân dẫn đến thảm cảnh này.
Chỉ là cô đã luôn ngoảnh mặt làm ngơ mà thôi.
"Cô tham lam rồi, Soarina-chan. Nghĩ rằng có quyền năng của GM là có thể bất bại, nên mới làm chuyện ngu ngốc đó chứ gì?”
“Không phải… không phải mà… Xin cô… tha thứ cho tôi, Erakino…”
Có lẽ… cô đã mơ mộng quá rồi.
Lâu lắm mới có người chịu nói chuyện thật lòng với cô.
Erakino không xem cô là thánh nữ, mà chỉ đơn giản là một cô gái.
Chính vì thế, cô đã ngộ nhận.
Rằng mình là người đặc biệt.
Rằng nếu mọi việc suôn sẻ, cô sẽ lấy lại tất cả những gì đã mất.
Rằng rồi sẽ lại có những ngày tháng yên bình như xưa.
Rằng Erakino sẽ luôn ở bên, cả hai cùng cười đùa, trò chuyện vô thưởng vô phạt, thỉnh thoảng cãi nhau rồi lại làm hòa…
Cô đã tin rằng mình có thể có được một cuộc sống như thế.
“Không đời nào tha thứ được. Vì tất cả sẽ chết thôi. Các Thánh Kỵ Binh, Fenneh-chan, và cả người dân của đất nước này… Tất cả rồi sẽ chết. Giống như Erakino-chan vậy.”
“Không… không, Không, KHÔNG…!!!”
“Rốt cuộc cô cũng chỉ là con gái của ngôi làng đó mà thôi. Tự cho mình là có sức mạnh, kiêu ngạo, rồi để mất tất cả… như một lũ ngu muội tham lam.”
Erakino nói đúng.
Cuối cùng thì bản chất cô cũng chẳng khác gì dân làng năm xưa.
Tham lam, yếu đuối, dễ tự mãn, chẳng hề quan tâm đến nỗi đau người khác.
Thế nên… cô bị trừng phạt.
Và đánh mất người quan trọng một lần nữa.
Dù đã quá hiểu rằng sức mạnh thánh nữ luôn đi kèm với cái giá phải trả.
“Tất cả là lỗi của cô, Soarina-chan.”
Cô không còn đủ sức để phản bác.
Chỉ muốn chấm dứt tất cả.
Bởi nếu làm được điều đó… biết đâu cô có thể gặp lại Erakino.
Dù cô chẳng còn tin vào thiên đường.
Nhưng nếu có thể gặp lại những người đã vì cô mà chết…
Thì khi ấy, cô sẽ nói lời xin lỗi.
Dù họ có tha thứ hay không… cô cũng sẽ xin lỗi mãi mãi.
Đến muôn đời.
Ánh kim lóe lên nơi khóe mắt cô, móng vuốt của Erakino.
Nếu bị thứ ấy chém trúng, dù có thân thể mạnh mẽ của thánh nữ, cô cũng không thể sống sót.
Thế là tốt rồi.
Như vậy là đủ rồi.
Lưỡi móng sắc như thép chém thẳng xuống――
Một tiếng nổ lạ kỳ vang lên.
"……Muh!?"
Soarina… vẫn chưa chết.
Không hiểu vì sao mình vẫn còn níu kéo cuộc sống thảm hại này, cô bàng hoàng ngơ ngác trong khoảnh khắc.
Và rồi, có một người lao vào giữa cô và cái hình bóng giả mạo của Erakino.
"Chạy đi, Soarina! Em vẫn còn việc phải làm, phải không!?"
"Fenneh… sama…"
Đó là Nhan Phục Thánh nữ, Fenneh Carmell.
Tấm khăn che mặt của cô giờ đã rách bươm vì trận chiến, nơi bụng còn rịn ra dòng máu thẫm đen.
Dù vậy, cô ấy vẫn gắng gượng đến cứu cô bằng chút sinh lực cuối cùng.
"Ta sẽ cầm chân hắn. Còn em… chẳng phải người bạn kia đã bảo rồi sao? Hãy sống. Nếu được giao phó sứ mệnh ấy, thì phải thực hiện cho trọn! Đừng đứng chết lặng ở nơi như thế này, Soarina!"
Gương mặt bên dưới tấm khăn… là dung nhan đã già cỗi, tàn tạ của một bà lão.
Sự tương phản với giọng nói đẹp đẽ kia khiến Soarina không khỏi sững sờ.
Nhưng rồi cô chợt nhớ ra làm thánh nữ luôn phải trả giá.
Chắc chắn… cô cũng có lý do của riêng mình.
Kể cả việc từng bắt tay với Erakino, hay những lời cay độc mà Ira Takuto từng nói:
“Chỉ là một mụ đàn bà ngu ngốc muốn mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình.”
Tất cả đều là kết quả của một người từng đặt niềm hy vọng vào điều gì đó.
Cũng như cô từng có điều quan trọng để bảo vệ, Fenneh cũng từng có một thứ quý giá.
Bỏ lại cô ấy để trốn chạy một mình… liệu có thể gọi là đúng đắn?
Hơn nữa...
"Chạy đi, Soarina! Nhanh lên!"
...Chạy đi?
Nhưng chạy đi đâu mới được?
"Không, ta không để ngươi chạy đâu. Nếu để lại hậu họa sau này thì rắc rối lắm."
Ira Takuto đã trở lại hình dạng ban đầu từ lúc nào không hay, lặng lẽ thốt ra như thể điều đó là lẽ đương nhiên.
Dù muốn hay không, nếu không phá vòng vây của địch, chuyện chạy trốn là bất khả thi.
Hai thánh nữ tuy không nói ra, nhưng trong thâm tâm đều hiểu rõ điều đó.
"Thôi thì cứ buông xuôi đi, rồi mong chờ kiếp sau vậy. Biết đâu mấy người sẽ khá hơn."
Takuto lại chuẩn bị bắt chước một thứ gì đó.
Hình thể hắn méo mó, mờ nhòe, bên trong đang hình thành một diện mạo mới.
Ngay khoảnh khắc ấy...
"——!? Guuh!!"
Takuto đột ngột ôm đầu, lảo đảo lùi lại.
"Takuto-sama!? Ngài bị làm sao vậy!?"
Atou, vẫn theo dõi tình hình, lập tức chạy tới bên hắn với vẻ hoảng hốt, gương mặt tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm về phía Soarina và Fenneh.
Nhưng ngay cả họ… cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bản thân họ cũng muốn biết điều gì vừa phát sinh.
"...Caria, Mearia."
"Dạ~!"
"Có mặt, thưa đức vua!"
Takuto, vẫn còn ôm đầu, gọi hai chị em Elfur.
Hơi có chút lo lắng, nhưng cả hai vẫn đáp lời như thường lệ.
Hắn hỏi họ một cách ngắn gọn.
"Tiến triển thế nào?"
"Không có vấn đề gì."
"Rất trơn tru!"
Nghe xong, Takuto gật đầu, rồi quay sang nhìn Lão Mortar.
"Lực lượng đã tập trung chưa?"
"Dạ, họ đã chờ sẵn… nhưng thưa ngài, có chuyện gì vậy? Hai thánh nữ đó đã làm gì người sao!?"
"Không… không phải. Nhưng dù gì đi nữa, chúng ta rút lui. Tập hợp quanh ta ngay."
Không cần hỏi thêm.
Dù không rõ cụ thể là gì, Mortar cũng đủ nhạy bén để nhận ra có chuyện ngoài dự tính đã xảy ra trong lòng vị vương của mình.
Vậy thì chỉ còn cách hành động càng nhanh càng tốt.
"——Rõ!"
"Tất cả tập hợp quanh đức vua!"
Theo hiệu lệnh của Mortar, Gear lập tức hô to chỉ thị.
Đám tướng lĩnh của Mynoghra vốn đã chuẩn bị sẵn liền nhanh chóng vây quanh Takuto.
"Đủ cả rồi nhỉ… tốt lắm."
Cùng lúc đó, Takuto bắt đầu mô phỏng Ice Rock.
Một vài Dark Elf vô thức lùi lại thủ thế, nhưng rồi cũng vội vàng trở lại vị trí, tiếp tục bảo vệ theo đúng đội hình.
"Có việc phải làm rồi. Vậy thì hôm nay đành cáo lui tại đây vậy."
Hắn quay sang nói với Soarina và Fenneh.
Dù cố giữ bình tĩnh, trong giọng nói vẫn phảng phất chút căng thẳng.
Nhưng cùng lúc đó, Takuto cũng mang dáng vẻ của kẻ nắm toàn quyền kiểm soát, một kẻ chiến thắng tuyệt đối.
"Lần sau… ta mong chúng ta có thể nói chuyện trong hòa bình."
Chỉ để nói ra điều đó, hắn trở lại hình dạng ban đầu trong chốc lát.
Rồi sử dụng ma thuật dịch chuyển bay, một loại mà ai từng chơi Brave Questus đều biết rõ và cùng thuộc hạ tạo ra âm thanh kỳ dị rồi biến mất khỏi chiến trường.
………
……
…
Còn lại nơi đó, chỉ có Soarina, người vừa mất đi người bạn thân nhất, và Fenneh, thánh nữ đã bất tỉnh vì trọng thương.
Và cuối cùng, là tàn tích của một giấc mơ mang tên Thần Quang Quốc Renea.
"U... ưh… ưưư…"
Mọi thứ… đã kết thúc.
Giấc mơ của cô, giấc mơ của bạn cô, tất cả đều đã tan biến.
Chỉ cần nhắm mắt lại… dường như cô vẫn nghe thấy giọng nói ồn ào mà thân quen của Erakino vang lên.
Cứ ngỡ nếu quay đầu lại, cô ấy sẽ lại hiện ra với nụ cười ranh mãnh, tinh nghịch.
Nhưng Erakino… đã không còn trên thế gian này nữa.
"UAAAAAAH!!!!"
Soarina… chỉ còn biết gào khóc trong tuyệt vọng.